Chương 111: Ngươi thích nương của ta
Phong Linh ngẩn người.
Hắn muốn xuất chinh? Đánh giặc?
Dạ Dập Tuyên bỗng nhiên đứng dậy, đi lên, “Người nào ra thánh chỉ? Là Diêu hoàng hậu hay là Cảnh Vương thúc?”.
Phi Ưng lắc đầu: “Là hoàng thượng”.
“Phụ hoàng? Làm sao có thể như thế được?”. Sắc mặt Dạ Dập Tuyên trầm xuống, xoay người ra khỏi đại sảnh, chạy thẳng đến thư phòng của Dạ Vô Hàm. Đến Bác Ý hiên, hắn không gõ cửa mà trực tiếp xông vào thư phòng.
Dạ Vô Hàm đang dọn dẹp một chút đồ vật, thấy người đến là hắn, chỉ lạnh nhạt nói: “Đệ đã biết rồi?”.
“Vương huynh, phụ hoàng làm sao có thể đê huynh dẫn binh được?”. Dạ Dập Tuyên la lên, “Nhất định là quỷ kế của Cảnh Vương thúc và tiện nhân kia! Huynh không thể đi được?”.
Dạ Vô Hàm lắc đầu, mặt không biến sắc nói: “Đây đúng là ý chỉ của phụ hoàng!”.
“Phụ hoàng đã lâu không tham gia triều chính rồi, làm sao có thể hạ chỉ bất chợt như thế?”.
“Thánh chỉ rất gấp, năm vạn binh mã đã chờ ngoài thành rồi, sợ rằng phải chờ sau khi huynh trở lại thì mới hỏi rõ ràng được”. Dạ Vô Hàm dọn dẹp một vài đồ đơn giản rồi nghiêm mặt nói, “Chuyện này không giống như Cảnh Vương thúc đang giở trò quỷ, nhất định là có ẩn tình khác bên trong. Bây giờ ta muốn giao cho đệ vài việc, đệ phải nhớ kỹ!”.
Dạ Dập Tuyên gật đầu, trong lòng vẫn suy nghĩ chủ mưu phía sau.
“Địch Cuồng đang truy nã bọn giả mão bang Xích Diễm, có thể sẽ truy ra được vị trí của Triệu gia. Dù có một ngọn gió thổi qua cỏ đệ cũng phải đối lại; còn nữa, gần đây Diêu hoàng hậu án binh bất động không giống với tác phong của nàng ta. Nhưng nàng ta vẫn luôn ở bên cạnh phụ hoàng, rất được sủng ái, chúng ta không dễ để động được đến nàng ta nhưng mà ta đã cài người trong cung, đệ chỉ cần cẩn thận là được”. Hắn ngừng một lúc, rồi nói, “Hàm vương phủ tạm thời giao cho đệ, trong khoảng thời gian ta không có ở đây, đệ hãy trông nhà giúp ta. Còn có... chăm sóc tốt cho Tam Nương và Bảo Bảo”.
Vương huynh giao phó hắn chăm sóc cho mẹ con Phong Tam Nương, không phải là mẹ con Châu Châu. Dạ Dập Tuyên nhìn hắn một cái nói, “Vương huynh, chuyện trong vườn hoa....”.
“Vương gia, ngựa đã được chuẩn bị”. Phi Ưng bẩm.
“Ừ”, Dạ Vô Hàm gật đầu một cái, ăn mặc chỉnh tề, sau đó đến bên cạnh Dạ Dập Tuyên, vỗ vai hắn nói, “Nếu như nàng chịu một chút uất ức nào, cẩn thận ta trở về giáo huấn đệ!”.
Nói xong, hắn và Phi Ưng ra khỏi phủ.
Miệng Dạ Dập Tuyên mở lớn, không nói được chữ nào, cuối cùng thở dài một tiếng. Hiểu lầm như trái cầu tuyết, càng lúc càng lớn, trời ơi, làm sao hắn mới có thể khắc phục được hậu quả đây?
Đến cửa phủ đã có một đám thị thiếp. Châu Châu mặc giá y đỏ thẫm rất bắt mắt. Nàng ta dắt tay Hinh Nhi, tiến lên một bước, “Vương gia...”.
Dạ Vô Hàm ôm lấy Hinh Nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vương đầy nước mắt, cười cười, “Hinh Nhi ngoan, phụ thân sẽ về sớm thôi, ở nhà phải nghe lời nhé!”.
Miệng Hinh Nhi mím chặt lại, níu vạt áo của hắn, không muốn cho hắn đi.
“Hinh Nhi, không nên như vậy”, Châu Châu bế Hinh Nhi, khuôn mặt nén lệ, “Vương gia, người phải cẩn thận, nghe nói nơi đó rất lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo. Xin Vương gia hãy yên tâm, Châu Châu sẽ chăm sóc tốt cho Hinh Nhi”.
“Ừ”. Hắn chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, sau đó xoay người lên ngựa. Ánh mắt hắn nhìn một vòng nhưng hắn không gặp được người mà hắn muốn gặp.
Ánh mắt cố nén sự mất mác, hai chân thúc vào bụng ngựa. “Đi”.
Châu Châu cắn môi nhìn người cưỡi ngựa đi mất, có lẽ hắn thật sự rất bận, nhưng mà bây giờ về mặt danh nghĩa thì nàng đã là thị thiếp của Hàm Vương rồi, có thể danh chính ngôn thuận ở đây. Cho nên nàng sẽ kiên nhẫn chờ đợi hắn. Đến lúc đó, thân thể của nàng cũng sẽ hồi phục hoàn toàn... Đến lúc đó, có thể... phục vụ hắn. Nghĩ đến điều này, gương mặt đỏ lên, cúi đầu dắt Hinh Nhi về phủ.
Phong Linh ở trong góc yên lặng nhìn hắn rời đi, tâm tình dường như theo hắn đi xa. Vừa quay người lại thì gặp ánh mắt to trong suốt của Bảo Bảo, nàng ngẩn người, “Tiểu tử, con ở đâu ra vậy?”.
“Nương, nương xác định là nương thích hắn sao?”. Bảo Bảo hỏi.
Phong Linh ngẩn người, vội vàng quay mặt, đi về phía trước, “Thích ai? Nương không hiểu con nói gì?”.
Bảo Bảo nhíu mày: “Phong Tam Nương, đây là lúc mà nương trốn tránh sao?”.
“Nương đâu có trốn tránh?”.
“Nghĩ một đằng nói một nẻo”.
“Nương không hề!”.
Bảo Bảo nói trúng tim đen., “Tất cả mọi người đều nhìn ra, chỉ có bản thân nương đang trốn tránh mà thôi, nương phải biết rằng, tranh thủ hạnh phúc không phải để cho người khác”.
Phong Linh đứng sững lại, hai tay siết chặt thành quyền.
Bảo Bảo đi tới, ngửa đầu nhìn nàng: “Mặc kệ cha của con là ai, con chỉ quan tâm nương của con vui hay không vui mà thôi”.
Phong Linh cúi đầu, hai vai khẽ run, “Tiểu tử thối, nhất định con phải chọc nương khóc hay sao?”. Phong Linh chùi chùi nước mắt cảm động, “Đáng ghét, nói được giống như là nương không lấy được chồng vậy?”.
Bảo Bảo nhún vai: “Không nói trước được, con đã chuẩn bị để nuôi nương lúc về già”.
“Này!”. Phong Linh xốc lỗ tai của nó, “Còn nói nữa, có tin nương không cho con cưới vợ không?".
“Lại nói thế”. Bảo Bảo nhíu mày, “Nương, nếu nương cứ uy hϊế͙p͙ con như thế, cẩn thận con không cưới thì nương cũng không có cháu để ôm đâu!”.
“*@;amp...%....”.
......................
Hàm Vương phủ lại có thêm một vị chủ tử.
Châu Châu dậy sớm cũng đã thay y phục, có cảm giác của một tân nương, tiểu Đào cũng đổi cách gọi “phu nhân”.
“Phu nhân, nô tỳ đã nghe lời của phu nhân, lặng lẽ trở về Triệu gia”.
“Sao rồi?”. Châu Châu vội hỏi.
“Dường như mang tất cả mọi thứ đi, cả nơi ở của gia đinh cũng thế”.
Châu Châu sửng sốt, “Làm sao lại như thế? Cha ở nơi đó đã mấy chục năm, làm sao nói đi là đi được?”.
“Có phải là...”. Tiểu Đào lại gần tai nàng, nhỏ giọng nói. “Lão gia vì phu nhân, sợ lộ chuyện của Hinh Nhi nên mới rời đi?”.
“Cha...”. Châu Châu khép nửa con mắt. Cha nàng vẫn luôn sợ đại nương, có thể vì nàng mà hi sinh lớn như thế?
Dù sao thì đây cũng là lý do duy nhất rồi. Nàng lựa chọn tin tưởng điều này.
“Đúng rồi, Hinh Nhi đâu?”.
“A, đi theo bà vú”.
“Ừ, trông con bé cẩn thận, đừng để cho con bé chạy loạn”.
“Vâng”.
Cửa Phỉ Ý hiên, một bóng dáng nho nhỏ nép ở cửa, nhìn vào trong.
Trong sân, Bảo Bảo và Thần Hoàng đang mắt to trừng mắt nhỏ.
“Muốn hỏi cái gì thì hỏi đi”. Thần Hoàng lười biếng duỗi lưng một cái, vặn vẹo uốn éo hoạt động người.
Bảo Bảo khoanh tay, đứng dưới tàng cây nhìn bộ dạng của hắn, nhíu chặt chân mày, “Vì sao đến gần nương của ta?”.
Thần Hoàng ngoái đầu nhìn lại, quyến rũ nói: “Đoán xem nào?”
Mặt Bảo Bảo không đổi sắc nói: “Ngươi thích nương của ta”.
“Ha ha...”. Thần Hoàng bật cười, tiếng cười không hề mềm mại mà làm người ta nổi cả da gà, lộ ra sự cuồng vọng.