Chương 21
Bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách giống như không có ý ngừng lại, tiếng mưa đập vào cửa sổ lộp bộp, âm thanh ấy đi qua tai Lâm Bội lại như một tiếng nổ vang trong lòng. Anh ta bắt đầu rối loạn, Lâm lão gia quá lợi hại, cho dù anh ta có cố tỏ vẻ bình tĩnh cũng không thể qua được mắt ông già. Ván cờ này chưa chơi đã thấy trước kết cục thảm bại của Lâm Bội.
Quân trắng bị quân đen vây kín, không thể tìm thấy một lối thoát nào, Lâm Bội cuối cùng cũng buông tay chịu thua.
Hết một ván, Lâm Bội lặng lẽ thu dọn bàn cờ, Lâm lão gia ngồi ở ghế đối diện lặng lẽ nhìn Lâm Bội cúi đầu, một lúc lâu sau bỗng lên tiếng nói: “Cháu lớn rồi mà tâm tư lại nông nổi như vậy, không còn giữ được khí phách ngang tàng như lúc nhỏ nữa.”
Lâm Bội ngẩng lên cười trừ: “Trước mặt ông, cháu lúc nào cũng là đứa trẻ ngu dốt.”
“Vừa rồi ta đã cho cháu ba cơ hội, ba lần đi ta đi đều để lại cơ hội lật ngược tình thế, nhưng cháu không nhìn ra.” Lâm lão gia vẫn không đổi tư thế ngồi, giọng nói vừa nhỏ vừa chậm.
Lâm Bội ngừng tay thu dọn bàn cờ, trong câu nói đó hàm ý cảnh cáo rất rõ, xưa nay trước mặt người ông này anh ta chưa bao giờ dám khinh xuất, lưng không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Lâm Bội không lên tiếng, Lâm lão gia ngồi ở đối diện lại khẽ thêm một câu giải vây: “Cũng không còn sớm nữa, cháu thu dọn xong thì quay về nghỉ đi.”
Lâm Bội cúi đầu ngầm đồng ý, tay càng nhanh hơn.
Thu dọn mọi thứ về vị trí ban đầu xong, Lâm Bội đứng dậy cung kính nói với Lâm lão gia: “Ông nội, vậy cháu xin phép về trước.”
Khuôn mặt Lâm lão gia chìm trong bóng tối, vẫy tay đồng ý: “Ừ, đi đi.”
Lâm Bội quay người ra cửa, anh mắt Lâm lão gia dán chặt trên lưng anh ta, cảm giác có chứa sát khí, mỗi bước đi áp lực lại tăng lên một phần, quả nhiên khi chân anh bước tới chỗ cánh cửa, giọng khàn đục của Lâm lão gia từ phía sau lại chậm rãi truyền tới: “Lâm Bội, cháu họ Lâm, là người của nhà họ Lâm, cháu biết không?”
Lâm Bội đặt tay trên nắm cửa, nghiêng đầu, khẽ đáp: “Cháu biết ạ.”
Giọng Lâm lão gia không còn ý khinh miệt nữa, nó mang theo hàm ý răn đe rõ ràng: “Biết rồi thì tốt. Của cháu thì sẽ là của cháu, không phải của cháu thì đừng có mà giơ tay đoạt lấy.”
Lâm Bội đứng sững ở đó, một lúc sau mới có thể khàn khàn trả lời một tiếng: “Vâng.”
Lâm lão gia lại một lần nữa hất tay: “Đi đi.” Lâm Bội cúi đầu, chầm chậm bước, dần dần bỏ lại cánh cửa phía sau lưng. Lâm lão gia ngồi trong phòng, sau cánh cửa, lặng nhìn bóng lưng đứa cháu khuất dần khỏi tầm mắt. Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, ánh mắt ông già loé lên chút tàn nhẫn. Đó không phải là khuôn mặt của một người già, nó không có cái ấm áp bình thản của những người đã kinh qua một đời sương gió, ánh mắt sắc lạnh có phần độc ác khiến khuôn mắt ông ta có mấy phần hung dữ khó gần.
Lúc Lâm Bội xuống đến lầu một, quang cảnh dường như không có gì đổi khác so với lúc trước anh ta bước vào, có chăng là thêm Lâm Tương Nam cũng ở đó. Phòng khách lúc này vẫn không có ai để ý đến anh ta, anh ta cũng chẳng thèm chào hỏi ai nữa. Nhà họ Lâm bây giờ, ngoại trừ Lâm lão gia trên gác, không còn ai khiến anh ta cảm thấy phải khúm núm, lấy lòng cả.
Vội vã bước ra khỏi cửa, nhận lại chiếc áo khoác từ tay bảo mẫu mặc lên người, cẩn thận cài hết hàng cúc, cũng chẳng buồn quay đầu nhìn lại, Lâm Bội xông thẳng ra ngoài, trườn mình vào màn mưa mờ mịt.
Ra khỏi nhà họ Lâm, Lâm Bội theo thói quen ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Bầu trời đêm tối đen như mực, cả mảng mực đen đó úp xuống thành phố, cũng như bóng đen nhà họ Lâm dội xuống cuộc đời anh ta, không chừa lấy một tia hy vọng. Phía sau lưng kia là cả một bãi lầy ngập ngụa, bao nhiêu năm phải lăn lộn trong đó, con người anh ta từ trong ra ngoài đều thấm bẩn, không cách nào gột rửa nổi. Anh ta hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng lại không cam tâm chịu bị bóng tối bao trùm như vậy. Mấy năm gần đây anh ta lăn lộn vất vả và lập nên cơ đồ, thầm mưu tính làm một chuyện, đời anh ta coi như đã hết hy vọng, cho dù đến cuối cùng phải mất đi cái mạng này, thì cũng coi như là một cách giải thoát. Kể từ khi trong đầu nảy ra ý tưởng đó, chỉ cần anh ta đến nhà họ Lâm một lần, quyết tâm sẽ tăng lên một phần.
Lúc này đã bước sang tháng Mười hai, thời tiết ngày một thêm lạnh, mọi người đã phải mặc áo khoác dày. Hôm nay là một ngày bình thường, buổi trưa Khổng Lập Thanh nhận được điện thoại của Chu Diệp Chương gọi đến khi cô vừa ăn xong bữa trưa. Lúc này giờ nghỉ còn chưa hết, đúng là lúc rảnh rỗi nhất trong ngày làm việc của cô, thời gian vừa khéo, có lẽ là anh đã tính toán căn chuẩn thời gian gọi đến.
Khổng Lập Thanh gặp Chu Diệp Chương đã được hơn năm tháng, nhưng bọn họ chưa từng lấy số điện thoại của nhau. Khổng Lập Thanh từ đó đến giờ cũng không hỏi chuyện này, Chu Diệp Chương cũng chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại, cho nên khi di động hiển thị số lạ gọi đến, Khổng Lập Thanh cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều thuận tay bắt máy.
“Là anh.” Giọng đàn ông trầm ấm từ điện thoại vang lên, mấy từ ngắn gọn, súc tích.
Khổng Lập Thanh lập tức nhận ra người gọi là Chu Diệp Chương, cô vô thức “à” một tiếng.
“Ăn cơm xong chưa?” Lẫn trong tiếng nói vang lên âm thanh lật giấy loạt soạt.
Đầu Khổng Lập Thanh bỗng nhiên phác ra một bức ảnh, trong khung cảnh rộng tãi sáng sủa của văn phòng làm việc, sau lưng người đàn ông là cửa sổ kính sát nền, bên ngoài mặt trời ban trưa chói chang rực rỡ, Chu Diệp Chương một tay giữ điện thoại, một tay lật tài liệu, thản nhiên cất lời, những ngón tay thon dài linh hoạt, móng tay sáng bóng sạch sẽ. Cô ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, là một ngày nắng đẹp, ngừng một lát, Khổng Lập Thanh mới đáp: “Vừa ăn xong.”
“Tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối. Lát nữa tan làm anh đến đón em.”
“Vâng.” Không cần suy nghĩ, Khổng Lập Thanh đồng ý.
Đợi Khổng Lập Thanh trả lời, Chu Diệp Chương nhanh chóng cúp điện thoại, không dài dòng, anh đã quen đứng ở vị trí lãnh đạo, cho dù không lãng mạn nhưng đối với kiểu người đơn giản như Khổng Lập Thanh mà nói cũng đỡ phải mất công suy nghĩ. Rõ ràng, dưới sự quyết đoán của anh, chỉ trong thời gian ngắn đã khiến cô hình thành thói quen nghe lời.
Khổng Lập Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ cười, sau đó thôi mơ màng, nhanh tay lưu lại số điện thoại, cúi đầu sắp xếp công việc buổi chiều.
Buổi chiều bệnh nhân thường không đông, đầu giờ cũng khá bận, nhưng sau khoảng ba giờ chiều, công việc dường như giảm đi phân nửa, tiếp thêm vài sản phụ đến khám thai đã hết giờ làm. Đồng hồ treo tường chỉ bốn giờ năm mươi, Khổng Lập Thanh lại ngẩng đầu nhìn một lần nữa, buổi chiều nay rõ ràng cô nhìn đồng hồ nhiều hơn mọi ngày, trong lòng mơ hồ chờ đợi không rõ, dù gì Chu Diệp Chương từ trước đến nay chưa từng “công khai hẹn hò” thế này.
Dừng tay thu dọn đồ dùng chuẩn bị tan làm, động tác có chút vội vàng, đáy tim dường như nhen lên ngọn lửa mừng vui nho nhỏ, loại tâm trạng chờ mong này bắt đầu xuất hiện trong cô từ khi nào vậy? Dường như đó là câu chuyện từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi giờ có cố gắng nhớ lại cũng chỉ cảm thấy bất lực. Khổng Lập Thanh lòng đầy suy tư, tay cầm túi xách bước ra khỏi phòng làm việc tiến thẳng tới cổng bệnh viện.
Khu ngoại trú vào giờ tan ca ít khi có người, hôm nay thậm chí còn không có ai, đèn hành lang hơi tối, Khổng Lập Thanh cất bước đều đều không có ý dừng lại chút nào. Cô cảm thấy bước chân vô thức bị thứ cảm xúc mơ hồ trong tim thục giục mà trở nên vội vã. “Lập Thanh.” Một giọng nói trầm ấm đầy sức sống vang lên, tim cô lặng đi một hồi, trong lòng thấy khẽ hoảng hốt.
Khổng Lập Thanh quay người nhìn lại phía sau, Hạ Chí Thần ngồi ở băng ghế đợi khám, cô vội đi đến mức lướt qua mà không thấy anh ngồi đây.
Hạ Chí Thần ngẩng nhìn cô, không đứng lên nhưng ánh mắt nheo nheo khẽ cười: “Hi, Lập Thanh.” Nụ cười của anh hơi mệt mỏi, tinh thần dường như không được tốt lắm.
Sau ít phút sững sờ, Khổng Lập Thanh khẽ hỏi: “Sư huynh, anh đến từ bao giờ thế?”
Hạ Chí Thần đứng lên, giọng mơ hồ: “Một lúc rồi.”
Khổng Lập Thanh xưa nay không phải mẫu người hoạt ngôn, cô không hề hỏi Hạ Chí Thần vì sao tìm mình, nơi này là bệnh viện, Hạ Chí Thần là bác sĩ, chuyện các bệnh viện giao lưu hay hợp tác cũng có thể là lý do khiến anh ở đây, cô sợ không may bản thân mình nghĩ nhiều, hỏi ra câu đó sẽ làm người ta lúng túng, bản thân cô cũng bối rối đứng đây không biết phải đối phó thế nào với tình cảnh này.
Cuối cùng vẫn là Hạ Chí Thần lên tiếng trước, tiếp tục câu chuyện: “Em gần đây thế nào?”
“Rất tốt ạ.” Khổng Lập Thanh không nói dối, cô thất sự cảm thấy gần đây cuộc sống của mình tốt hơn nhiều, chí ít là cũng tốt gấp vạn lần tưởng tượng của cô.
“Anh có đến nhà tìm nhưng hình như em không còn ở đó nữa.” Hạ Chí Thần hỏi, ngữ điệu lại rất bình thường, mọi lo lắng sau khi tìm thầy Khổng Lập Thanh tưởng như mất mất tích giờ đã tiêu tan.
“À, em chuyển nhà rồi.” Khổng Lập Thanh trả lời đơn giản, chảng có ý giải thích gì nhiều, bọn họ thực ra sớm đã là người xa lạ.
Cả hai đứng đó im lặng một lúc, Hạ Chí Thần trầm mặc vì thấy thái độ của Khổng Lập Thanh rõ ràng không muốn nói tiếp chuyện này, khiến bao nhiêu lo lắng của anh thời gian qua đều thành vô vị, còn Khổng Lập Thanh im lặng hoàn toàn lại vì cô chẳng biết phải nói gì.
Trong bầu không khí yên lặng, Khổng Lập Thanh dần dần thả lỏng bản thân. Cô đột nhiên phát hiện ra một điều, tâm trạng bối rối khó xử mỗi khi gặp Hạ Chí Thần trước đây, bây giờ dường như đã biến đi đâu hết cả. Thời gian trước mỗi lần đối diện con người này cô đều cảm thấy áp lực, tâm trạng nặng nề, còn hiện giờ cô chỉ thấy nóng ruột bởi có thể Chu Diệp Chương đã đến, cô còn phải chạy ra đón anh. Trước đây Khổng Lập Thanh cũng biết Hạ Chí Thần có ý với mình, nhưng cô buộc phải tỏ thái độ cự tuyệt, chỉ có điều thái độ cự tuyệt đó chỉ là kiểu từ chối không rõ ràng, đó hoàn toàn là do cô thiếu dũng khí đối mặt với anh chứ không phải kiểu lạt mềm buộc chặt.
Không hiểu sao tâm trạng Khổng Lập Thanh đột nhiên trở nên bình thản như thế, những lúng túng khi xưa hầu như đã không còn, sự thay đổi đó khiến cô chớp mắt hiểu ra, mình cần nói chuyện với Hạ Chí Thần, đã đến lúc hai người cùng phải thoát ra khỏi câu chuyện khó xử năm ấy.
Sau một hồi phân vân, Khổng Lập Thanh lên tiếng: “Sư huynh, chỗ này hơi tối, chúng ta qua bên kia nói chuyện được không?” Giọng cô không lí nhí như trước nữa mà thanh âm cao hơn một chút, ngữ khí cũng bình thản hơn nhiều.
Hạ Chí Thần nhận ra sự thay đổi của cô, khẽ gật đầu đồng ý: “Ừ.”
Hai người sóng đôi đi ra cổng bệnh viện, mỗi người mang một tâm trạng riêng, cả đoạn đường đi không ai nói chuyện với ai. Một trận gió mang theo hơi ấm cuối ngày ùa đến, lúc này mới chớm hoàng hôn nên trời còn sáng rõ, bệnh viện có một khoảng sân rất rộng, Khổng Lập Thanh vẫn chưa thấy xe của Chu Diệp Chương đỗ ngoài, lúc này đang là giờ cao điểm, có lẽ anh đến muộn một chút vì tắc đường.
Khổng Lập Thanh đứng trên bậc cầu thang hít một hơi thật sâu, cảm xúc tích tụ trong lòng nhiều năm cũng theo hơi thở mà nhẹ đi không ít, cô quay sang nhìn Hạ Chí Thần bên cạnh, ánh mắt anh ta nhìn lại cô thâm trầm ẩn giấu nhiều cảm xúc. Khổng Lập Thanh quay đầu tránh đi, ánh mắt nhìn xa xăm phía chân trời, giọng có chút bùi ngùi: “Sư huynh, thất ra thời đại học có nhiều chuyện đến giờ em vẫn nhớ mãi.”
Đúng vậy, thời gian đó cô khổ cực nỗ lực hết sức cuối cùng cũng giành được học bổng, lần đầu tiên có được cảm giác thành công, con đường nhỏ rợp bóng cây trong trường đại học, những nam sinh người đẫm mồ hôi trên sân tập, thật sự là những hồi ức đẹp. Chỉ là lúc đó cô thường xuyên bị ám ảnh bởi cuộc sống đầy khó khăn, áp lực và tự ti, cô trốn trong thế giới của riêng mình, những điều đẹp đẽ kia không hề để tâm đến. Nhớ lại thời đại học, trong mắt người khác cô là người chậm chạp khó gần, không biết giao tiếp, quả thật khiến nhiều người ghét cho nên bị bạn học chế nhạo hay coi thường cũng không phải không có lý do, Khổng Lập Thanh bắt đầu hồi tưởng lại về bản thân mình.
Người đàn ông bên cạnh không nói gì, Khổng Lập Thanh tiếp tục: “Sư huynh, anh là người tốt. Khi còn trẻ hai chúng ta vướng phải sai lầm này, nhưng ngẫm lại cho dù có áy náy chẳng qua cũng chỉ là một lần vô tình, vậy mà nhiều năm như vậy anh vẫn canh cánh trong lòng, còn giúp đỡ em, anh làm như thế kỳ thực em cũng thấy không thoải mái.”
Giọng Khổng Lập Thanh hơi lạc đi, Hạ Chí Thần đứng bên cạnh khẽ thở dài, giọng nói buồn phiền vô hạn: “Lập Thanh, rốt cuộc em đã chịu nói chuyện với anh.”
Không hiểu sao nghe câu nói của Hạ Chí Thần, lòng Khổng Lập Thanh trong khoảnh khắc dâng lên niềm chua xót khôn tả, nước mắt cũng muốn trào mi. Cô phải cố tình chớp mắt mấy lần, ghìm dòng lệ xuống, nước mắt bị nén lại vẫn làm cảnh vật trước mắt mơ hồ. Hồi đó bản thân tự ti, ngốc nghếch và yếu đuối thế nào cô không mấy khi dám nhớ lại, chỉ khi đêm xuống vùi mình trong chăn, nước mắt ướt nhoè, câu chuyện ngày đó mới miên man tìm về. Cô gái run rẩy khóc ấy không được ai cứu vớt, chỉ có thể đem đắng cay nuốt xuống đáy lòng, chỉ là thỉnh thoảng những đắng cay đó vẫn dội về cùng cô rơi lệ.
Tần nhìn của Khổng Lập Thanh xuất hiện chiếc xe Cadilac màu đen quen thuộc, cô khẽ nhấp miệng, sau khi cổ họng bớt khô đắng, Khổng Lập Thanh nói với Hạ Chí Thần, ngữ khí rất kiên định: “Sư huynh, sau này anh đừng tới tìm em nữa, thực ra anh cũng biết chúng ta không thể đúng không?”
Khuôn mặt Hạ Chí Thần hiện lên vẻ chua xót, giọng anh khàn khàn: “Anh có thể đấu tranh, Lập Thanh, những năm gần đây anh không thể thích ai, không phải anh đang chuộc tội với em, anh thật sự hối hận.”
Khổng Lập Thanh năm đó bị bao nhiêu người bỡn cợt nhưng ánh mắt luôn nhìn về phía anh. Mà anh hồi ấy không hề thật lòng với cô chỉ hùa theo đám bạn trêu đùa nhận cô là bạn gái. Mỗi ngày cô bất chấp nắng mưa đều mang bữa sáng đến cho anh, giúp anh giặt quần áo, ghi chép bài vở. Không chỉ giúp anh làm nhiều chuyện như vậy, cô còn nhẫn nhịn vứt bỏ tự tôn để chịu đựng người khác dè bỉu. Lúc đó anh chỉ cảm thấy cô rẻ tiền, sau này khi hiểu chuyện mới dần ý thức được có mấy ai dám bất chấp sĩ diện như vậy đi yêu một người? Nhiều năm sau, anh mới nhận ra bản thân mình ấu trĩ đã làm tổn thương Khổng Lập Thanh, đồng thời cũng đã tự tay phá huỷ một điều vô cùng quý giá trong cuộc đời mình.
Tầm mắt Khổng Lập Thanh chuyển đến chỗ chiếc Cadilac đỗ, phía sau cánh cửa màu đen không thấy động tĩnh gì, lòng cô thầm lo âu, quay sang nhìn Hạ Chí Thần bên cạnh, khẽ lắc đầu cười nhẹ: “Sư huynh, em không làm được, tình cảm năm ấy của em không còn. Để cho em thoải mái sống cuộc sống của mình được không?”
Ánh mắt Hạ Chí Thần di chuyển theo Khổng Lập Thanh đến chiếc xe màu đen đỗ ngay chân cầu thang, đôi mắt ngay lập tức trở nên buồn bã. Thật ra nhiều năm cố gắng nhưng không thể làm lại, anh cũng thấy mệt mỏi, giây phút này lòng anh cũng dâng lên cảm giác được giải thoát: “Lập Thanh, em thay đổi rất nhiều. Là anh ta khiến em thay đổi?” Câu hỏi của anh đi thẳng tới đích.
Khổng Lập Thanh cúi đầu nhìn đôi chân mình, không trả lời. Bản thân cô cũng tự biết bản thân mình thay đổi vì ai. Những ngày này Chu Diệp Chương đưa cô đi tham gia một vài hoạt động, anh luôn cùng cô sóng vai, tôn trọng cô, giới thiệu cô với mọi người, bất luận vì lí do gì cũng không để người khác xem thường cô. Cô dần dần quen thẳng lưng ưỡn ngực bước đi, nỗi sợ hãi trước đây dần dần biến thành một loại khí chất lạnh lùng, cô cởi mở hơn, thế giới quan sát của cô bắt đầu bình thường trở lại. Mặc dù cô đã thực sự thay đổi nhưng những điều này cô muốn để trong lòng không thích mang ra nói cho người khác biết.
Sau một lúc yên lặng, Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn người đàn ông đã từng là quá khứ một thời của mình, nói lời tạm biệt: “Sư huynh, em phải đi rồi... anh nhớ bảo trọng.”
Hạ Chí Thần mỉm cười có chút miễn cưỡng, anh khẽ gật đầu nhưng không nói gì. Khổng Lập Thanh cũng khẽ gật đầu đáp lại, khoảnh khắc cuối cùng đó cô muốn giơ tay chạm vào anh, nhưng bàn tay đưa ra được nửa đường bèn thu lại, không phải không lưu luyến, những điều rối rắm trong cảm tính ngày đó, cô vĩnh viễn không thể nào nói rõ, bởi không ai thực sự hiểu, kể cả người trước mắt được coi là đương sự này. Sau vài giây, cô không hề do dự, xoay người bước xuống dưới cầu thang, đi được hai bước, phía sau lại truyền đến giọng nói của Hạ Chí Thần: “Lập Thanh.”
Khổng Lập Thanh quay lại, Hạ Chí Thần vẫn đứng trên cầu thang, ánh mắt phức tạp khó đọc ra tâm trạng: “Em cũng phải sống cho tốt, anh biết em từ trước tới nay đều không dễ dàng gì.” Giọng Hạ Chí Thần có vẻ run run, đứng ở xa nghe không thật rõ.
Khổng Lập Thanh cảm thấy không khí có phần bi thương, cô cố gắng cười thật tươi, nói rõ: “Sư huynh, cảm ơn anh.”
Đúng thế, phải cảm ơn anh, là anh đã giúp cô có thể đối mặt với quá khứ, dần dần đặt dấu chấm hết trong lòng, cuối cùng không phải dằn vặt đau thương nữa, cô không cần Hạ Chí Thần hiểu thấu suy nghĩ của mình, thật ra những gì nói với anh hôm nay không quá quan trọng, anh là một phần của quãng đời nhiều nước mắt cô từng trải qua, nhưng đến lúc này cô đã tự giũ bỏ được những ám ảnh trong quá khứ.
Khổng Lập Thanh đứng dưới Hạ Chí Thần hai bậc thang, mặt tươi tắn, nụ cười của cô rạng rỡ cởi mở, gió thổi tung mấy lọn tóc rủ trước trán, khiến khí chất trầm lặng của cô có thêm chút sinh động, da cô trắng xanh nhìn yếu ớt, nhưng lại là một kiểu khí chất khác biệt, hình ảnh này đóng đinh trong lòng Hạ Chí Thần. Giây phút này anh sớm đã dự liệu trước, cuộc sống từ nay về sau của anh, bất kể muốn hay không, thì hình ảnh này sẽ luôn xuất hiện trong tâm trí, lặp đi lặp lại vô số lần.