Chương 47: Lăng Thần cơ duyên
Mạn Chi nàng kéo hai người vào nhà gỗ trước mắt, vào trong phòng lại buông ra ngồi trên ghế. Mắt nhìn chăm chú hai người: "Hai người các ngươi, vậy mà đánh nhau long trời lở đất."
"Ngươi là trang bức?"
Tô Hạo, Vân Phàm bị nhéo tai, một tay ôm tai cúi đầu: "Sư muội, ngươi thế nhưng đừng nhéo tai chúng ta. Chúng ta thế nhưng không có ác ý với nhau!"
Tô Hạo gật gật đầu, Mạn Chi khoanh chân khoanh tay nhìn hai người quay đầu bĩu môi: "Hừ."
Làm Vân Phàm Tô Hạo phải cúi đầu xin lỗi.
Bởi vì hai người coi Mạn Chi thân muội muội ruột thịt, hai người thế nhưng không có muội muội. Hai người đều là nam nhân nhất địch phải bảo vệ tốt muội muội.
Cũng không có ác ý gì với nàng, nhưng mong rằng nàng có thể gặp được người tốt biết yêu thương nàng. Làm hai người sẽ bớt phiền lòng hơn nhiều.
Mạn Chi quay đầu đi không nghe hai người, vẻ mặt cười khểnh. Mà nàng ở gần hai đợt không kích như vậy không hề hẫn , thì bởi vì nàng cũng có truyền thừa thiên gia người.
Phụ thân muốn truyền thừa cho tỷ tỷ, cũng muốn đưa nàng nhưng nàng không phải mẫu thân sinh ra. Nên đành phải cho tỷ tỷ, tỷ tỷ được phụ thân nói truyền thừa thì.
Nói mỗi một câu mà phụ thân im lặng, lúc đó cũng là nàng xúc động nhất: "Truyền thưa ta không cần, phụ thân đi mà cho muội muội, ta không cần truyền thừa."
Tuy cách tỷ tỷ nới với phụ thân không tốt.
Nhưng nàng biết ý định trong đó, phụ thân mẫu thân cũng giống nàng. Đều hiểu tỷ tỷ là muốn tốt cho nàng, nên mới nói vậy.
Ngay cả Tuyết Liên tỷ tỷ cũng giúp nàng, nàng không muốn nhận nhưng mà Tuyết Liên tỷ tỷ cười nói.
"Mạn Chi muội muội, ngươi thế nhưng không nhận lấy. Truyền thừa sẽ không có ai nhận lấy." lúc đó nàng tay nhỏ mới giám nhận lấy từ phụ thân chiếc nhẫn.
Nàng nhớ lại cảnh đó thì cười cười, Thiên gia phủ ai cũng đối tốt với nàng hết. Nàng thật sự rất cảm động, quay người nhìn hai người.
Mà đáng tiếc nàng không biết cách dùng.
"Lần này ta tha cho các ngươi, lần sau ta sẽ không cho các ngươi làm như vậy." nàng như mẫu thân dạy con đồng dạng, nói với hai người.
Làm Vân Phàm, Tô Hạo gật đầu suy nghĩ, may thay Mạn Chi muội muội tha lỗi đi, nàng khả ái cũng không muốn hai người tự làm đối phương bị thương. Không hổ là mẫu thân nhỏ Mạn Chi.
Vân Phàm, Tô Hạo cười thầm đứng dậy.
Quay lại vài phút trước, ngoại môn khu vực.
Lăng Thần đã đến sư tôn nói cơ duyên.
Hắn nhảy xuống, trước mắt là một mặt thác nước, bên dưới là một hồ nước nhỏ, chính giữa là một tảng đá. Bên cạnh tảng đá là một tảng đá nhỏ!
Lăng Thần nhảy tới, đứng trên hòn đá. Không biết cơ duyên ở nơi nào: "Sư tôn cơ duyên của ta?"
Sư tôn hắn truyền âm: "Tảng đá, ngươi đang đứng." hắn ngước đầu xuống nhìn thấy tảng đá nhỏ suy nghĩ.
Chỉ là một tảng đá dùng để ngồi tu luyện lại là cơ duyên? Hắn không hiểu rõ.
"Lăng Thần ngươi không biết, tảng đá nhỏ ngồi tu luyện, sẽ không người phát hiện. Nên cao nhân đặt ở đây là hảo."
Lăng Thần nghe vậy mắt tỏa sáng, nắm chặt kiếm chém đứt đôi tảng đá nhỏ, một đường kiếm nhỏ linh khí hai tảng đá rơi xuống nước. Hiện ra trước mắt hắn là một bình đan dược nhỏ.
Lăng Thần đang cúi người nhặt lấy, bỗng từ trên cao một đao kiếm chém qua. Hắn nhảy lên cao, đạo kiếm chém qua tảng đá to dưới nước. Hắn đang đứng, làm bình ngọc đan dược.
Bị chém đứt, đan dược cũng theo đó mà hủy bỏ, Lăng Thần vừa đáp xuống một nửa hòn đá, thấy vậy thì nước mắt rơi lệ.
Lăng Thần khóc lóc: "Sư tôn, đan dược đột phá Trúc Cơ trong truyền thuyết của ta, bị phá hủy, là ai là ai?" Hắn quỳ xuống khóc rống.
Sư tôn hắn trong nhẫn vuốt râu cười cười: "Cái này cũng tại vận khí với cơ duyên của ngươi là đen đủi, hai vị bí ẩn giao thủ một đạo kiếm bay đến đây."
Lăng Thần nghe vậy lòng sinh địch ý muốn giết hai người kia. Nhưng hắn không ngốc suy nghĩ cặn kẽ thì, đối phương không biết hắn có cơ duyên mà phá hủy.
Đây chỉ là tình cờ đối phương giao thủ, một đạo kiếm hai người giao thủ đối phương né tránh, mà bay ra ngoài.
Lăng Thần bình phục tâm tình: "Sư tôn vận mệnh ta với cơ duyên thật đen đủi."
Sư tôn hắn cười hắc hắc: "Ta thế nhưng phải thất hứa, không thể giúp ngươi đột phá Trúc Cơ cảnh truyền thuyết."
Lăng Thần nghe đến đây, thất thần vài giây thở dài, cơ duyên bị phá hủy thật sự không thể có Trúc Cơ truyền thuyết đột phá đan dược.
"Sư tôn vậy ngươi không thể luyện ra sao?"
"Vạn năm trước Cỏ U Minh vẫn còn nhưng mà đến lúc này Tây Vực khu vực cỏ U minh từng mọc, không còn."
Lăng Thần nghe vậy thì mới thảo, hóa ra sư tôn cho hắn chạy quanh Vân Quốc với khắp nơi là như vậy.
Hắn thật sự rất không cam lòng, nhưng bởi vì đan dược đã mất Cỏ U Minh cũng không còn.
Lăng Thần đành quay đầu rời khỏi, hắn thật sự không thể đột phá Trúc Cơ trong truyền thuyết, nhưng hắn bắt buộc phải đột phá Trúc Cơ.
Cứ như vậy thời gian trôi qua một ngày.
Vân Phàm vừa thức dậy thì thấy trước mắt xa xa đại điện quảng trường, đông người qua lại?
Vân Phàm dù đã là người hai kiếp tính khí bị thâu tóm, trở thành hài tử tò mò bước tới xem.
Phía trước đường đi trống trơn, suy tư.
Đây thật giống như địa cầu minh tinh đi qua, fan hôm mộ đông đúc người.
Hắn đang hóng chờ, sau lăng có tiếng bước chân vỗ vai hắn, Vân Phàm run nhẹ: "Vân Phàm huynh đệ (ca ca) ngươi vậy mà đến không gọi chúng ta."
Vân Phàm quay đầu mắt thấy Mạn Chi Tô Hạo hai người đi đến, hắn tươi cười hồi đáp: "Các ngươi xem, phía trước nhiều đệ, đang mong chờ gì nha?"
Hai người ngó đầu lên cao nhìn trước mắt, không hiểu rõ. Nhưng mà vừa được vài giây đi qua trên trời cao liền xuất hiện một Thuyền Bay đi đến.
Bên trong quảng trường, xung quanh người đông đúc, Vân Phàm, Mạn Chi Tô Hạo núp ở trong đám người, xung quanh có võ đài cây xanh.
Thuyền bay dừng lại trên cao, vài đạo lính khai từ trên cao đáp xuống, nam đệ tử ai ai cũng mong đợi, nữ đệ tử cũng như vậy.