Chương 106: Vân Phàm lĩnh ngộ

Lăng Thần cũng nhìn xuống hắn, tay phải cầm kiếm chỉ cần chém ra là đầu của nam đệ tử rơi xuống. Kiếm hắn lửa cháy rừng rực dần biến mất.


Nam đệ tử thở dài, Lăng Thần liền nói: "Vị huynh đệ này ngươi nên đầu hàng." Nam đệ tử nghe vậy gật đầu hắn không còn khả năng chiến thắng, hai tay đưa lên cao: "Ta đầu hàng." dứt lời Lăng Thần nhìn thấy vậy gật đầu.


Trư Bát trên cao giọng nói truyền ra: "Trận thứ nhất vòng ba, Lăng Thần thắng." hắn vừa vừa thu kiếm lại, đưa vào trong vỏ kiếm lại treo bên hông đưa tay phải xuống trước mắt nam đệ tử.


"Huynh đệ ngươi có thể đứng dậy?" Nam đệ tử tay trái bắt lấy tay hắn. Thân hình đứng dậy lại đưa tay ra nắm mạnh vào tay phải Lăng Thần.
"Huynh đệ đã nhường." Lăng Thần thấy nam đệ tử đứng dậy cũng cười: "Huynh đệ không cần khách khí chúng ta thế nhưng giao thủ mới quen."


Nam đệ tử gật đầu buông tay ra thấp người, chắp tay: " Lăng Thần Huynh đệ đa tạ đã nhường, nhưng thua là thua ta nên xuống đài cáo từ."
Nam đệ tử chắp tay quay người rời khỏi khán đài. Lăng Thần cũng cúi người chắp tay nhìn bóng hình nam đệ tử rời đi: "Huynh đệ cáo từ."


Nam đệ tử tuy đang đi, nhưng Lăng Thần thấy được. Hắn gật đầu nhẹ, Lăng Thần đứng thẳng quay người miệng cũng cười nhẹ, nam đệ tử giao thủ với hắn vậy mà không một giọt máu nào nôn ra.


available on google playdownload on app store


Vết thương có máu trên miệng thì vẫn có. Hình như nam đệ tử đều nuốt vào, hắn thật sự tinh tường nhưng đệ tử giao thủ với hắn mạnh mẽ kiên cường.
Lăng Thần quay người xuống khán đài, xung quanh để tử tiến tới chúc mừng: "Chúc mừng Lăng Thần huynh đệ tiến vào vòng hai, là người đầu tiên."


Chúng đệ tử theo sau cũng y như vậy: "Lăng Thần huynh đệ chúc mừng, chúc mừng." Lăng Thần cũng chắp tay gật đầu liên tục gật.


"Đa ta chư vị, đa tạ chư vị." hắn vừa đi vừa đa tạ nói sư tôn hắn cục chậc chậc, lăng nhi mị hoặc thật lớn. Một bên khác, Nam đệ tử cùng Lăng Thần giao thủ rời khỏi khán đài cách xa xa một chỗ không người, thân hình liền khập khiễng dựa vào một gốc cây.


Ho khan khục khục, máu liền chảy ra. Tay trái đưa ra che miệng lấy đưa tay xuống lần nữa thì thấy toàn là máu. Hắn thân hình như cười ngước đầu lên cao.
"Ta cố gắng đi đến vòng thứ ba gặp phải Lăng Thần huynh đệ coi như là vận mệnh a." hắn dứt lời liền ngã xuống dựa vào gốc cây.


Thở hổn hển, trên cao Vân Phàm cũng nhìn ra gật đầu. Không hổ là người ta xem trọng thiên phú lĩnh vực về kiếm pháp mạnh mẽ như vậy.


Hắn đưa tay ra bên cạnh lấy yến trà lên, tay trái nắm chén trà một tay còn lại cầm nắp trà rồi đưa lên miệng uống. Vân Phàm vừa uống trà trên người linh khí liền bạo phát nhỏ.


Trư Bát cũng nghiêng đầu, Vân Phàm linh khí trên người gợn sóng nhè nhẹ, Trư Bát hắn cũng hiểu ý tứ đối phương đột phá liền chắp tay chức mừng.
"Vân Phàm huynh đệ chúc mừng công pháp tăng tiến." Vân Phàm đưa xuống chén trà cũng đưa tay ra: "Đa tạ Trư Bát chấp sự."


Trư Bát cười ha ha, Tô Hạo cũng chức mừng Vân Phàm: "Huynh đệ ngươi kiếm pháp lại đột phá chúc mừng chúc mừng." Vân Phàm gật đầu cười nhẹ.
Bởi vì hắn cùng Tô Hạo quen thuộc nhau cho nên cũng không cần đa tạ hảo ý đối phương. Chỉ cần cười tươi gật đầu là hảo.
Dưới khán đài.


Lăng Thần hắn vừa đi đến nơi ghế ngồi, vừa ngồi xuống sư tôn hắn liền truyền âm: "Chậc chậc có một vị nội môn đệ tử, lĩnh ngộ kiếm pháp nhờ xem ngươi giao thủ."
Lăng Thần ngơ ngác: "Sư tôn nói hắn là xem ta mới lĩnh ngộ ra kiếm pháp?" Sư tôn Lăng Thần gật đầu.


Lăng Thần cũng ngạc nhiên. Vậy mà có người nhìn hắn kiếm pháp, rồi tự thân lĩnh ngộ kiếm pháp người này thật sự không tồi.
Vân Phàm trên cao cũng ý thức được có người nhìn hắn, liền nghiêng đầu ra nhìn thấy Lăng Thần hắn gật đầu đa tạ. Lăng Thần cũng nhìn thấy gật đầu cười.


Tỏ ý không có việc gì, đối phương có thể ngồi gần Trư Bát chấp sự không chỉ là nội môn đệ tử. Thân phận cũng không thể thấp, hơn nữa đối phương chỉ nhìn hắn.


Rồi tự thân hắn lĩnh ngộ công pháp. Hắn không cần việc gì phải bực tức hay muốn giết đối phương cả. Lăng Thần ngồi xuống đệ tử sửa chữa cũng đã lên đài sửa sang lại khán đài.
Trư Bát trên cao liền hô to: "Vòng thứ tư trận thứ hai đệ tử... giao thủ cùng đệ tử.."


Hai bên đều bước lên đài giới thiệu cảnh giới, nhanh chóng kết thúc người thắng là nữ đệ tử nam đệ tử thua thảm hại. Nam đệ tử cúi người xuống.


Một thân hình lẻ loi quay người rời đi không giám nhìn các đệ tử khác, nữ đệ tử thì một mặt khác nam đệ tử. Vậy là nàng có thể tiến cào vòng trong.
Nàng tuy cảnh giới không cao lắm, nhưng có thể tiến vào vòng thứ hai. Chứng tỏ thực lực của nàng không yếu, nàng cố gắng tu luyện bao năm qua có thành qua a.


Nàng tươi cười bước xuống đài, vừa bước xuống đài nàng liền nhìn thấy tỷ muội chạy đến. Kéo lấy tay nàng: "Chúc mừng sư tỷ(sư muội)ngươi thắng."
Nàng cười tươi gật đầy nhìn ba vị tỷ muội: "Đa tạ sư tỷ sư muội, ta cố gắng mấy năm nay cuối cùng cũng có thành quả."


Sư tỷ nàng không nói gì nhiều mà chỉ để lại một câu rồi quay người rời đi: "Sư tỷ ta có việc phải đi trước, sư muội chúc mừng ngươi, thành quả cuối cùng có thể được đền đáp nha~"


Nữ đệ tử gật đầu ân, liền cũng hai vị sư muội đi ra. Trư Bát trên cao lại nói thêm: "Trận thứ hai kết thúc nữ đen tử thắng, vòng thứ ba trận thứ tư, Sở Thiên Thiên giao thủ cùng Quan Văn."


Sở Thiên Thiên liền đứng dậy, thân hình từ từ bước lên khán đài. Quan Văn một chân liền đạp bay lên cao, hắn đứng nhìn bên kia khán đài đang có một nữ nhân.
Nàng tóc óng mượt màu xanh nhạt, đang bước dần đến. Quan Văn nhìn chăm trú nàng đưa tay lên gần miệng suy nghĩ.


Nàng cũng ưu nhìn, tuy không khuynh nước khuynh thành nhưng cũng hảo. Sở Thiên Thiên cũng bước lên khán đài.
Nàng đưa tay phải lên tay trái, thân thể nhún nhẹ: "Công tử, tiểu nữ Sở Thiên Thiên được gặp mặt công tử, cảnh giới Luyện Khí cảnh cửu giai."


Quan Văn ngạc nhiên nhưng cũng bình phục lại, nàng nhìn như vậy mà Cảnh Giới gần Trúc Cơ cảnh như hắn, Quan Văn cũng chấp tay cúi nhẹ người.
"Cô Nương thong thả, tại hạ Quan Văn cảnh giới Luyện Khí cảnh cửu giai." Sở Thiên Thiên gật đầu nhẹ buông tay đứng thẳng.


Nàng liền lấy ra từ dưới váy ba đạo lưỡi kiếm? Không phải là ba đạo kiếm nhỏ, nàng dùng kẹp vào giữa ngón tay. Thảo nàng để dưới váy?
Quan Văn tê, nhưng mà hắn mắt không phải mù, nàng mặc bạch y dài váy quần cũng bạch y hắn tưởng rằng nàng không mặc đây hắc hắc.


Sở Thiên Thiên bỗng nhiên rùng mình, Trư Bát trên cao cũng hô to: "Song phương bắt đầu." Sở Thiên Thiên liền chạy lao đến, ném ra ba đạo kiếm ngắn trên tay, lui lại đạp lên cao.






Truyện liên quan