Chương 8: Làm mối tập thể
Phong Linh khoa trương lắc lắc mông đi trên đường, dáng vẻ mười phần giống bà mai.
“Tuyên Vương phi có bộ dạng như thế này hả?”.
“Ha ha, nếu như nàng là vương phi thì con bé thứ hai nhà ta có thể làm Hoàng hậu rồi!”.
“Ôi chao, nữ nhân này vừa mập vừa xấu, mất tích là tốt, không biết Tuyên Vương còn tìm nàng ta làm cái gì?”.
Thỉnh thoảng tiếng bàn luận lại rơi vào lỗ tai của Phong Linh khiến nàng hận nghiến răng. Dạ Dập Tuyên đúng là một đứa bé xúi quẩy, không gây khó dễ cho nàng không được à? Nhất định phải làm cho nàng trở thành trò cười khắp thiên hạ thì mới cam tâm à?
“Tam Nương?”. Sau lưng có người thở hổn hển chạy tới, Phong Linh quay đầu nhìn, lập tức nở nụ cười: “Dương Nghĩa? Huynh trở về lúc nào vậy?”.
“Ha ha, vừa trở về thành hôm qua”. Dương Nghĩa khoảng 30 tuổi, dáng người cao to, làn da ngăm đen, khi cười lên nhìn rất thật thà. Lúc Phong Linh mới tới thành Ngư Dương được hắn giúp đỡ rất nhiều, nàng cũng coi hắn là bạn bè tốt.
Dương Nghĩa lấy từ trong ngực một cái bao nhét vào tay nàng, nói: “Cái này mua cho muội và Bảo Bảo”.
“Làm sao lại phí tiền cho mẹ con muội? Huynh cũng đã lớn tuổi rồi, giữ tiền mà cưới vợ. Đúng rồi, huynh coi trọng tiểu thư nhà nào thì nói với muội một tiếng, có Phong Tam Nương muội đây thì việc chắc chắn sẽ thành!”.
Dương Nghĩa gãi gãi đầu, ánh mắt lóe lên nhưng không dám nhìn nàng: “Không vội, không vội”.
Phong Linh trừng mắt liếc hắn một cái: “Huynh có thể chờ nhưng nương của huynh thì không! Nàng mong cháu nội cũng mỏi con mắt rồi, mỗi lần đến nhà ôm Bảo Bảo không muốn buông tay. Huynh nỡ để cho lão nhân gia lo lắng sao?”.
“Huynh... Trong lòng huynh đã có người rồi”. Dương Nghĩa cúi đầu, nói rất nhỏ, khuôn mặt nổi lên một vạt đỏ ửng.
Phong Linh nghe thấy, vội vàng hỏi: “Ah? Thật? Nói xem đó là tiểu thư nhà nào?”.
“Phải....”.
Dương Nghĩa còn chưa nói được gì thì đã có một đội quan binh chạy tới vây lấy Phong Linh.
“Ngươi là Phong Tam Nương?”.
Phong Linh ngẩn ra, ngó ngó đám quan binh, miễn cưỡng gật đầu: “Đúng vậy, các vị quan gia tìm ta có việc gì? Muốn ta làm mối tập thể sao? Được thôi, ta sẽ giúp các vị?”.
“Ít nói đi! Mau đi theo chúng ta
”. Nói xong có hai người tiến lên bắt lấy nàng.
Dương Nghĩa nóng nảy nói: “Quan gia, có phải mấy vị nhầm người rồi không? Tam Nương đã làm sai chuyện gì? Mấy vị muốn dẫn muội ấy đi đâu?”.
“Không liên quan đến ngươi, mau tránh ra!”. Mấy người đẩy hắn ra, áp tải Phong Linh đi. Thấy Dương Nghĩa còn đuổi theo, Phong Linh nóng nảy quay đầu lại nói: “Dương Nghĩa, muội không sao, huynh đến nhà chăm sóc cho Bảo Bảo giúp muội!”.
Dương Nghĩa trơ mắt nhìn nàng bị mang đi, lòng giống như bị mèo cào, không có cách nào đành đến nhà của nàng.
Nghe nói mẹ bị bắt đi, mặt Bảo Bảo căng thẳng, càng thêm tức giận.
Dương Nghĩa không biết có chuyện gì xảy ra, an ủi nó mấy câu rồi ra cửa hỏi thăm tin tức.
Bảo Bảo ăn mặc chỉnh tề, trên lưng đeo một bọc nhỏ, khuôn mặt âm trầm cười lạnh. Đến nương của Bảo gia cũng muốn động vào? Thật là không biết đến sự lợi hại của Bảo gia?
Đến dịch quán, Bảo Bảo ngước đầu lên xem xét. Sau đó ngồi ở cửa lớn, khóc nháo đòi mẹ.
“Nương....... Nương......... Nương đang ở đâu........?”.
Tiếng khóc làm cho tiểu nhị trong quán đi ra: “Đứa trẻ này ở đâu ra chạy đến khóc ở đây? Đi đi đi, đừng quấy rầy đến đại nhân bên trong, coi chưng ta đánh cho mông ngươi nở hoa!”.
Bảo Bảo càng khóc lớn tiếng hơn: “A! Nương —— có phải người không cần Bảo Bảo nữa không?”.
“Cái đứa trẻ này........”.
“Xảy ra chuyện gì thế?”.
Bên trong truyền ra một giọng nói trầm thấp.
“A, Hàm Vương, bên ngoài có một đứa trẻ khóc tìm mẹ, tiểu nhân sẽ đuổi hắn đi ngay”.
Dạ Vô Hàm nhìn ra ngoài thấy Bảo Bảo thì nghi hoặc, đi ra ngoài đứng trước mặt hắn hỏi: “Mẹ của ngươi là ai?”.