Chương 40: Gặp lại Lưu Hòa

"Ngươi biết Tây Vực khu vực Rừng Thanh Lang?" Lăng Thần gật đầu ân, hắn biết đến nơi đó, phía Tây Vân Quốc.
"Mảnh lục địa nó chính là bên dưới Rừng Thanh Lang." Lăng Thần nghe vậy suýt nói ra lời, mảnh lục địa đó cũng không phải nhỏ đi, Lăng Thần đột nhiên phát hiện truyền âm.


"Vậy nơi đó không phải là?"
"Chính xác, bởi vì mảnh lục địa đó mà chín đuôi Hồ Ly nữ nhân kia bị trọng thương. Cũng theo mảnh lục địa đó mà biến mất, bây giờ bên thanh Lang rừng đã không còn mảnh lục địa đó."


Lăng Thần nghe vậy âm thần gật đầu, sư tôn hắn lại truyền âm: "Ta nói đến đây ngươi tự suy nghĩ". Lăng Thần gật đầu.
Hóa ra Tây Vực bây giờ có ít Quốc gia như vậy.


Nếu theo như Sư tôn nói ma nữ kia có thể đánh trọng thương Hồ Ly Chín Đuôi thì nàng phải thống nhất Tây Vực. Nhưng tại sao bây giờ Ma nữ Tông khu vực cũng không to lắm đi.


Hắn không biểu rõ nhưng chắc chắn rằng ở trong đó có uẩn khúc, hắn nhìn cảnh trước mắt chỉ còn vài người, thì tiếp tục đứng đợi.
Một nén nhang qua đi, cuối cùng cũng đến hắn, tên đệ tử thấy hắn đi đến thì như mọi lần.


Cầm lấy một tấm lệnh bài bên cạnh, có Tiên Đạo Tông mặt sau không có tên, tên đệ tử đưa đến trước mắt Lăng Thần.
"Ngươi nếu không có tu vi chỉ cần nhỏ một giọt máu, ngươi có tu vi chỉ cần dùng một ít linh khí khắc tên mình lên là được."


available on google playdownload on app store


Lăng Thần gật đầu nhận lấy, dùng linh khí bao quanh lấy tấm lệnh bài tên hắn cũng dần dần được khắc trên tấm gỗ.
Tấm gỗ cũng dần dần dần bị bào mòn, từng từng chữ xuất hiện hai chữ Lăng Thần.


Tên đệ tử thấy cảnh trước mắt thì gật đầu: "Hảo ngươi đưa tấm lệnh bài cho ta, ta sửa lại, nếu ngươi muốn một căn phòng tốt có thể đi về phía trước."


Lăng Thần gật đầu, nắm trên tay tấm lệnh bài đưa đến phía tên đệ tử, tên đệ tử đưa một tay ra nhận lấy. Hắn tay đưa lên dùng linh khí khắc lên trên đó hai chữ nhỏ bên phải phía trên Lăng Thần ngoại môn dòng chữ.


Dòng chữ nhỏ từ trên xuống, hắn khắc xong thì đưa lại cho Lăng Thần: "Ngươi cầm lấy." Lăng Thần nhận lấy đảo mắt đi về hướng bên trên có một võ đài.
Hắn cần phải lên để có thể nhận phòng đi, không thì ngoại môn đệ tử thế nhưng được phân động phủ.


Không có một cái gì , hắn từng biết được theo lời sư tôn nói. Lăng Thần vừa bước đi đến cảnh trước mắt hắn liền làm hắn ngơ người, đông như vậy còn có tên kia Lưu Hòa.
Hắn nắm chặt nắm đấm


Sư tôn hắn cũng từng nói: "Lăng nhi ngươi nên cẩn thận, bây giờ với thực lực của ta không thể giúp ngươi được, trừ khi ngươi nguy hiểm tính mạng. Hoặc có cao nhân phụ trợ, ta sẽ không ra tay."


Cũng từ đó hắn mỗi lần sắp bị giết ch.ết mới cầu cứu sư tôn, Lưu Hòa lúc này hắn ức hϊế͙p͙ một ngoại môn đệ tử, hắn muốn bắt lấy nàng.
"Mỹ nữ ngươi theo ta a, ta thế nhưng có thể bao ngươi linh thạch để ngươi tu luyện."


Nữ đệ tử dùng tay còn lại muốn đẩy tay hắn ra giọng nói khẩn cầu: "Vị thiếu gia này, ta thế nhưng không muốn theo ngươi ta đã có người trong lòng."
Nghe đến đây Lưu Hòa bỏ tay nàng ra, đưa lên cao đánh mặt nàng một cái, tiếng bốp nghe cực rõ.


Làm nữ đệ tử khóc lóc: "Thiếu gia ta xin lỗi, nhưng ta thật sự có người mình thương."
Lưu Hòa vẻ mặt uy hϊế͙p͙: "Người ngươi thích là ai, để bổn đại gia giết hắn đoạt lấy ngươi haha." hắn nhìn trước mắt nữ nhân hai tay ôm lấy mặt của mình khóc lóc cười haha nói.


Nữ đệ tử nhìn xung quanh không thấy có ai, giám cứu giúp nàng bởi vì bên cạnh hắn thế nhưng là một vị cảnh giới Trúc Cơ cảnh, nàng không biết bao nhiêu sơ kỳ.
Nên nàng lại nhìn hướng người đi đến, là Lăng Thần chỉ tay về hướng hắn, một tay vẫn còn ôm lấy mặt: "Hắn là người ta thích."


Lưu Hòa vẻ mặt nghi ngờ, nhìn nữ đệ tử rồi quay người hướng người đang đi đến.
Hắn là Lăng Thần, tên mà đánh hắn bị thương, bây giờ lại là nữ đệ tử hắn thích bị đoạt lấy, Lưu Hòa thấy bên cạnh hai nữ nhân kia cũng không vẻ đẹp là bao.


Nên cũng không tính toán hai nàng, bởi vì hắn hắc hắc muốn thu nạp hậu cung đi.
Nhưng mà bây giờ hắn chỉ có mười mấy phu nhân, hắn lại nhớ đến mười mấy phu nhân mập mạp trong nhà lại muốn nôn, mà hắn không thể tiết lộ bí mật.


Dùng tay che lấy miệng nhìn về phía Lăng Thần: "Tên nhà quê nhà ngươi vậy mà giám đoạt bản thiếu gia nữ nhân?"
Hắn dùng quạt trên tay chỉ về hướng Lăng Thần, Lăng Thần vừa đi đến nghe vậy hiếu kỳ? Ta đoạt nữ nhân của ngươi lúc nào a?


Giữ đỉnh núi đi lên, một khán đầu, xung quanh nên phải Lăng Thần là đông đúc đệ tử, bên tay trái cùng trước mắt là Lưu Hòa đang chỉ về hướng hắn, còn có một tóc đỏ nữ tử.


Lăng Thần không hiểu rõ định bước lên giải thích, nữ đệ tử kia đã chạy đến bên hắn ôm lấy hắn khóc lóc: "Ô Ô phu quân ngươi xem, hắn đánh ta ngươi cần phải chủ trì công đạo cho ta."


Lăng Thần đang định nói cái gì, Sư tôn hắn liền truyền âm: "Cứu giúp nữ đệ tử này, người này không có ác ý hình như nàng thật sự thích ngươi."
Thân là sư tôn Lăng Thần nói như vậy. Hắn cảm thấy nàng giống như hắn, bản thân bí mật bị người đó bỏ rơi.


Lăng Thần nghe vậy gật đầu, quay đầu nhìn xuống nữ đệ tử ôm lấy hắn. Lăng Thần cười vui suy nghĩ, ta vậy mà có được một vị tuy không khuynh nước khuynh thành, nhưng mà vẻ mặt rất ưu nhìn.


Hắn nhìn xuống dưới, nữ đệ tử vẻ mặt rất ưa nhìn, còn thứ đó cũng đủ hắn nắm đi hắc hắc, Lăng Thần cười thầm suy nghĩ.
Lưu Hòa thấy Lăng Thần, hắn không sợ bị nô bộc ta đánh bị thương? Mà bây giờ không sợ ta, còn cười hắn quát to: "Nhà nghèo nhà ngươi không nghe ta nói gì?"


Lăng Thần mới tỉnh lại, nhìn hắn. Nữ đệ tử thấy hai người thì suy nghĩ, nếu nam nhân này không giúp nàng nàng cũng không có ác ý.
Nếu thật sự giúp nàng, nàng sẽ theo hắn đi tránh gặp phải tên đại thiếu gia này ức hϊế͙p͙.


Cùng với đó, lẩn trốn thân phận của nàng Hoa Quốc nữ nhi, nàng không muốn bị tiết lộ ra đây, nữ đệ tử nhìn chăm chú Lăng Thần, Lăng Thần lại nhìn Lưu Hòa nói.


"Huynh đệ chúng ta thật sự không muốn giao thủ a, ngươi có thể tha cho đạo lữ của ta đi. Ngươi thế nhưng từng giao thủ thua ta đây." Lưu Hòa mắt nhìn hắn.
Quát lớn: "Lúc đó nếu không có nữ nhân kia, nô bộc của ta đã sớm giết ngươi. Ngươi có giỏi cùng ta tỷ thí lại."


Lăng Thần không sợ hãi: "Hảo, chúng ta so tài ta lần trước cũng không toàn lực."
Mắt đảo xuống nhìn nữ nhân ôm lấy hắn: "Ngươi không cần lo lắng có ta ở đây, không ai có thể làm hại ngươi." Nữ đệ tử nghe vậy lòng cảm động không thôi.






Truyện liên quan