Chương 83: Nên Kết Thúc
Dùng linh khí trên người, chữa thương cho trung niên nữ nhân, Hắn lấy từ nhẫn trữ vật ra một kiện bán phẩm đan dược, nữ nhân trung niên thấy vậy đưa tay ra ngăn cản.
"Thiếu hiệp đan dược quý hiếm không thể cho một người phàm nhân như ta được." nữ nhân trung niên kiên định nói. Lăng Thần không nói nhiều một chiêu liền đưa viên đan dược cho nàng nuốt xuống.
Trung niên nữ nhân liền ngất đi, nam nhân thấy vậy cúi người đa tạ Lăng Thần, nhìn Lưu Hòa muốn tiến lên đồng quy vu tận, Lăng Thần liền ngăn hắn: "Vị thúc thúc này để ta đi."
Trung niên nam nhân không thể chống cự tu tiên người. Nên gật đầy rồi lui ra, Lưu Hòa thấy tình cảm cuối cùng cũng xong cười.
"Lăng Thần hôm nay ta phải giáo huấn ngươi một việc, ngươi giám ba lần cản bổn đại gia cướp nữ nhân." Lưu Hòa khịt mũi coi thường.
Bởi vì cảnh giới bây giờ hắn đã là Luyện Khí cảnh tam giai, hắn đã tắm thuốc cùng phục dụng rất nhiều đan dược. Cảnh giới đề cao nhanh chóng a.
Lăng Thần cũng không sợ hãi, hắn là Trúc Cơ cảnh một cái tát là đủ đánh bay Lưu Hòa, nhưng mà hắn cần phải từ từ bộc lộ cảnh giới, cũng cần phải như đi đến tỷ thí võ đài mới đùng đến.
Lăng Thần liền rút ra Thanh Ngân Sắc Kiếm, lao đến. Lưu Hòa hắn cũng dùng ra cây quạt của mình, hai bên giao thủ, tiếng oanh tạc nổ ra. Làm ba người gia đình nữ nhân kia cũng lùi ra, Lưu Hòa hắn bộc lộ cảnh giới Luyện Khí cảnh tam giai.
Nhếch miệng: "Lăng Thần hôm nay ta sẽ giáo huấn ngươi một trận, giám cướp bổn đại gia nữ nhân." Cảnh giới hắn càng bộc lộ mạnh mẽ ra ngoài, Lăng Thần hắn cười.
"Lưu Hòa hôm nay không có vị tiền bối Trúc Cơ cảnh đó ta sẽ cho ngươi nằm ba tháng." hắn cũng bộc ra cảnh giới Luyện Khí cảnh tứ giai. Lưu Hòa liền tê, ta dùng đến thuốc đan dược, mới miễn cưỡng đột phá Luyện Khí cảnh tam giai.
Ngươi vậy mà liền tứ giai, bật hack? Lưu Hòa hắn không biết rằng Lăng Thần cảnh giới thật sự là Trúc Cơ cảnh sơ kỳ đi, nếu biết chắc chắn sẽ ngất. Lưu Hòa hắn thân hình tiến lên cùng Lăng Thần giao thủ.
Lại lui ra sau, dùng chém về phía trước: "Quạt Phi Thiên." một luồng gió mạnh mẽ liền thổi bay xung quanh, Lăng Thần hắn cũng cảm nhận được sức gió mãnh liệt, Lăng Thần cười.
Thân hình hắn biết mất, làn gió xuyên qua nhưng không hề thấy Lăng Thần, Lưu Hòa ngơ ngác mà nhì xung quanh, thì một kiếm chém từ sau lưng hắn đi đến.
Lưu Hòa không kịp phòng bị một kiếm chém bay quần áo của hắn. Lưu Hòa bay ra xa, hắn rơi xuống ngã nhào vài vòng trên đất. Lăng Thần đáp đất, thân hình lại nhanh chóng tạo thành một hình chữ Z.
Tránh Lưu Hòa phi tiêu đi đến, quả nhiên như hắn đoán Lưu Hòa hắn chém mấy đạo cây quạt về phía trước. Vô số phi tiêu liền từ đó bay ra, Lăng Thần hắn né tránh dễ dàng.
Lưu Hòa rất tức giận, muốn công kích chúng Lăng Thần nhưng mà đều vô vị, không còn cách nào chính là dùng đến hắn kỹ thuật mạnh nhất, kiếm tu người.
Lưu Hòa thu lại cây quạt, kéo dài phần dưới câu quạt ra liền hình thành nên một thanh kiếm. Hắn đưa kiếm chém ra ngang, tốc độ Lăng Thần vừa đi đến liền oanh tạc chúng kiếm hắn chém ngang ra.
Lăng Thần khinh ngạc há hốc miệng, ngay cả xung quanh đều ngơ ngác rồi bắt đầu bán tán: "Ta nhớ ra Lưu gia Lưu Hòa thế nhưng hắn từng là thiên tài về kiếm thuật."
"Lần này hắn vậy mà bộc lộ tài năng kiếm thuật của mình." bên cạnh một tên nô tài liền khen ngợi: "Thiếu gia hắn phải như vậy, ta theo hắn từ nhỏ. Hắn thế nhưng kiếm thuật tinh thông."
Lưu Hòa trong trận chiến, hắn chém ngang ra đã đỡ lấy công kích của Lăng Thần. Lăng Thần cũng vì đó mà ngơ ngác, nhân có hội Lưu Hòa liền tiến tới.
Đưa kiếm lên cao: "Lưu gia kiếm, nhất kiếm công pháp." hắn thân hình như ảo ảnh, từ mọi hướng tạo nên một hình thoi công kích. Lăng Thần bị vô số nhát chém, chém vào thân thể hắn.
Sư tôn Lăng Thần trong nhẫn liền ba động cực liệt run rẩy: "Lần trước hắn giao thủ với ngươi, cũng chưa bộc lộ qua dùng kiếm đây. Nhưng mà khi hắn bộc lộ ra, ta mới nhìn thấy."
"Lưu Hòa tên tiểu tử là Kiếm Tu thiên tài người, kiếm thuật đạt cấp viên mãn, tu luyện kiếm người cần trăm năm mới có thể năm giữ cơ bản, nhưng hắn bây giờ lại có thể."
"Lăng Thần ngươi thế nhưng là đại thành kiếm thuật." Lăng Thần điều này không thể chối cái, hắn chỉ là Đại Thành, lần này khó khắn. Nếu không bộc lộ cảnh giới thật sự, nhưng mà hắn thà thua cũng không bộc lộ cảnh giới.
Nếu như vậy hắn sẽ bị tiến thẳng vào nội môn, không thể. Còn có sư tỷ sư muội đang ở đây đâu, không thể a. Lăng Thần lắc đầu muốn phá giải tuyệt kỹ của Lưu Hòa.
Nhưng mà tìm mọi cách vẫn không có thể là, hắn bị vô số nhát chém, thân hình bị đánh bay ra ngoài rồi lại bị đánh bay lại chỗ cũ, không thể chạy thoát. Cũng không thể phản kháng, bởi vì bên trong hình thoi công pháp.
Lưu Hòa thoát ẩn thoát hiện, xuất hiện vô số lần. thân thể hắn cũng đã bị thương, quần áo rách rưỡi. Xung quanh mọi người đều bán tán không ngừng.
Lăng Liên thấy Lăng Thần sắp bị dồn ép đến ch.ết. Nàng liền hóa thành một đạo màu hồng linh khí, nhìn quỹ đạo liền biết ra.
Lưu Hòa hắn theo hình thoi đi từ tây sang tây nam rồi mới đến hướng nam, cứ như vậy lặp lại theo hình thoi. Nàng liền minh bạch đợi
thời cơ, khi Lưu Hòa vừa đi đến hướng nam.
Một màu hồng linh khí xuyên kích qua, Lưu Hòa hắn bị một thương chém xuyên qua bụng, cầm trên tay kiếm quay đầu nhìn lại là một nữ nhân.
Lăng Liên bay xuyên qua người Lưu Hòa nhưng thương vẫn đâm xuyên người hắn, Lưu Hòa hộc máu, nhìn xuống thanh thương đâm xuyên chính mình.
Hắn nhịn cơn đau rút ra thanh thương, liền dùng nhanh đan dược. Vết thương bắt đầu bình phục, hắn liền ngã quỵ trên đất, hai chân ngồi xuống chống đỡ, hai tay cũng đưa ra đỡ lấy.
Mặt cúi nhìn đất, ngước đầu nhìn lên Lăng Thần, trên thân tràn đầy vết thương, cũng không khác hắn là bao. Hắn thương thế bị xuyên qua bụng thương, ho khan máu liên tục chạy ra.
"Lăng Thần ngươi vậy mà đứng sau lưng nữ nhân." Lăng Thần lắc đầu: "Cái này ta cũng không."hắn không kịp nói thì, Lăng Liên đã nói: "Ngươi ức hϊế͙p͙ dân nữ nhà lành, hắn không ra tay ta cũng đã đánh ngươi."
Lưu Hòa nhìn nữ nhân trước mắt phách lối như vậy vênh váo nói: "Nữ nhân kia nhìn ngươi cũng rất tuyệt mỹ đúng kiểu nữ nhân ta thích, nhưng với tích cách của ngươi ta sẽ không thích ngươi."
Lưu Hòa khinh bỉ nói, Lăng Liên nghe vậy cũng không chủ ý, nhớ đến Lăng Thần nhìn hắn. Ngươi nên ra tay, ý chỉ như vậy. Lăng Thần gật đầu nhìn Lưu Hòa rồi trầm ngâm.
"Lưu Hòa nên ra tuyệt chiêu." Lưu Hòa cũng gật đầu, cho dù bị thương hắn vẫn nhảy lên cao ánh nắng chiếu rọi cũng làm hắn thân hình mơ mơ màng màng, toát lên vẻ uy nghiêm.