Chương 64: Liễu Long, Gặp Qua Thiết Ngưu.
Lăng thần đi được lúc lâu đi đến một quầy hàng, phía trước có nhiều sách, còn có một nữ nhân đang ngồi, hắn liền tiến tới ngồi xuống.
Nhìn xem sách hậu cung. Hắn truyền âm: "Sư tôn người nghỉ ngươi trước đi a, ta có việc cần làm." sư tôn hắn gật đầu ân, vì hắn đã có thứ mà hắn muốn, không quan tâm lăng thần mà ngủ say.
Lăng Thần liền hướng trước mắt rồi nhìn nữ nhân này, đây chẳng phải là nữ nhân đoạt cơ duyên của hắn sao. Thôi trước tiên mặc kệ, trước tiên hỏi đã.
"Lão bản ngươi có bản mới của hậu cung ba ngàn chưa?" nữ nhân nghe vậy thì nhìn hắn, nhìn xuống dưới một đống sách nàng bán, nàng liền cười hắc hắc.
Giọng nói uyển chuyển, bộ ngực lớn, của nàng. Làm Lăng Thần máu mũi chảy, bởi vì nữ nhân này còn lớn hơn lão bản hắn vừa mua gốc cây nữa. Mã Đan Tây vực nữ nhân đều lớn như vậy sao?
Hắn đưa lay lên lau máu mũi, lão bản tiếng nói cũng vang lên: "Thiếu hiệp hậu cung ba nghìn giai của tác giả Vân Ca thế nhưng đã cập nhật sách mới."
Hắn nhìn thấy nàng bộ ngực nẩy nẩy nói, tuy nàng che mặt còn đội mũ nhưng ngực nói lên. Nàng chắc chắn không phải hạng xấu xí nữ nhân, nàng chắc chắn đẹp.
Hắn liền hưng phấn nói: "Lão bản cho ta quyển mới nhất." nữ nhân trước mắt Lăng Thần liền cười hắc hắc, nàng kiền đưa tay xuống, đưa lên vài bộ sách ba nghìn hậu cung.
Đưa cho Lăng Thần nói: "Vị ca ca này, của ngươi thế nhưng hết mười lượng bạc nhỏ." Lăng Thần nghe vậy cảm thấy hơi đắt, nhưng mà bởi vì ba nghìn hậu cung nên hắn nhịn. Lấy ra mười lượng bạc nhỏ, đặt trên tay nàng.
Sau khăn mặt nạ là một vị nữ nhân, nàng tên Liễu Long đứng thứ bảy trong thất ma ảnh, Cổ Thần nữ nhân kia cũng ở đây, nàng vừa nhận lấy tiền từ Lăng Thần vừa cảm nhận được khí tức nữ nhân kia.
Cổ Thần nữ nhân kia cao hơn ta một bậc, nàng ta đệ lục trong thất ma ảnh, không thể cam chịu. Nàng ủy khuất, nhưng vừa nhận tiền đến tay mắt liền tỏa sáng,
Quên mất việc nữ nhân kia. Nàng liền tươi cười nhìn hắn: "Đa tạ vị ca ca lần sau lại ghé thăm ta nha." nàng tươi cười nhìn Lăng Thần rời đi, Lăng Thần vừa đi nàng liền cười.
Ngươi vậy mà có một sợi tàn hồn đi theo, không tồi chắc nữ nhân kia đã biết. Cho nên mới đưa linh khí lên trên người ngươi, cả linh hồn kia cũng không biết.
Nàng cười cười, tiếp tục hò reo: "Sách đây mua đi mua đi." bên này Lăng Thần vừa rời khỏi thành, hắn liền cầm sách ba ngàn hậu cung.
Bay về phía Tiên Đạo Tông ba ngọn núi, hắn vừa đi vừa hát, hư hứ hư hư hừ hư, vừa đi vừa ngân nga, không biết qua bao lâu hắn liền đi đến khu vực Tiên Đạo Tông, hắn cũng không gặp việc gì bất chắc.
Hắn liền đáp xuống, trong tông môn không có lệnh không được phi hành, nên hắn đáp xuống nhanh chân chạy đi, quên mất trước tiên đi thăm Thiết Ngưu đại ca.
Lúc hắn vừa mua sách ba ngàn hậu cung, liền qua đó mua một ít quả cho nên đi thăm Thiết Ngưu đại ca a. Hắn bước đi, không qua bao lâu Lăng Thần lại đi đến trước động phủ Thiết Ngưu đại ca.
Hắn liền hét to: "Thiết Ngưu đại ca ngươi thế nhưng có ở đây không, trong động phủ, Thiết Ngưu hắn đang hấp thu linh thạch mà lúc trước Lăng Thần đưa cho hắn.
Nghe tiếng quen thuộc Thiết Ngưu liền ngừng tu luyện, thân hình vạm vỡ đứng dậy, đi đến động phủ cửa, dùng linh khí mở ra. Bởi vì mỗi đệ tử được phân cấp động phủ, hoặc ở chung động phủ.
Cửa động phủ sẽ cần linh khí thuần chủ động phủ mới dễ dàng mở ra, động phủ vừa mở ra, trước mắt Thiết Ngưu là Lăng Thần, hắn liền tiến tới chào hỏi.
Lăng Thần cũng như vậy, hai người hàn thuyên hồi lâu, Lăng Thần liền đưa tặng Thiết Ngưu quả vừa mua, bởi vì đây không phải quý trọng gì, hắn liền nhận lấy.
"Hảo huynh đệ, đa tạ ngươi, không có ngươi Thiết Ngưu ta bây giờ không phải như thế đứng dậy." điều này hắn rõ ràng không phải nói đùa, là thật. Lăng Thần thấy vậy.
Cười cười, vỗ vai Thiết Ngưu nói: "Thiết Ngưu đại ca đừng khách sáo chúng ta thế nhưng là huynh đệ." nghe vậy Thiết Ngưu không biết nói như thế nào, nước mắt hắn rưng rưng.
Lăng Thần cười đểu: "Huynh đệ ta đi trước." Thiết Ngưu gật đầu tiến Lăng Thần một đoạn xa mới quay về động phủ, Lăng Thần hắn hướng phòng mình đi đến, bởi vì Hướng Tây là động phủ đa số.
Hướng đông ngoài lề là khu nhà ở, nhưng cũng rất ít đệ tử có được, nên cũng coi như là hiếm có. Bây giờ hắn nên tu luyện ngày mai hẵng đi tìm sư tỷ, sư muội.
Lăng Thần mở cửa phòng bước vào trong phòng, bắt đầu ngồi xuống tu luyện. Ngoại môn trong nhà tre lúc này, Vân Phàm hắn ngồi cạnh cửa sổ, suy nghĩ nhìn cây liễu trước mắt.
Bắt đầu viết viết. Mạn Chi một hướng khác nàng đang đánh đàn, Tô Hạo hắn đang tập chém đao, ba người nhìn rất nhàn nhã nhưng trong lòng rất áp lực.
Mạn Chi nàng không thể tiếp tục đánh đàn, tay quá đau, Tô Hạo hắn mệt mỏi không thể tiếp tục chém. Còn Vân Phàm hắn bí ý tưởng, không nhớ thể đến kiếp trước sách.
Không nên viết như thế nào, suy nghĩ. Bây giờ thế nhưng là thiên hai mươi hai, tháng một năm một vạn hai trăm hai mươi ba đây thật sự quá nhiều năm a.
Hắn nếu như địa cầu mất năm hai nghìn không trăm mười sáu, thật sự đen đủi, nhưng mà ở đây thật sự cách nhau hàng vạn năm. Là thứ bảy theo lịch Thanh Nhi. Hắn ngồi xuống suy nghĩ không biết như thế nào.
Vân Phàm bế tắc, nằm ngục xuống bàn. Hắn lại ngước đầu nhìn qua cửa sổ, nhớ đến kiếp trước. Khí ức đen tối của bản thân, lại lắc đầu truyện đó đã qua không thể nhắc lại.
Sáng hôm sau, ngoại môn lúc này Lăng Thần hắn liền theo con đường đi qua sau núi. Hắn từ từ đi đến, nhìn trước căn nhà đằng xa xa đang bốc khói lên cao. Sư tỷ sư muội chắc chắn đang nấu cơm.
Hắn liền đi đến, vừa đi vừa hát hò lư lư lư ư, vừa đi đến cửa nhà. Lăng Thần liền thấy được Lăng Thanh chống tay, nhìn hắn: "Ngươi lại định cướp đồ của chúng ta?"
Lăng Thần liền đưa tay ra lắc đầu: "Ta không có việc đó, lần này ta đến là muốn xin các ngươi, ta sẽ trả tiền." hắn nhìn Lăng Thanh cười thầm, sư muội vẫn như vậy.
Nàng cao một mét sáu mươi, thân hình mảnh mai dễ mến, làm hắn muốn đi qua ôm nàng. Nhưng mà không thể, bây giờ chưa được.
Lại nhìn qua Lăng Liêm lúc này, nàng cũng mái tóc màu đen, thần hình mét bảy mươi. Ngực lớn, không có nhỏ bằng la lỵ Lăng Thanh, nên cũng coi như mỹ miều.
Tuy nàng không lớn lên khuynh nước khuynh thành, vẻ mặt ưu nhìn là được. Nên hắn thật là ưu thích đi, nên cũng coi như là việc này hắn thật ưu thích hai người.
Lăng Thần liền nói ra ý tứ của mình: "Hai vị tiểu thư, ta đến đây là muốn đổi Hoa Bỉ Ngạn màu đỏ, các ngươi cảm thấy thế nào?" Lăng Liên suy nghĩ nói.
"Ngươi có thể dùng cái gì để chúng ta đồng ý?"