Chương 27: Các ngươi là ai?

Hắn hướng nơi đó đi đến, nơi mà thấy hai người trung niên kia cất dấu trong hốc đá đó, một nữ hài tử.
Thiên Hồng vừa đến dùng kiếm chém bay n bụi cỏ, Thiên Hồng mắt thấy một nữ hài tử. Nằm trong đó không có lớn tiếng, nhưng mà nước mắt vẫn không ngừng chảy ra.


Thiên Hồng thu kiếm: "Hài tử ngươi làm sao ở đây?" Mạn Chi: "Phụ mẫu bỏ rơi ta ô ô." Thiên Hồng thấy vậy không nói gì, đưa hai tay ra ôm lấy nàng.


Lại nhớ đến câu nói trung niên nữ nhân nói, hắn liền hiểu ra. Lớn tuổi như vậy mới có thể sinh một tiểu hài tử, vậy chắc chắn hai người rất cực khổ, hắn rủ lòng thương thu nhận Mạn Chi.


Mạn Chi nghe vậy trên tay Thiên Hồng nước mắt rơi xuống khóc lóc: "Mẫu thân, Phụ thân ô ô ta xin lỗi ta xin lỗi. Ta còn tưởng rằng người bỏ ta đây ô ô, Mạn Chi xin lỗi, Mạn Chi xin lỗi."
Thiên Hồng ngước đầu nhìn lại, xoa xoa đầu nàng: "Mạn Chi thù của con ta đã báo. Nhưng ta không thế cứu sống phụ mẫu con được."


Bên cạnh trước mắt Thiên Hồng, Vân Phàm, hắn cảm thấy rất tội lỗi, tuy hắn chỉ là tiểu hài tử nhưng có khí ức kiếp trước, cũng coi như là trưởng thành.
"Mạn Chi, ta xin lỗi không nên nhắc đến chuyện này." Mạn Chi nàng khóc lóc, nàng rất kiên cường nhưng phụ mẫu ch.ết nàng không còn khả năng kiên cường.


Mạn Chi không còn mạnh mẽ tiểu nữ hài, nàng cảm thấy mình rất yếu đuối.
Nắm lấy cánh tay của Thiên Hồng khóc rống to, Thiên Hồng thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu không còn cách nào hơn.
Lúc này vừa lúc có Mộng Liễu cùng Lý Phương đi qua, hai người thấy trước mắt có người.


available on google playdownload on app store


Thì vội vàng đi đến, Mộng Liễu nàng được Lý Phương dìu từ từ bước đến. Thân là một Công Chúa một nước nàng không thể vô lễ, cũng như bước yểu điệu, cần phải thanh cao.
Trong con đường, có ba thân ảnh trò chuyện, cách xa là hai thiếu nữ đang tới.


Mộng Liễu, thấy người trước mắt là Vân Phàm bên cạnh là một vị tốt tuấn nam tử thì Lý Phương bên cạnh nàng.
"Công chúa là Thiên Hồng tướng lĩnh."


Mộng Liễu cũng biết người này là ai, là Thiên Hồng tướng lĩnh, được mệnh danh là người có khả năng bảo vệ Vân Quốc này, ai nghe danh cũng phải sợ.
Nàng chỉ ngạc nhiên là tại sao Vân Phàm lại có mặt tại đây, nàng bước tới, hạ thấp bản thân đưa hai tay ra trước mắt: "Tham kiếm hoàng tử bệ hạ."


Lý Phương bên cạnh nàng, cũng làm theo nàng chào hỏi, Thiên Hồng quay người lại, quỳ xuống một chân.
"Tham kiến công chúa, công chúa xin thứ lỗi nữ nhi của ta không thể quỳ xuống được." Mộng Liễu nhìn sang cánh tay ôm lấy một nữ hài tử.


Khóc lóc, nàng hiểu ra nói: "Thiên Hồng tướng lĩnh không sao, ngươi có việc nên ta cũng không chú ý."
Lý Phương bên cạnh nhìn nữ hài nữ khóc cũng muốn ôm lấy, Thiên Hồng nghe vậy cúi đầu: "Xin thứ lỗi, hoàng tử công chúa, thần có việc đi trước."


Vân Phàm Mộng Liễu hai người gật đầu, bên này Thiên Uyên nàng đi xung quanh tất cả các phủ không thấy bóng dáng Thiên Hồng.
Hiếu kỳ không biết ngài ấy đi đâu. Nàng đành ra quyết định quay về Thiên gia phủ vậy.
Kiếm Thiên Thanh Nhi nói chuyện phiếm, đúng vậy không thể để nàng ấy lười thêm.


Không đúng phải là lão sư lười thêm, nàng đưa tay lên ra trước mặt tạo thành một nắm đấm, mang theo tờ giấy da đi về phía Thiên gia phủ.
Thiên Uyên rời đi sau, bên đường một bụi cây, Tô Hạo từ từ thò đâu ra.


"May mắn a, ta không có chính diện gặp mặt nàng, nếu không thật sự bị nàng đánh trọng thương."
Tô Hạo suy nghĩ lại nói thêm: "Mấy tiểu cướp kia làm sao sánh bằng Thiên Uyên tỷ tỷ."


Dứt lời hắn từ từ bò đi về phía Tô gia phủ, trong phủ Thiên gia, Thiên Thanh Nhi đang ưỡn ngực nằm trên ghế lắc lư, bên cạnh là Tuyết Liên đập đập vai nhỏ nàng.
Thiên Hồng cũng bước đến cửa, hắn đưa tay gõ gõ nhẹ vào cửa phòng.


Tuyết Liên: "Là ai?" nghe được thanh âm lạ lạ, Thiên Hồng liền nhíu mày, ôm trên tay tiểu Mạn Chi đang ngủ.
"Ngươi rốt cuộc là ai? Ta thế nhưng là Thiên Hồng." tuy hắn đã biết đây là nha hoàn nữ nhi mới nhận lấy.
Nghe vậy Tuyết Liên hơi giật mình:" A A là phụ thân của Thánh Nữ, Thánh Nữ, ngươi dậy đi."


Thanh Nhi bị nàng gọi dậy, lau lau mí mắt nhìn phía Tuyết Liên: "Tuyết Liên có việc gì sao?" Tuyết Liên ngay cả giọng nói cũng thay đổi, mặt đỏ làm Thanh Nhi cũng có thể nghe tiếng thở của nàng.
Thanh Nhi: "Tuyết Liên ngươi bình tĩnh, chỉ là phụ thân của ta thôi, ngươi không nên căng thẳng."


Nàng thế nhưng lười, nhưng cũng có kiếp trước nên cũng biết nhiều điều, không cần học hỏi, trừ cầm kì thi họa.
Thanh Nhi nắm lấy cánh tay nàng: "Tuyết Liên ngươi ra mở cửa, Phụ Thân ta vào trong."


Tuyết Liên gật đầu từ từ bước đến cánh cửa, mở cửa ra thấy trước mắt là một khuôn mặt tuấn tú. Trên tay còn bế một tiểu hài tử.
Thiên Hồng thấy vậy gật đầu, bước vào trong thấy trên ghế đang nằm ngủ Thanh Nhi lại bước đến để Mạn Chi lên giường, Thiên Hồng từ từ kéo chăn đắp cho nàng.


Thiên Hồng thu tay ngước nhìn phía Thanh Nhi cùng Tuyết Liên nàng ngước mắt mà nhìn hắn. Thiên Hồng thấy vậy suy nghĩ.
Cũng đúng đây hắn thế nhưng không nói lời nào liền mang theo Mạn Chi vào trong.


Lên giường Thanh Nhi nằm, làm hai người ngạc nhiên cũng đúng, Thiên Hồng đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn, kéo ra một cái ghế ngồi xuống.
Thiên Hồng bình tĩnh nói: "Thanh Nhi ta có điều muốn nói với ngươi, nữ hài tử đó là muội muội ngươi. Về sau ngươi chiếu cố muội muội."


Thiên Hồng vừa nói, vừa lấy ấm trà đổ xuống chén, đưa đến trong miệng uống. Thanh Nhi ngồi trên ghế nghiêng đầu, không hiểu chuyện gì, muội muội mới?
Ta là ai, rốt cuộc ta đang ở đâu. Bên cạnh nàng, đứng sau lưng Thanh Nhi, đang xoa bóp vai cho Thanh Nhi, Tuyết Liên cũng ngơ ngác, mà dừng lại.
Không hiểu truyện gì?


Thiên Hồng lại nói thêm: "Cái này, Thanh Nhi ngươi không cần quan tâm, ta sẽ nói với Mẫu Thân. Ta có việc đi trước, Thiên Uyên còn muốn nói cái gì đó với ta."


Dứt lời hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng. Thiên Thanh Nhi lại thêm mộng bức, lão cha bước đến nói là ta có một muội muội, nói vài ba câu liền rời đi.
Đây là khái niệm gì a Thiên Thanh nhi mộng bức.
Tuyết Liên bên cạnh: "Tiểu thư, chúng ta đi xem bên cạnh muội muội người dáng dấp ra sao."


Thiên Thanh Nhi gật đầu, đứng dậy bước đến cạnh giường thấy một nữ hài tử tầm bốn tuổi tả hữu, Thanh Nhi nhíu mày? Lão cha đi đâu kiếm một hài tử về đây.


Nàng chỉ đành lắc đầu, nhưng chưa kịp làm gì, Tuyết Liên cũng ngó đầu ra xem. Mạn Chi mở mắt, nhìn thì thấy hai cái đầu, với bốn mắt nhìn nàng.


Thanh Chi sợ hãi nhìn cảnh trước mắt: "Các ngươi là ai?" Thiên Thanh Nhi bình tĩnh: "Ta nên hỏi ngươi là ai mới đúng, phụ thân ta nói ngươi là muội muội ta nhưng ta còn không biết tên ngươi đây."






Truyện liên quan