Chương 49: Lăng Thần kỳ tử
Trước đại điện, sáu người ngước nhìn lên cao thì thấy Tiên Tông ngồi trên cao nhìn mấy người.
Vô Nhạn tiến tới quỳ xuống một chân bẩm báo: "Chưởng môn, việc mà người giao ta đã thành công."
Tiên Tông ngồi trên cao nghe vậy thì bình thản: "Các ngươi đã hoàn thành mục tiêu?" hắn nghiêng đầu thân ảnh già nua. Làm Vô Nhạn cúi thấp đầu bình thản nói.
"Chúng ta đã đánh bại ma tông khu vực lân cận, đồ đệ đã chiếm lại được Hồ Ly Nữ." Tiên Tông vỗ tay.
Làm bên dưới, Vô Nhạn cùng Cổ Hà bốn tên đệ tử tâm tình vui vẻ.
Chưởng môn thế nhưng rất ít khi phản ứng, bây giờ sáu người cùng các vị đồng môn khác.
Đẩy lui ma tông khỏi Hồ Ly Nữ nơi đó khu vực thế nhưng tiếp giáp hướng bắc Tiên Đạo Tông một hồ nước to lớn.
Nơi đó được gọi là Hồ Ly Nữ, bởi vì nơi đó chín đuôi hồ ly giao thủ với vị ma tông bí ẩn tạo nên.
Người đời gọi nơi đó là Hồ Ly Nữ, không phải Ma Tông cũng là bởi vì đối phương là ma tông.
Cái này làm nhiều người không hiểu, nhưng đối với những thế lực tông môn lại khác biệt, Tiên Tông khen sáu người cũng là điều đương nhiên.
Hắn định đưa ra giới chỉ, tặng đối phương tài nguyên tu luyện.
Vô Nhạn bên dưới cùng bốn vị: "Chưởng môn, chúng ta thế nhưng không muốn người đưa chúng ta tài nguyên tu luyện."
"Chỉ cần người có thể đưa chúng ta công pháp, pháp bảo có thể giết ma tông chúng ta cực kỳ mãn nguyện."
Bốn người cũng gật đầu, ngoại trừ Cổ Hà hắn muốn tài nguyên tu luyện đây. Nhưng bây giờ Vô Nhạn không muốn.
"Chưởng môn chúng ta chỉ cần công pháp, binh khí pháp bảo, không cần tài nguyên tu luyện."
Hắn ưỡn ngực nói với chưởng môn, Tiên Tông nghe vậy gật gật đầu, nhưng mà năm người lại khác. Lúc nãy ngươi thế nhưng còn muốn tài nguyên tu luyện? Bây giờ thế nhưng lại đổi ý?
Trên cao Tiên Tông phất tay, sáu kiện binh khí pháp bảo bay xuống dưới. Sáu người nhận lấy, nhanh chóng quay về động phủ của mình. Vô Nhạn vừa bước ra khỏi phòng, hóa thành một đạo linh khí bay mất.
Cổ Hà thấy vậy thì đưa tay ra nhìn Vô Nhạn: "Nhạn Nhạn, ta sẽ tìm ngươi sau." hắn dứt lời chạy hướng động phủ. Bốn người sau lưng hắn, thì lắc đầu không nói gì.
Quay người hướng động phủ mình đi, Vô Nhạn hóa thành đạo linh khí, nghe đến Cổ Hà nói vậy, khịt mũi khinh thường.
Suy nghĩ đến Vân Phàm, nàng lại cười. Hắn tại sao lại nhìn ta bằng ánh mắt khinh thường? Nàng không hiểu rõ hóa thành một đạo linh khí, bay đến đông phủ.
Vừa vào động phủ nàng đưa ra thanh kiếm chưởng môn đưa cho nàng.
Đây là một kiện hoàng giai cao cấp binh khí, nàng đưa ra cảm nhận được linh khí toát ra trên thanh kiếm.
Nàng cười cười, bắt đầu tu luyện nàng bây giờ là Trúc Cơ hậu kỳ, một tháng sau nàng muốn giành chiến thắng.
Có khả năng được đi đến thánh địa Tiên Đạo Tông tu luyện, Thánh Địa Tiên Đạo Tông là đỉnh núi thứ ba, nhưng mà ít người có thể đi vào trong.
Trận tỷ thí này, nhiều người không biết về việc có thể đi vào trong Thánh Địa.
Lần này chắc chắn nàng sẽ nắm chắc đứng thứ nhất tỷ thí, có tư cách tiến vào trong thánh địa lần nữa. Có thể nhận được công pháp binh khí, nhờ đó có thể giúp nàng hoàn thành mục đích.
Bên này trong phòng học ngoại môn, Lăng Thần nhìn xem Lăng Thanh cùng Lăng Liên, hai người ánh mắt chán nản nhìn lên bục giảng.
Lăng Thần cười hắc hắc che giấu trong lòng, quả nhiên muội muội vẫn giống như lúc xưa.
Hắn cũng chăm chú nhìn trên bục giảng, thời gian trôi qua, thời gian học trên học viên kết thúc, vẫn như thường ngày Lăng Thần bước về động phủ tu luyện. Trước mắt hắn xuất hiện vài tên đệ tử.
Mấy tên đệ tử bước ra: "Tên tiểu tử, lần nào ngươi cũng nhìn lén nữ thần của ta?" Lăng Thần nghe vậy hiếu kỳ?: "Vị huynh đệ này, nữ thần của ngươi thế nhưng là ai?" hắn không hiểu rõ.
Bản thân thế nhưng làm sao nhìn lén nữ thần đối phương, tên đệ tử đứng đầu tức giận: "Ngươi ngồi cạnh nữ thần của ta, còn muốn nói không nhìn lén."
Nghe vậy Lăng Thần suy nghĩ, bên phải hắn thế nhưng ngồi bên cạnh bàn. Là một tiểu cô nương, gương mặt cũng không ưu nhìn bằng Lăng Thanh.
Làm sao hắn có thể nhìn lén? Mấy tên đệ tử tiến đến. Lăng Thần không muốn họa: "Huynh đệ ngươi hiểu lầm, ta thế nhưng nhìn hai vị cô nương bàn cuối cùng."
"Ngươi còn giám biện minh, hai nữ nhân kia cũng ưu nhìn, nhưng mà đều bị bệnh. Hai nữ nhân như vậy cho ta, ta còn không để ý. Chắc chắn ngươi nhìn trộm nữ thần của ta."
"Lão tử thế nhưng không muốn nữ thần ta bị người khác nhìn lén. Huynh đệ lên." hắn phất tay, xung quanh hắn, bảy tên đệ tử lao lên nói: "Hảo đại ca."
Hướng Lăng Thần công kích, hắn cũng không phải hạng người dễ ức hϊế͙p͙, nhanh chóng rút kiếm một nhát kiếm mạnh mẽ. Mấy tên đệ tử bước tới bị đánh bay bay ra ngoài vài mét.
Lăng Thần hắn ưỡn ngực nhìn mấy người: "Các vị ta thật sự không nhìn nữ nhân của các ngươi, nên phân phải trái rõ đen trước khi phán định ai đó a." Lăng Thần than vãn.
Mấy tên đệ tử, thân thể bị thương ôm bụng đứng dậy ho khan: "Đại ca, là đệ nhìn lầm. Mong Đại ca tha cho mấy huynh đệ ta, đại ca nữ nhân kia tùy ngài nhìn."
"Các ngươi rời đi."Lăng Thần hắn không thể tin được đối phương đầu hàng sớm như vậy.
Dứt lời mấy tên đệ tử quay đầu lại chạy về hướng xa xa, Lăng Thần cũng bước đi theo sau nghĩ, ngươi thế nhưng còn nói ta.
Không nên nhìn trộm nữ thần ngươi, bây giờ thì sao hắn lắc đầu. Một góc nào đó sau lưng Lăng Thần một người núp sau căn nhà.
Hắn là Lưu Hòa cười hắc hắc, Lăng Thần ngươi đến kỳ tử rồi, nhưng chưa phải bây giờ, hắn quay người rời đi.
Nhưng hắn đâu có biết, sau lưng cũng có người là Lăng Thanh cùng Lăng Liên.
"Sư muội, ngươi nói xem có nên xử tử hắn không?" Lăng Thanh lắc đầu:" việc này không cần nhúng tay."
" Chúng ta đi về trước, hình như ma tông có gì phân phó." Lăng Liên gật đầu đỡ Lăng Thanh.
Một lúc lâu sau.
Trong phòng Lăng Thanh dùng trên cổ dây truyền, hình nửa ánh trăng, nàng vừa dùng đến. Xung quanh phòng linh bay lên tạo nên một kết giới, phong bế xung quanh.
Trong đó truyền đến một giọng nói nữ nhân, nàng hiếu kỳ không phải giọng nói của Sư Tôn.
Nàng vẫn im lặng mà nghe, bên kia nữ nhân giọng truyền đến: "Thanh Nhi đại nhân, chúng ta Hồ Ly Nữ đã bị Tiên Đạo Tông chiếm đóng."