Chương 7
Dương Diêu Khả, hàng xóm của Khổng Lập Thanh, bước đến bấm thang máy, cô gái có khuôn mặt trang điểm tinh tế ấy nghiêng nghiêng tai lắng nghe tiếng cửa thang máy mở ra, đưa tay giữ thang máy đợi hai người phía sau đi vào.
Dương Diêu Khả lúc đi qua còn quay lại cười với Khổng Lập Thanh, nụ cười rất thân thiện. Khổng Lập Thanh cũng máy móc nhếch môi cười đáp, nụ cười cứng đờ.
Cuối cùng chỉ còn lại người đàn ông tên Chu Diệp Chương, Khổng Lập Thanh thấy anh tiến lại bên mình, đôi mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, thấy anh vào thang máy, Khổng Lập Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm. Lại bỗng thấy anh dừng lại, nhìn thẳng vào cô còn đang đứng ở cửa, đột nhiên nói một câu khiến cô chẳng biết phải hiểu thế nào: “Cô còn không vào?”
Tôi với anh chung một đường chắc? Đấy là suy nghĩ duy nhất của Khổng Lập Thanh, cô nhìn anh, mặt cứng đờ không biểu cảm.
Biểu hiện của hai người trong thang máy cũng rất lạ, đồng thời nhìn về phía Chu Diệp Chương, sau đó lại nhìn sang Khổng Lập Thanh. Riêng ánh mắt nhìn Khổng Lập Thanh của Dương Diêu Khả có chút phức tạp. Khổng Lập Thanh khó hiểu nhìn kỹ khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của Dương Diêu Khả, thấy lúc này cô ta dường như kinh ngạc, ánh mắt ngập ngừng lướt qua Chu Diệp Chương, rồi quay lại nghiên cứu Khổng Lập Thanh một lần nữa.
Mấy người đứng đó với nhau, người trong người ngoài nhìn cũng có chút khác thường. Không khí cũng có vẻ gượng gạo, ngột ngạt. Khổng Lập Thanh đưa mắt nhìn ba người bên trong một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Chu Diệp Chương, mặt anh lạnh lùng, ánh mắt từ đầu tới giờ chưa hề rời khỏi cô, ánh mắt ấy không sắc mà Khổng Lập Thanh cứ có cảm giác nó đang dần dần thiêu đốt mình vậy.
Thực ra trong tình huống này, Khổng Lập Thanh chỉ cần làm ra vẻ lịch sự nói với Chu Diệp Chương: Cám ơn anh, tôi còn có việc, lát sẽ đi sau. Nhưng chẳng hiểu tại sao cô lại không biết phải đáp trả thế nào với kẻ cố tình gây sự đó. Trình độ đối phó với người khác của Khổng Lập Thanh trước giờ vốn không cao, thêm nữa mặt anh hình sự như vậy khiến cô cũng sợ lỡ lời lại tự chuốc lấy phiền phức, nên vẫn còn đang cân nhắc.
Khổng Lập Thanh bỗng quay lại thành thật nói với Hạ Chí Thần: “Sư huynh, Vạn Tường mới bị ngã xe đạp, đang đợi em ở nhà, em phải về xem nó thế nào, chúng ta lúc khác nói chuyện sau nhé.”
Hạ Chí Thần mở miệng muốn nói, Khổng Lập Thanh lại không cho anh cơ hội, cúi đầu dắt xe vào thang máy. Cậu thanh niên đẹp trai đang giữ cửa mắt cũng rất tinh, “ding” một tiếng thế là thang máy đã đóng lại mang theo Khổng Lập Thanh, bỏ mặc Hạ Chí Thần đứng đó với câu nói còn dang dở.
Không gian nhỏ hẹp của thang máy bị chiếc xe đạp chia làm hai nửa, Dương Diêu Khả và cậu thanh niên đứng một bên, Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương đứng một bên. Khổng Lập Thanh biết ba người bọn họ đều đang nhìn mình, đặc biệt không thể bỏ qua ánh mắt của người đàn ông phía sau, nó thật sự luôn khiến cô có cảm giác lạnh gáy. Còn lại Khổng Lập Thanh tất nhiên không tiện nhìn đi đâu, chỉ biết nhìn lên trần thang máy.
Cuối cùng cũng lên được đến tầng trên cùng, Khổng Lập Thanh chẳng buồn chào bọn họ, dắt xe đạp đi thẳng đến cất vào cầu thang thoát hiểm, lóng ngóng khóa xe mãi mới xong, lúc quay lại còn loạng choạng mấy bước. Có thể Khổng Lập Thanh không phải người may mắn, từ cầu thang thoát hiểm bước ra lại nhìn thấy ba người đứng thành một hàng ở đó. Dương Diêu Khả đã mở cửa nhà cô ấy, đang từ trong nhìn ra hai người đàn ông bên ngoài, dường như đợi họ đi vào. Chu Diệp Chương đứng ở ngoài cửa thang máy, mặt đối mặt với Khổng Lập Thanh từ cầu thang thoát hiểm đi ra, cậu thanh niên đẹp trai đứng cạnh anh.
Khổng Lập Thanh làm mặt lạnh như thường nhưng thật sự cô cảm thấy đau đầu, cô không ngốc, tư thế của người đàn ông lúc này rõ ràng là đang đợi cô.
Khổng Lập Thanh đương nhiên không muốn chuốc thêm rắc rối, cô làm như không nhìn thấy hai người đàn ông, cứ thế bước qua, định lẩn đi thật nhanh. Nhưng người đàn ông đó không cho cô cơ hội trốn chạy, cô vừa đi được hai bước đã nghe tiếng bước chân theo sau rõ mồn một.
Khổng Lập Thanh dừng trước cửa nhà, cúi đầu tìm chìa khóa, chìa khóa đã cầm trên tay, nhưng cô lại cúi đầu đứng nguyên ở đó, phía sau cô cũng yên tĩnh lạ thường, người phía sau dường như cũng đang chờ đợi động tác tiếp theo của cô. Bị hoàn cảnh ép buộc, miễn cưỡng quay lại, cuối cùng Khổng Lập Thanh cũng lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Chu Diệp Chương, hỏi: “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Chu Diệp Chương đứng liền ngay sau Khổng Lập Thanh, cau mày khó chịu với câu hỏi của cô, anh nói: “Tôi tìm cô có việc, đi cùng tôi vào đây.”
Cho dù Chu Diệp Chương nói câu đó bằng giọng bình thản nhưng người có trực giác nhạy bén như Khổng Lập Thanh vẫn cảm nhận được anh hơi kích động.
Thời khắc Khổng Lập Thanh nghe rõ câu nói ấy, cô tự nhận thức rất rõ mình đã rơi vào rắc rối, còn có linh cảm từ nay về sau cuộc sống của mình sẽ phải gắn với những người này.
Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương đứng đối diện nhau, đường nét khuôn mặt anh rõ nét như bức tượng được chạm khắc cẩn thận, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh nhìn kiên định. Cô nhận thức sâu sắc được rằng, dù thế nào cô và anh cũng không cùng đẳng cấp, bất kể là phương diện nào, mình cũng không thể so sánh với anh ta. Khổng Lập Thanh không nói thêm gì, mở cửa nhà bước vào trước rồi đứng một bên, đợi anh ta bước vào. Thỏa hiệp thôi, nếu bạn không thể kháng cự, vậy thì ít nhất bạn cũng nên chủ động đón nhận nó.
Khổng Lập Thanh quay ra cửa đúng lúc Dương Diêu Khả ở đối diện cũng đang quay ra đợi người bước vào, hai cánh cửa mở toang, hai người phụ nữ, Khổng Lập Thanh cảm thấy tình cảnh trở nên lộn xộn.
Chu Diệp Chương bước vào trong nhà Khổng Lập Thanh rồi mới quay ra nói với cậu thanh niên bên ngoài: “A Thần, cậu qua nhà Dương Diêu Khả đợi, lát nữa xong tôi sẽ gọi.”
Cậu thanh niên tên là A Thần đó cười cười nhún vai bước vào sau cánh cửa nhà đối diện.
Chu Diệp Chương đi vào mà không thay giày, anh ta tự nhiên như ở nhà, vừa đi vừa cởi comple, thoải mái vắt áo lên tay vịn sofa trước khi ngồi xuống.
Khổng Vạn Tường đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, thấy hai người lớn đi vào liền hiếu kỳ ngẩng lên nhìn. Khổng Lập Thanh bận thay dép đi trong nhà nên bước vào sau Chu Diệp Chương, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ ngồi trên sofa, cô nhất thời không tìm được lý do để giải thích với Khổng Vạn Tường.
Không ngờ Chu Diệp Chương lại nhìn ra vẻ lúng túng của cô, anh ta chủ động lên tiếng trước: “Thực ra tôi không có việc gì cần tìm cô cả. Chỉ là hơi đau đầu, muốn ngồi nghỉ nhờ một chút.” Anh ta nói lời trước sau bất nhất nhưng không chút xấu hổ, ngồi ngay ngắn lại, không còn vẻ trịch thượng như lúc trước, giọng nói cũng hòa nhã như thể hai người bọn họ thân thiết đã lâu.
Khổng Lập Thanh thật sự không hiểu: Anh nhức đầu và đến chỗ tôi nghỉ có gì liên quan? Cô hướng về phía Khổng Vạn Tường nói: “Chú này hôm nay đến nhà ta chơi.” Khổng Vạn Tường ngoan ngoãn quay sang: “Cháu chào chú.”
Chu Diệp Chương một tay vắt lên thành sofa, quay sang nhìn Khổng Vạn Tường cười đáp: “Chào cháu.” Da mặt anh ta hơi tái, nụ cười cũng gượng, Khổng Lập Thanh bắt đầu tin người anh ta không được khỏe thật.
Chu Diệp Chương lại quay sang Khổng Lập Thanh khẽ nói: “Cô bận gì thì cứ làm đi, tôi ngồi nghỉ một lát, cô cứ yên tâm, tôi hứa sẽ không gây phiền phức gì.”
Khổng Lập Thanh nhìn Chu Diệp Chương rồi lại nhìn Khổng Vạn Tường, cuối cùng cô chọn cách nghe theo anh ta, đi vào bếp nấu cơm.
Đồ cho bữa tối Khổng Lập Thanh đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần cho vào nấu là xong. Nhưng nhìn tư thế thoải mái của Chu Diệp Chương lúc này, có vẻ như anh ta sẽ không đi trước khi cô nấu xong bữa tối. Lúc vo gạo cắm cơm, Khổng Lập Thanh lại lấy thêm một bát gạo.
Cơm cũng đã nấu tăng lên rồi, vậy thì thức ăn đương nhiên cũng phải làm thêm chút nữa, Khổng Lập Thanh nghĩ rồi lấy thêm bó rau trong tủ lạnh ra.
Dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài, không thấy tiếng nói chuyện, chỉ có tiếng nói phát ra từ ti vi. Nghe ngóng vậy nhưng Khổng Lập Thanh vẫn chưa yên tâm, cô lấy cái ghế nhỏ ngồi ra cửa bếp nhặt rau, như thế này chỉ cần ngẩng đầu là quan sát được tình hình trong phòng khách.
Khổng Vạn Tường có vẻ vô cùng tò mò với vị khách lần này, mấy bộ phim hoạt hình đang chiếu hôm nay dường như không thể thu hút hoàn toàn sự chú ý của thằng bé. Nó chỉ xem ti vi được một lát lại ngẩng lên nhìn người bên cạnh.
Chu Diệp Chương ngồi đó rất lâu mà không thay đổi tư thế, khuỷu tay tựa trên thành ghế, bàn tay đỡ lấy trán, ánh mắt đờ đẫn nhìn xuống sàn nhà. Chu Diệp Chương rất cao, Khổng Lập Thanh dùng mắt ước đoán anh ít nhất cũng phải cao trên một mét tám mươi lăm, cơ thể cũng rất cân đối, vai nở, eo thon, mặc áo sơ mi trắng quần tây đen đơn giản nhưng rất phong cách.
Người có vẻ bề ngoài hoàn mỹ như vậy Khổng Lập Thanh chưa từng gặp trước đây. Người này khí chất cũng rất đặc biệt, cử chỉ của anh nho nhã, đến phụ nữ khó tính nhất cũng phải đánh giá là cực phẩm của cực phẩm. Nhưng có điều Khổng Lập Thanh luôn cảm nhận quanh người anh toát ra một loại khí chất xã hội đen, có vẻ cũng là người của phe bóng tối hoặc có dính dáng tới bọn họ. Trực giác của Khổng Lập Thanh trước nay rất nhạy, dù anh cư xử bình thường, cô vẫn cảm nhận được chất hung bạo trong con người anh, nó khiến cô sợ vô cùng.
Thực tế là lúc này phòng khách vô cùng yên tĩnh thế, có điều Khổng Lập Thanh vẫn vô cùng căng thẳng. Sự hiện diện của người đàn ông này luôn khiến cô có cảm giác bị sa xuống đầm lấy, toàn thân rã rời, hô hấp cũng khó khăn.
Khổng Vạn Tường sau nhiều lần ngọ nguậy trên ghế cuối cùng cũng không chịu được phải ngồi yên, cố gắng tiếp cận Chu Diệp Chương đang ngồi phía kia. Nó trượt khỏi sofa, chạy vào thư phòng, không lâu sau lại trở ra, tay cầm khối ru bích. Lần này Khổng Vạn Tường ngồi chính giữa sofa, gần Chu Diệp Chương hơn một chút, anh cuối cùng cũng quay lại nhìn thằng bé.
Khổng Vạn Tường ngồi quay sang phía Chu Diệp Chương, giơ giơ thứ trong tay, cười hi hi mấy tiếng rồi nhanh tay xoay đảo khối ru bích, sau đó lại cúi đầu cặm cụi vặn các mặt, chưa đến một phút cậu bé đã khôi phục khối ru bích như ban đầu. Biểu diễn kỹ thuật chơi ru bích “đỉnh cao” của mình xong, Khổng Vạn Tường thách thức nhìn về phía Chu Diệp Chương, ý như muốn nói: “Chú làm được không?”
Khổng Lập Thanh không ngừng quan sát biểu hiện ấu trĩ của Khổng Vạn Tường. Nhà cô bình thường không có khách đến chơi, Khổng Vạn Tường quá cô độc rồi. Biểu hiện ấu trĩ của thằng bé cũng chỉ vì muốn người khác chú ý đến mình. Nó không chú ý đề phòng người khác, trong hoàn cảnh này cô cũng không dám hành động gì khiến cậu bé sợ hãi.
Trong phòng khách như đang diễn một vở kịch câm. Chu Diệp Chương ngồi yên xem Khổng Vạn Tường biểu diễn xong liền đưa tay nhận lấy khối ru bích, học theo dáng vẻ của nó, cũng cười hi hi mấy tiếng trong khi vặn đảo khối ru bích. Thao tác của Chu Diệp Chương đương nhiên hơn hẳn Khổng Vạn Tường, những ngón tay anh chỉ xoay xoay trong chớp mắt, có lẽ chỉ khoảng mấy giây sau, khối ru bích đã trở lại hình sắc ban đầu.
Khổng Vạn Tường rõ ràng vô cùng ngạc nhiên, cậu bé mở to đôi mắt kinh ngạc hỏi lại Chu Diệp Chương: “Quá lợi hại, chú học như nào mà làm được thế?”
Chu Diệp Chương cười cười trả lời chiếu lệ: “Đợi khi cháu lớn, tự nhiên sẽ làm được thôi.” Nói xong anh lấy điện thoại trong túi áo vest hỏi Vạn Tường: “Cháu chơi trò chơi không?”
Cậu bé lắc đầu: “Cháu chưa chơi bao giờ.”
Chu Diệp Chương cúi đầu thao tác một lát trên điện thoại, sau đó đưa nó cho cậu bé: “Cháu tự chơi đi.”
Khổng Vạn Tường rất vui, nhận lấy điện thoại, vụng về táy máy.
Chu Diệp Chương để Khổng Vạn Tường tự chơi, quay lại nhìn trả Khổng Lập Thanh. Khổng Lập Thanh đang nhìn về phòng khách, bất ngờ bị anh ta nhìn lại, cô không kịp thu hồi ánh mắt, cũng không có cách tránh cái nhìn của anh ta, chỉ biết im lặng bối rối. Quả thật Khổng Lập Thanh là kiểu người đơn thuần bẩm sinh, từ nhỏ cuộc sống đã vất vả, lại ít khi được va chạm nên cô rất thẳng tính lương thiện. Từ trước tới giờ cô đều không biết che giấu cảm xúc của mình, lúc này trong lòng tương đối bấn loạn, cô bất giác cau mày, khóe miệng trễ xuống, khuôn mặt biểu hiện như đang rất buồn. Chu Diệp Chương thấy cô như vậy cũng nhăn mày, nhưng biểu cảm có phần nghiêm nghị hơn.
Nhìn nhau một lúc, Khổng Lập Thanh đứng dậy đi rửa rau, tránh ánh mắt của Chu Diệp Chương.
Chu Diệp Chương nhìn Khổng Lập Thanh biến mất khỏi tầm nhìn, anh vẫn chống tay lên trán chịu đựng cơn đau nhức. Lúc trước Chu Diệp Chương nói với Khổng Lập Thanh anh bị đau đầu là thật. Hôm nay anh thấy rất mệt mỏi, mấy ngày liền làm việc với cường độ cao không nghỉ ngơi khiến não anh thiếu oxy, vốn định chiều nay làm xong việc sẽ ngủ một giấc dài, ai ngờ gần hết giờ làm việc Lục Húc lại báo có Dương Diêu Khả gọi điện đến. Nghe đến tên Dương Diêu Khả, Chu Diệp Chương nghĩ ngay tới thành phố B, toàn thành phố hiện lên như một cảnh quay chậm, từng con đường, từng tuyến phố, từng tòa nhà… chạy trong đầu anh. Lúc đứng ở trung tâm thành phố B, ánh mắt Chu Diệp Chương không hiểu sao lại vượt qua cả nửa thành phố, đến trước cửa ngôi nhà này, cuối cùng xuyên tường vào phòng để tưởng tượng ra cô gái không hề xinh đẹp kia.
Chu Diệp Chương cảm thấy mọi dây thần kinh trong đầu đều hướng anh về căn phòng của cô gái ấy, vậy là anh dặn dò Lục Húc: “Cậu đi thu xếp trước đi.”
Lần thứ hai nhìn thấy Khổng Lập Thanh, Chu Diệp Chương đã biết mình thích cô, cho dù đến tận bây giờ anh vẫn không thể phân tích rõ ràng vì sao lại như vậy. Nhưng đàn ông nhà họ Chu xưa nay đều tin vào trực giác của mình, cũng thành thực với cảm xúc của bản thân, một khi trực giác đã được khẳng định, anh cũng chẳng cần đau đầu tìm cách phân tích. Hơn nữa tình cảm của con người trước nay luôn là thứ phức tạp, khách quan mà nói người mình thích chưa chắc đã là người hoàn hảo nhất, còn con người thì luôn cần dũng cảm tin vào trực giác của mình, từ nhỏ Chu Diệp Chương đã được giáo dục như vậy.
Khổng Lập Thanh nấu bữa tối rất nhanh, bày cơm canh lên bàn, hỏi với ra phòng khách: “Anh có ở lại ăn cơm tối không?”
Chu Diệp Chương ngẩng lên nhìn cô, nói: “Có, phiền cô một bữa vậy.” Anh rất lịch sự nhận lời, Khổng Lập Thanh cũng học anh, nói có vẻ khách khí: “Không có gì.”
Đợi Khổng Vạn Tường rửa tay xong, hai người lớn và cậu bé cùng ngồi xuống bàn ăn. Trên bàn bày ba bát súp, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa tôm xào cần tây, một đĩa đậu hà lan xào và một bát canh đậu phụ. Khổng Lập Thanh từ khi mười tuổi đã phải nấu cơm cho cha, cho nên cũng có thể coi là biết nấu ăn, món ăn trên bàn tuy chỉ là những món bình dân nhưng hương vị đậm đà, màu sắc đẹp mắt nhìn rất muốn ăn.
Khổng Lập Thanh sẻ đôi bát súp đặt trước mặt cho Khổng Vạn Tường, cậu bé đòi tự xúc ăn, cô cũng không cản, lại cũng không mời Chu Diệp Chương ngồi cạnh một câu, chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.
Chu Diệp Chương ăn uống rất từ tốn, ăn chậm nhai kỹ, bàn tay thon dài đẹp đẽ thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt Khổng Lập Thanh, động tác gắp thức ăn của anh ta không nhanh không chậm, dáng vẻ khoan thai. Khổng Lập Thanh biết con người có những thói quen dường như ăn sâu vào xương tủy, động tác của người này cô không học nổi, càng cố bắt chước càng không được. Khổng Lập Thanh nhìn bát cơm của mình chỉ còn lại một phần ba, cảm thấy có chút tự ti.
Chu Diệp Chương khi ăn không nói chuyện, Khổng Lập Thanh và Khổng Vạn Tường cũng chỉ nói vài câu, không khí bàn ăn phần lớn là yên lặng.
“Cô nấu ăn rất ngon.” Chu Diệp Chương đột nhiên nói, trong hoàn cảnh này câu nói đó quả thật hơi gây sốc.
Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn phía đối diện, Chu Diệp Chương mặt lại không chút biến đổi, miệng vẫn đều đặn nhai cơm, cũng không nhìn cô, chẳng biết anh ta khen thật lòng hay nói lời khách khí, Khổng Lập Thanh chỉ tùy tiện đáp lại một tiếng.
Ăn cơm xong, Khổng Lập Thanh cũng nghĩ thông, bất kể Chu Diệp Chương muốn làm gì, sức cô cũng khó chống lại được. Nhưng cho dù sắp tới có chuyện gì xảy ra, thì khi những chuyện đó còn chưa đến, cô vẫn muốn sống. Cô đã nghĩ xuôi như vậy thì cũng không cần quá bận tâm, mọi việc cứ diễn ra như thường lệ là xong, hướng dẫn Vạn Tường làm bài tập xong, thu dọn nhà bếp… Chu Diệp Chương ăn cơm xong cũng không có ý sẽ đi, quay lại sofa ngồi như lúc đầu, chẳng nói chẳng rằng xem Khổng Lập Thanh đi tới đi lui dọn dẹp lau chùi.
Khổng Lập Thanh cũng kệ anh nhìn, thậm chí còn mang cho anh tách trà mới pha.
Sau một hồi bận rộn, cuối cùng cũng cho Khổng Vạn Tường tắm rửa và đi ngủ, Khổng Lập Thanh quay lại phòng khách đứng trước mặt Chu Diệp Chương vẫn ngồi ở sofa ấp úng lên tiếng: “Tôi muốn đi nghỉ.”
Chu Diệp Chương ngẩng đầu nhìn chỗ bên cạnh cô đứng một lát, không nói gì, chậm chạp đứng dậy, mặc lại áo vest rồi quay sang nói với Khổng Lập Thanh: “Đến lúc tôi phải đi rồi, thật sự xin lỗi tối nay đã làm phiền hai người.”