Chương 69: Đồ Khốn.

Mới sáng sớm Tào Hân Hân đã make a phone call trong nỗi tuyệt vọng… Hạ Diệp vươn tay lấy chiếc điện thoại trên bàn bên cạnh, đặt ở tai, mặt vẫn vùi trong gối.
“Hạ Diệp? Tớ sắp kết hôn rồi!” Giọng nói vui vẻ của cô gái phát ra từ ống nghe.


Hạ Diệp vẫn nhắm mắt, cô có thể tưởng tượng được bộ dạng của cô nhóc này thế nào khi đang nhảy lên vì mừng rỡ: “Chúc mừng nhé!”


“Có phải cậu vẫn đang ngủ không? Mấy giờ rồi? Mau dậy đi mua sắm cùng tớ đi, tham mưu cho tớ một chút xem nên mặc trang phục thế nào trong lễ đính hôn, ai kia cũng đi.”
“Ai?”


“Còn có thể là ai được nữa, chị gái của Lâm Nghị, chị ấy nói nhất định phải đi cùng tớ, nhưng tớ không mấy thân thiết với chị ấy, nên rủ thêm cậu đi cùng, có cậu tớ mới thấy thoải mái hơn một chút.”


“Thôi đừng, chị tha cho em đi mà, ba cô gái đi mua sắm, chẳng phải là tự tìm đến đau khổ hay sao, chị cứ vui vẻ thoải mái đi cùng “bà cô bên chồng” nhà chị đi, đừng có nhàn cư vi bất thiện nữa.” Cô dứt khoát từ chối.


Tào Hân Hân cằn nhằn: “Tớ nói cho cậu hay, Lâm Nghị đã nói với tớ rồi, chị gái anh ấy thường xuyên nghe ngóng tình hình về Kiều Triết từ chỗ anh ấy, nếu hôm nay cậu không đến gặp chị ấy “xem sao” thì sau này chẳng còn cơ hội nữa đâu.”


available on google playdownload on app store


“Hân Hân, rốt cuộc là cậu muốn giúp tớ hay muốn đem thêm phiền phức cho tớ vậy? Chị gái, chị chuẩn bị kết hôn rồi đó, trưởng thành hơn một chút được không?”


“Tớ thấy dù sao thì lễ đính hôn của tớ cậu cũng nhất định sẽ tới, đến khi đó vẫn phải gặp mặt, không bằng bây giờ làm quen trước, đến khi đó biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Tào Hân Hân đúng lý hợp tình nói.


“Không cần thiết phải biết, cũng không muốn làm quen với người chẳng có liên quan, lòng tốt của chị em xin ghi nhận trong lòng. Nói ra thì, tại sao cậu lại có vẻ thù địch với “bà cô bên chồng” này vậy, đừng có nói là vì tớ đó nhé, nói tớ cũng không tin đâu.”


Cô ấy thì thầm đáp: “Quả nhiên là chẳng giấu nổi cậu, cậu có biết khi gia đình hai bên cùng ăn cơm, chị gái anh ấy đã nói gì không?” Tào Hân Hân úp úp mở mở.
“Nói gì?”


“Chị ấy thậm chí còn đề nghị ngay trong bàn ăn rằng, sau này về nhà bên đó làm dâu thì hãy ở nhà làm một người vợ chăm chồng thương con, làm tròn trách nhiệm của một bà nội trợ toàn năng, đương nhiên thái độ khi nói không tệ như tớ bây giờ, dùng từ cũng không quá trực tiếp, nói nghe có vẻ dễ lọt tai hơn một chút. Vấn đề là ở chỗ, anh trai và bà chị dâu bình hoa di động của tớ cũng có mặt, hai người họ lại vô cùng tán đồng, hận không thể giơ tay cổ vũ ngay tại trận, chị dâu tớ thì chỉ mong ngóng đến ngày tớ đi lấy chồng, để cướp công ty trong tay tớ, rồi ngồi vào vị trí của tớ bây giờ, khiến tớ tức đến muốn nổ tung luôn rồi!” Tào Hân Hân bực tức nói một thôi một hồi.


Không nghe được phản ứng từ phía đối diện, cô ấy lại tiếp tục: “Chẳng phải là cậu không biết, tớ nào có nói lại được loại người đó, miệng thì nam mô nhưng bụng lại một bồ dao găm, nói chuyện còn hay hơn cả hát, nên chỉ đành ngồi nghe bọn họ thay mình sắp xếp.”


Hạ Diệp nằm trên giường, đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương: “Vậy mà cậu còn đi mua sắm cùng cô ấy làm gì, nếu đã không vừa mắt thì cứ từ chối thẳng là xong.”


“Còn không phải là vì Lâm Nghị hay sao, anh ấy nói với tớ trước giờ chị gái đối xử tốt với mình thế nào, nói rằng trong vòng tròn quan hệ của bọn họ, chị gái chẳng có mấy người bạn, vừa hay lúc này chị ấy đang được nghỉ phép, nên bảo tớ đi mua sắm cùng chị ấy để tăng thêm tình cảm.” Tào Hân Hân có cả một bụng bực tức muốn phàn nàn.


“Hôm nay tớ phải về nhà thăm ba mẹ một chuyến, nên chẳng thể giúp gì được cậu rồi.” Hạ Diệp không thích tham gia vào những việc như vậy.


Tào Hân Hân phẫn nộ nói: “Tớ cũng không đến mức ghét chị ấy như vậy, dù sao người ta cũng là chị gái Lâm Nghị, sau này chẳng tránh được việc phải tiếp xúc qua lại, tớ chỉ không thích kiểu nói bóng nói gió của chị ấy, mỗi lần như vậy tớ lại chỉ muốn xông đến xé toạc cái lớp ngụy trang của chị ấy ra, không thể nói chuyện một cách thẳng thắn hay sao?”


“Haiz… Chẳng giúp gì được cho cậu, nhẫn nhịn như vậy chi bằng sớm làm quen đi, nếu không sau khi kết hôn thì phải làm thế nào?” Không biết Tào Hân Hân có đang được tính là trầm cảm trước hôn nhân hay không, Hạ Diệp nghĩ.


Kiều Triết ở bên cạnh sờ sờ vào vòng eo mềm mại của cô, thấp giọng hỏi: “Ai mà sáng sớm đã gọi tới thế?”
Sau khi cúp máy, Hạ Diệp ném điện thoại về chiếc bàn bên đầu giường, rồi thu mình vào vòng tay anh: “Hân Hân, cô ấy đang bị trầm cảm tiền hôn nhân.”


Kiều Triết dụi dụi mắt, hôn nhẹ vào môi cô, chuẩn bị dậy đi làm. Ha Diệp ôm lấy eo anh, không cho anh ngồi dậy, đem mặt vùi vào ngực anh, bộ ngực mềm mại áp sát vào người anh.
“Nếu còn không dậy, anh sẽ bị muộn đó.” Tối qua lăn lộn cả đêm, khó lắm mới ngủ cùng cô được một giấc.


“Năm phút thôi.” Cô nói bằng âm thanh ồm ồm.
Kiều Triết lại nằm xuống, ôm cô vào lòng, xoa xoa eo cô hết lần này đến lần khác.
“Nhột…” Hạ Diệp cố gắng né tránh.


Nhưng anh lại chẳng buồn để ý, lòng bàn tay to lớn trượt qua trượt lại, bởi vì cô không mặc đồ đi ngủ, nên lúc này dễ dàng đã có thể bắt lấy đầu vú, nhẹ nhàng xoa nắn.


Hạ Diệp kéo bàn tay anh ra, không để anh tiếp tục làm điều mình muốn. Nhưng ngược lại, anh lại nắm lấy cả hai tay cô, cúi xuống hôn cổ, rồi ngậm lấy đôi môi cô, bắt đầu tấn công thành trì…


Cổ, núm vú, tất cả đều bị anh ngậm trong miệng đùa nghịch, một tay còn không ngừng châm lửa khắp cơ thể cô. Hạ Diệp ôm lấy đầu anh, toàn thân mềm nhũn, cảm giác có luồng hơi ẩm từ chân chảy ra.


Các đầu ngón tay của người đàn ông trượt tới khe hở giữa hai đùi, gợi hạt trân châu, sau đó thong dong vẽ thành vòng tròn xung quanh…
Ngay khi cô nghĩ rằng anh sắp thực hiện bước tiếp theo thì anh lại nhấc người rời giường: “Sáng nay anh có cuộc họp.”


Hạ Diệp nằm tại chỗ, đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn anh: “Anh cố ý phải không?”
Kiều Triết mặc đồng phục vừa đeo dây lưng vừa tiến lại gần, muốn hôn cô.
Hạ Diệp trốn dưới chăn, rầu rĩ kháng cự: “Anh tránh ra!”


Anh giữ cô lại, kéo chăn xuống, in lên đôi môi hồng hào của cô: “Không kịp nữa rồi, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi, khi nào về sẽ cho em.” Nửa câu sau cùng anh nói bằng giọng điệu vô cùng ái muội.
“Kiều Triết, đố khốn nhà anh!” Cô nghiến răng nghiến lợi phun ra câu mắng chửi.


Anh quay lưng về phía Hạ Diệp, nên cô không thấy được nơi đũng quần đang nhô lên của anh. Đến khi anh quay lại, cô mới thấy rõ nơi đũng quần đang nhô cao ấy…






Truyện liên quan