Chương 5
Các câu thoại “ ” hay suy nghĩ [ ] mà không có chú thích tên thì đều là của nữ chính nha.
“Đây là đâu?”
Xung quanh là 1 khoảng không gian tối đen như mực, chật hẹp và ẩm ướt.
“Con gái, cuối cùng con cũng tỉnh.” ()
“Ai đấy?”
Cô nhìn dáo dác xung quanh, cố tìm ra chủ nhân của giọng nói. Nhưng chỉ có 1 màu đen bao trùm.
“Đừng lo lắng con yêu.” () Giọng nói du dương ngọt kia lại vang lên.
Cô trấn tỉnh lại. Dù sao cũng đã chết, cũng không còn gì để sợ. Ấy khoan đã, mình chết rồi mà, sao mình lại ở đây?! Không lẽ đây là địa ngục, ừ thì cũng chỉ có địa ngục mới tiếp nhận được cô thôi.
“Bình tĩnh nào.” () Tiếng nói kia lại cất lên như tiếng suối nhẹ nhàng trấn tĩnh cô.
“Bà là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây? Làm thế nào để thoát ra khỏi nơi này?”
“Haha, từ từ thôi. Tên ta là Lenery. Ta là người bảo vệ cũng như quản lý hệ không gian này, umk có thể nói là một vị thần. Không phải là nơi tối thui này đâu, là cả một không gian cục kỳ rộng lớn cơ.” (Lenery)
“Vậy nơi này là?”
“Con đang ở trong bụng của mẹ con.” (Lenery)
[Wha..what? Bụng mẹ?] Như nhìn ra sự nghi vấn của cô, bà tiếp lời.
“Con vốn là người thuộc hệ không gian của ta nhưng do 1 số sự cố nhỏ khiến con bị lạc vào hệ khác. Nay chúng ta vì bồi thường cho con nên đã đưa con về đây.” (Lenery)
“Sự cố?”
“À…ừm thì là do 1 cuộc tranh dành giữa 2 vị thần.” (Lenery)
Lúc nói đến cuộc chiến, giọng nói bà gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Haizz…Mong con tha thứ cho hai thằng nhóc tỳ kia. Chuyện khiến linh hồn lạc sang 1 hệ không gian khác là rất hiếm, ít nhất trong lịch sử chỉ ghi 1 chút thông tin về nó. Nên con bị thiệt thòi vì không được bảo hộ bởi những người bảo vệ của hệ không gian đó. ” (Lenery)
Hơn nữa cái tên thần bảo vệ của hệ không gian kia lại là địch thủ truyền kiếp của bà… Ách! Bà không dám nói cho cô bé đâu.
“Không được bảo vệ là như thế nào?” Có cái vụ này nữa à?!
“Khi không được bảo vệ, con sẽ thường xuyên gặp vận xui, người ở thế giới đó sẽ rất bài xích con. Dù không biết gì nhưng thâm tâm họ luôn ghét bỏ con.”
Cô trầm mặc 1 lúc, cô không biết có nên tin bà ta không. Nhưng sự giải thích có vẻ hợp lý cho những sự kiện ở kiếp trước.
“Con sẽ phải tin thôi con yêu. Để bồi thường cho tổn thất con sẽ nhận được 3 món quà từ chúng ta. “ (Lenery) ( mỗi vị thần 1 món ý).
“Đừng đọc suy nghĩ của tôi.”
Có lẽ cô cần thêm thời gian để chứng thực cho mọi chuyện.Tính đa nghi của cô khá nặng, khó có thể tin 1 người… ờ thì thần xa lạ được. Nhưng nếu chuyện đó đúng thì cái thứ nằm bên cạnh là…
“ Là chị em song sinh của con đấy.” Lenery không nhịn được xen mồm vào.
“Tôi nói là đừng có đọc suy nghĩ của tôi.”
Chậc, ở trong không gian ấm áp này khiến cô dễ thấy buồn ngủ quá, thôi kệ ngủ cái đã. ( dù trời có sập thì chị mày cũng phải ngủ cái đã).
Sau đó cứ mỗi lần cô thức dậy hay có thắc mắc gì thì âm thanh ấy lại cất lên trả lời cho cô, dần dà cô cảm thấy thân thiết với vị thần này.
Bà ấy khá là đáng yêu, điển hình là một nữ thần nhí nhảnh. Cô ấy giúp đỡ cô rất nhiều, giới thiệu cho cô về hệ không gian cô sắp sống. (không cần cảm kích đâu con gái, người ta chỉ bồi thường lại cho con thui)
Cô nữ thần này cũng giải thích một số vướng mắc của cô về thế giới cũ.
Thì ra vị phu nhân Emy kia là chị gái cô, vậy mà cô không hề hay biết. Mà cũng phải, 20 rồi cô chưa hề gặp chị, nhận ra được mới tài.
Ký ức của cô về gia đình là 1 gia đình khá giả nhưng lại trọng nam khinh nữ. Chị và cô sống không được tốt lắm nhưng lại hạnh phúc.Dù không cảm nhận được tình thương của cha mẹ nhưng chị em cô lại rất yêu thương nhau.
Rồi một ngày đẹp trời công ty cha cô bị công ty đối thủ ép cho phá sản. Cha vì buồn khổ mà chìm vào rượu chè rồi lạc lối vào cờ bạc. Mẹ cô thì bỏ đi.
Chị cô phải nghỉ học để kiếm tiền. Từ bán vé số đến rửa chén bát thuê đến quét rác…
Cô từ bé đã biểu hiện ra nảm thân là 1 thiên tài. Chỉ là hồi đó cô quá nhỏ, chưa hiểu chuyện.
Tiền nợ của cha cô lại ngày một tăng vì những trò cá cược, chủ nợ liên tục tới nhà đập cửa. Sau đó cô và chị bị bán đi để trả nợ, năm đó cô 6 tuổi, chị cô 12 tuổi.
Cái số đúng là xui, vừa bị bán xong thì bị bắt cóc rồi bị đưa tới 1 hòn đảo hoang, đây là nơi tổ chức huấn luyện sát thủ, nơi mà cô gặp những người bạn mà cô tin tưởng nhất.
Khoảng thời gian địa ngục ấy lại là khoảng thời gian tuyệt vời nhất với cô cho đến khi họ thay đổi.
4 bọn họ cùng tạo nên nhóm KING huyền thoại trong giới sát thủ, nghe tên thôi cũng phải sợ mất mật. Năm đó cô 12 tuổi, một thời huy hoàng ngắn ngủi...
Mà thôi quên đi, dù sao cũng là quá khứ. Khi cô hỏi về hệ không gian này thì vị nữ thần nào đó cực kỳ vô trách nhiệm chỉ để lại 1 câu “Tự tìm hiểu mới thú vị chứ.”
Về món quà bồi thường của các vị thần thì 2 vị thần kia sẽ tự chuyển bị riêng còn bà nữ thần nầy ban tặng cho cô 1 điều ước. Mỗ nữ nào đó không thèm suy nghĩ nói luôn “Bất tử.”
Nữ thần: “……” Có cần tham lam như thế không.
Tất nhiên vị nữ thần đáng kính của chúng ta lập tức từ chối. Cheat cũng không phải dễ thế đâu con, đừng có được voi đòi tiên.
Sau 1 hồi suy nghĩ “cẩn thận” và “nghiêm túc” trong 2 giây. Cô trả lời:
“Trường sinh bất tử.”
Nữ thần: “…….” Có khác gì cái trước không cưng. Sau 1 hồi cò kè mặc cả bị sửa thành trường sinh bất lão.
Cuối cùng cũng đến ngày cô chào đời. Những tiếng nói ồn ào, tiếng hét của người mẹ, tiếng hối thúc an ủi của bà đỡ đẻ,… Ồn ào như cái chợ.
Cái người ăn chung, ở chung suốt 9 tháng 10 ngày với cô được đưa ra ngoài. Có vẻ số phận sắp đặt luôn để cô là em gái nhở.
Cô được 1 người phụ nữ bế sau khi sinh ra. Người phụ nữ cô thấy có lẽ là bà ɖú bởi vì bà ta mặc đồ người hầu. Bà ta nhìn cô với ánh mắt như thể nhìn thấy sinh vật ngoài hành tinh.
Giọng một người phụ nữ vang lên: “Phong, anh xem này! Con bé thật dễ thương. Ôi nó có màu tóc giống em chưa này.”
“Đâu đâu đưa anh xem nào. Màu mắt của con bé thì lại giống anh nè.” () Một giọng nam đầy từ tính mang theo tia sủng nịnh vang lên.
“Mẹ ơi em con đâu? Con muốn xem em bé.” () Âm thanh lanh lảnh khác vang lên, có vẻ đây là giọng nói của 1 đứa trẻ
“Từ từ nào, lỡ làm bị thương em thì sao?” ()
“Con sẽ cẩn thận mà.” ()
1 giọng nói già nua khác cất lên: “Đây là bé chị?” ()
“Dạ.” ()
“Vậy bé em đâu?” ()
Người phụ nữ bế cô hơi giật mình trao cho 1 người khác sau khi được tắm rửa và quấn khăn cẩn thận.Vị phu nhân xinh đẹp kia mỉm cười bồng cô lên kéo tấm khăn quấn người cô ra và...
“Cái...” () Người phụ nữ không nhịn được thốt lên. Ngay lập tức có nhiều người lo lắng hỏi thăm bà ấy.
“Sao vậy mẹ?” ()
“Chuyện gì?” ()
“Có chuyện gì vậy em?” ()
Mọi người đồng loạt quay sang nhìn cô. Trong phòng bỗng nhiên im bặt, chỉ còn tiếng trẻ con khóc.
“Con bé...” ()
“...tóc...” ()
“...trắng” ()
Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khó tin. Người phụ nhân ôm cô thì lúng túng không biết làm sao nên đành giao cô cho người hầu. Đó chính là sự chào đời của cô. (Đủ oanh liệt)
Haizz nhà ta vắng vẻ quá. Có ai ở đó ko