Chương 4

“Xin lỗi.” Lúc ăn cơm, Cố Thiện ngẩng đầu nói chuyện, anh nhìn thẳng vào mắt của Nhược Thủy.
Trái tim cậu trong một thoáng đập nhanh hơn, mở đầu như vậy, là muốn ngả bài rồi sao?


“Lần trước đã hẹn cùng nhau đi du lịch, kết quả lại vì chuyện của Lee mà hủy bỏ, anh đã không giữ lời; thật xin lỗi.” Cố Thiện nói.
Giang Nhược Thủy mỉm cười: “Không sao, nếu cứ để mặc cậu ta như thế mà đi chơi, chúng ta đều sẽ không lo lắng không yên.”


Cố Thiện cũng cười:”Thích em nhất điểm ấy .”
Giang Nhược Thủy nhún nhún vai, mỉm cười, không đáp lại.
“Ôi chao, em đang xấu hổ đấy à?” Cố Thiện cười hỏi.
“Được rồi được rồi, nhanh ăn cơm đi, Cố thiếu gia.” Giang Nhược Thủy vùi đầu xới cơm vào miệng.


Nhưng dưới ghế, chân lại khẽ rụt về phía sau.
“Cuối tuần này em có thời gian rãnh không?” Cố Thiện lại hỏi.
Giang Nhược Thủy nghĩ ngợi:”Phải đi trực ở văn phòng giáo sư rồi.”
“Trước 8 giờ tối có thể về chứ?”
“Phải xem thế nào đã,” Giang Nhược Thủy trả lời,”Sao vậy?”


“Anh có hai vé vào cửa cho đêm nhạc h·ội của Trương Học Hữu.” Cố Thiện cười nói,”Muốn cùng hẹn em cùng đi xem.”
Giang Nhược Thủy cúi đầu, như là đang tự hỏi, cuối cùng mới bất đắc dĩ ngẩng đầu:”Em sẽ cố gắng sắp xếp xem sao.”
“Ừ, được.”


Tối thứ sáu, thành phố S, bên ngoài cổng vào sân biểu diễn. Trước giờ mở màn, Cố Thiện nhận được cuộc gọi từ Nhược Thủy.
“A lô, em đến chưa?” Cố Thiện hỏi, nhìn lướt xung quanh.
“Cái đó… xin lỗi anh; hôm nay, em thật sự không đến được.” Xem ra phía bên Nhược Thủy đang rất bận rộn.


available on google playdownload on app store


“Thế à, vậy chẳng phải chỉ có mình anh xem thôi à?” Cố Thiện giọng điệu có ch·út thất vọng.
“À, không, em vừa mới gọi điện cho Lee rồi,” Giang Nhược Thủy cười nói,” Cậu ấy rất thích Trương Học Hữu! Cậu ta cũng có vé nhưng mà vé anh mua là ghế Vip mà, có thể lấy vé của em đổi cho cậu ấy.”


Cố Thiện kinh ngạc:”Nhưng mà……”
“Cậu ấy đến chưa? Em đã nói với cậu ấy địa điểm chúng ta hẹn gặp mặt, không biết cậu nhóc có tự đẩy xe lăn đến nơi được không.” Giang Nhược Thủy hỏi.


Cố Thiện đang muốn đáp lời thì nghe được có người gọi tên mình, xoay người lại liền nhìn thấy Lee được cha mẹ cậu ta phụ đẩy xe lăn đến.
“Ừ, cậu ấy đến rồi.” Cố Thiện nói với Nhược Thủy.


“Vậy hai người nhanh nhanh vào tìm ghế đi, coi chừng bị lỡ mất phần mở màn.” Giang Nhược Thủy cười nói,”Bên em đang bận lắm, cúp máy trước đây.”
“Ừ, được rồi,” Cố Thiện trả lời, đối với Lee lộ ra tươi cười,”Bye bye.”
“Bye.”


Cúp điện thoại, Nhược Thủy nhìn quanh văn phòng không một bóng người, sắc mặt thản nhiên , bấm n·út bật nhạc, trong gian phòng yên tĩnh nhất thời tràn ngập trong â·m nhạc của Linkin Park.
Sau đó đẩy ghế trượt đến bên cạnh giá sách, r·út ra một quyển; đổi chỗ ngồi đến ghế sô pha, chậm rãi lật xem.


Cậu không rõ, tự làm khổ mình thế này là vì cái gì. Vì sao mình phải làm vậy chứ? Hờn dỗi sao?
Có lẽ là thế thật. Lúc nghĩ như vậy, ngực có ch·út đau nhức. Bưng ly cà phê để bên cạnh uống mấy ngụm, vừa tiếp tục đọc sách, vừa thả hồn đi vào cõi thần tiên.


Chẳng qua, tổn thất cũng không lớn, dù sao cậu cũng chẳng thích Trương Học Hữu cho lắm.


Ừ thì, cậu thích phong cách nhạc Rock mới lạ như của Linkin Park, cũng có những phong cách nhạc khác, nhưng tóm lại là hoàn khác khác biệt với vẻ bề ngoài ‘thanh nhã phong độ của người học thức, ôn hòa thanh tú’ của cậu. Đây chẳng phải là bí mật gì, bạn học của cậu đều biết, Lee cũng biết.


Chỉ có Cố Thiện là không biết thôi.


10h tối trở về nhà, gian phòng vẫn sáng đèn, rất yên tĩnh và lạnh lùng. Giang Nhược Thủy bật đèn, móc áo choàng lên giá áo, bước vào trong phòng bếp được xây theo kiểu mở rộng nối liền với phòng khách, đem nguyên liệu nấu ăn cậu đã mua khi ghé qua siêu thị trên đường về, bỏ vào tủ lạnh.


Sau đó đến phòng khách, ngó qua một ch·út, đột nhiên thở dài. Cậu không biết phải làm gì nữa đây. Không muốn xem TV, sách lúc nãy đã xem đủ rồi, cũng chẳng muốn mở máy tính, giờ mà đi ngủ thì sớm quá, trong nhà cũng rất sạch sẽ, không cần dọn dẹp vệ sinh.


Ngây người một lúc, rồi lại bước ra cửa, một lần nữa mặc áo khoác vào, tắt đèn.
Dù sao Cố Thiện cũng sẽ không về nhà sớm. Chắc hẳn anh sẽ xem hết buổi biểu diễn, đưa Lee về nhà, có lẽ trước đó họ còn có thể ra ngoài chơi đùa một ch·út, cùng ăn bữa khuya, sau đó mới về.


Đúng vậy, đến cùng thì anh vẫn sẽ trở về nhà. Anh là người rất có nguyên tắc, cũng rất trung thành, xét trong một mối quan hệ nào đó.


Cậu nhíu mày, đối với chính mình trở thành thế này, luôn nghĩ đông nghĩ tây, trong lòng đố kị nhưng lại làm bộ như không quan tâ·m, mà tự giễu không thôi; bản thân không bỏ xuống được lại muốn giả vờ, thật là chán ghét.


Đóng cửa xuống lầu, giang Nhược Thủy bước chân chậm rãi, nhưng trầm ổn và thong dong.
Bên trong PUB rất ồn ào, nhưng Nhược Thủy lại cảm thấy thả lỏng, vẻ mặt lộ ra sung sướng, tựa vào quầy bar, nhìn ngắm những con người điên cuồng trên sàn nhảy.


Đột nhiên bị ai đó vỗ bả vai, Giang Nhược Thủy quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt có ch·út quen mắt.
“Giang tiên sinh!” Hắn nói lớn tiếng, đáng tiếc trong nền â·m nhạc ầm ĩ thế này thì cũng chẳng có tác dụng mấy.


“Lâ·m tiên sinh.” Giang Nhược Thủy cười cười, nếu đã nói lớn không được chi bằng trực tiếp xem môi ngữ.
“Gọi tôi Lâ·m Nhiên là được rồi!” Lâ·m Nhiên cười to.
Giang Nhược Thủy cười không đáp.
Lâ·m Nhiên bừng tỉnh đại ngộ:”Vậy, Nhược Thủy? Tôi có thể gọi cậu như vậy chứ?”


Giang Nhược Thủy bật cười, kề gần bên tai hắn:”Thật trùng hợp!”
“Ha ha, đúng vậy!” Lâ·m Nhiên cũng tiến sát bên tai cậu nói.
“Uống gì không?” Giang Nhược Thủy hỏi, giơ tay lắc lắc chiếc ly đang cầm, bên trong là chất lỏng thuần một màu nâu,”Chivas?”
“Được.” Lâ·m Nhiên cười.


Giang Nhược Thủy quay người, cười nói với ông chủ tóc hồng đứng sau quầy bar:”Cho Lâ·m tiên sinh một ly chivas, tôi mời.”
“Sao có thể để cậu trả tiền được chứ?” Lâ·m Nhiên nói.
“Sao lại không?” Giang Nhược Thủy cười hỏi lại.


Chủ quán từ chỗ cất rượu dưới quầy bar lấy ra một chai rượu đã được khui sẵn, trên đó có viết hai chữ “Nhược Thủy”, rót cho Lâ·m Nhiên một ly.
“Khách quen à?” Lâ·m Nhiên hỏi.
“Thỉnh thoảng đến thôi.” Giang Nhược Thủy trả lời,”Còn anh?”


Tầm mắt của Lâ·m Nhiên quăng về phía sàn nhảy cách đó không xa, trên đó có một ban nhạc đang biểu diễn. Tuổi các thành viên ban nhạc cũng không lớn, trông có vẻ là học sinh cấp 3.
“Đến với cháu tôi.” Lâ·m Nhiên nói,”Bằng không thì làm sao yên tâ·m để mình nó đến nơi như thế này chứ.”


“Theo như tôi biết, ông chủ quán này là người đàng hoàng.” Giang Nhược Thủy cười.
“Cậu có nói như vậy thì tôi cũng không giảm giá đâu
.” Ông chủ đứng sau quầy bar bật cười.


Một lát sau, hai người phát hiện phải nói chuyện như gào lên thế này thật sự quá mệt mỏi, bèn đổi sang chỗ khác.
“Một người?” Lâ·m Nhiên nhấp một ngụm rượu,
Giang Nhược Thủy không trả lời, chỉ cười nhìn vào hắn, nhướng mày.


” cái người cùng đi với cậu lần trước đâu?” Lâ·m Nhiên cũng nhìn lại cậu.
Giang Nhược Thủy chớp chớp mắt:”Anh ta đi xem nhạc h·ội rồi.”
Có một số việc, nếu đã bị “Ra-đa” nào đó dò xét ra thì mọi người nên hiểu ngầm nhau là được.


“Cậu có vẻ không vui?” Lâ·m Nhiên lại hỏi.
Giang Nhược Thủy lại nhướng mày nhìn hắn.
“Hai tay của cậu,” Lâ·m Nhiên vung vẩy tay chân làm ví dụ,”Mười ngón tay đan xen vào nhau ôm lấy cái ly như vậy, chứng tỏ tâ·m trạng của cậu lúc này không tốt, đang cảm thấy tự ti.”


“Anh học tâ·m lý học à.” Giang Nhược Thủy cười, những ngón tay níu chặt đáy ly nhẹ buông ra.
“Có một ch·út, lúc du học ở Mĩ.” Lâ·m Nhiên trả lời.
Giang Nhược Thủy cười, không nói thêm gì nữa. Lâ·m Nhiên thấy thế, liền cũng thả lỏng , nhẹ nhàng dựa vào sô pha, chậm rãi uống rượu.






Truyện liên quan