Chương 126: Khiêu chiến
Phong Linh nổi giận, mặc kệ hắn ta có phải là thái tử hay không, nàng bày tư thế một tay chống nạnh một tay chỉ chỉ vào người hắn ta. “Ta không xinh đẹp, ta không có dáng người có liên quan gì đến nhà ngươi không? Ngươi đừng có nghĩ rằng bộ dạng mình xinh xắn thì có thể tự tiện phê bình người khác, trên đời này còn có nhiều người diện mạo xinh đẹp lắm, thiếu gì người có khuôn mặt yêu nghiệt như ngươi! Ngươi còn phách lối nữa cẩn thận làm dân chúng nổi giận, mỗi người cho ngươi một ngụm nước miếng cũng đủ để ngươi ch.ết đuối rồi!”.
Tiểu thái giám không thể tin được, trợn to hai mắt. “Ngài... ngài dám giáo huấn thái tử điện hạ?”.
“Ta đây giáo huấn hắn ta thì làm sao? Các ngươi cẩn thận, làm mất nhã hứng của tỷ tỷ thì ta sẽ đốt cung điện này của các ngươi”.
“Ngươi...... ngươi, ngươi............”.
“Ta làm sao?”. Phong Linh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Thái tử. “Tiểu tử, ta nghe nói ngươi là kẻ ngu à?”.
“A!”. Tiểu thái giám muốn điên rồi, nữ nhân này muốn ch.ết à? Nàng không biết là thái tử điện hạ không muốn nghe người khác nói ngài ấy là kẻ ngu hay sao?”.
Nhưng mọi người không ngờ, Thái tử điện hạ không những không nổi giận mà còn thành thực gật đầu, chỉ tay vào tiểu thái giám. “Bọn họ vẫn thường lén lút nói ta như vậy”.
Tiểu thái giám hít một hơi, sợ hãi vội vàng quỳ phụp xuống đất. “Thái tử điện hạ minh giám, tiểu nhân không dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, cho dù có mười mạng tiểu nhân cũng không dám!”.
Phong Linh sửng sốt một chút, không ngờ thái tử này ngốc thật. Nàng nhíu mày nhìn hắn. “Này, muốn kết hôn với ta là chủ ý của ngươi à?”.
Thái tử đột nhiên ngáp một cái. “Buồn ngủ quá, thái tử phi, ngươi nên bồi bản thái tử ngủ trưa”. Nói xong, bắt lấy bả vai của Phong Linh. Nhìn hắn ta có vẻ gầy yếu nhưng sức lực lại lớn vậy.
Phong Linh nhìn chằm chằm vào bàn tay của hắn, nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng. “Bỏ ra”.
Tiểu thái giám vì muốn biểu hiện nên vội vàng quát lên. “Sao lại vô lại với thái tử điện hạ?”.
Phong Linh nghiêng đầu, dùng ánh mắt đáng sợ nhìn tiểu thái giám. Tiểu thái giám nuốt một ngụm nước bọt, từ từ lui về phía sau, giọng càng lúc càng nhỏ. “Thái tử điện hạ không phải là người mà ngài có thể, khiển trách..........”.
Đột nhiên Phong Linh cười khẽ, thái độ ôn hòa thân thiết, “Tiểu công công, làm phiền ngươi ra ngoài rồi đóng cửa lại”.
Tiểu thái giám kinh hãi, nữ nhân này quá lớn mật, lúc nãy còn bình thường bây giờ thấy sắc đẹp của thái tử thì nổi lên ý muốn ăn thái tử sao?
Thái tử vẫn chỉ nhắm hờ mắt, trên khuôn mặt lộ một ý vị kì bí.
Tiểu thái giám thấy thái tử ngu không ý kiến thì thức thời lui ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Hắn ta vừa đóng cửa lại thì Phong Linh trức tiếp kéo thái tử đặt nằm dưới thân, cười gằn, “Ngươi muốn lấy ta làm thái tử phi đúng không, ha ha, ngươi đã muốn tìm tai vạ thì đừng trách ta đây động tay động chân”.
Thái tử nghiêng đầu, đôi mắt đẹp có một tầng sương mù mỏng, giọng điệu buồn bã. “Ngươi thật là hung dữ, giống như những người khác chỉ biết đánh ta, mắng ta, cho ta ăn cơm thừa...........”.
Phong Linh ngẩn ra, được rồi, đoạn đối thoại rất quen thuộc.
Nàng bất tri bất giác buông tay ra, thái tử đứng lên, nhẹ nhàng xoa bả vai bị nàng vặn đau.
Phong Linh tò mò hỏi. “Ai đánh ngươi mắng ngươi thế?”.
“Hoàng hậu”, thái tử cắn môi, sự lạnh lùng trong mắt biến mất, nhìn như sắp khóc.
“Này này này, không phải là ngươi sắp khóc đó chứ?”. Phong Linh liếc mắt nhìn, nàng không quen nhìn một người đàn ông rơi nước mắt.
Phong Linh nhìn hắn như đang chịu rất nhiều uất ức thì nàng cảm thấy mình giống như bà ngoại sói đang bắt nạt cô bé quàng khăn đỏ vậy. Nàng ngồi xuống, hỏi hắn. “Hoàng hậu thường xuyên đến đây à?”.
“Ừ”. Hắn gật đầu trả lời.
Phong Linh không cần hỏi cũng đoán được Hoàng hậu tính cái gì. Hắn ta là thái tử, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế trong tương lai, cũng là cái đinh trong mắt nàng ta.
Đối mặt với thái tử như vậy, Phogn Linh cũng không tỏ ra hung hăng nữa, nàng buồn buồn nói. “Ta mặc kệ, ngươi phải nói với phụ hoàng của ngươi, nói là ngươi không thích ta, muốn ông ấy tìm một phi tử khác cho ngươi”.
Đang nói thì tiểu thái giám vội vã đẩy cửa đi vào. “thái tử, hoàng hậu nương nương đến”.
Phong Linh nhíu mày, đúng là nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến liền.
Thái tử vội vàng khoát tay. “Không gặp, không gặp”.
“Thái tử to gan, ngay cả bổn cung cũng không gặp à?”.
Diêu Hoàng hậu đi đến, ánh mắt lướt qua thái tử, nhìn vào Phong Linh. “Phong Tam Nương, chúng ta lại gặp rồi”.
Phong Linh cười lạnh, phúc thân. “Tham kiến hoàng hậu nương nương”.
Diêu Ngọc ngồi xuống ghế chủ vị, đôi mắt phong tình vạn chủng, tràn đầy địch ý nhìn Phong Linh. “Ngươi cũng không tệ, có bản lĩnh nhảy từ Hàm Vương phủ vào Thanh Nhạc cung. Phong Tam Nương, ngươi đúng là không biết điều, có can đảm chạy lại dưới mắt bổn cung!”.
“Đây là hoàng cung, là hoàng cung của hoàng thượng, không phải là hoàng cung của hoàng hậu nương nương”. Phong Linh luôn không có hảo cảm với nữ nhân này, nàng không cần khách khí với nàng ta. Nói sao đi nữa thì đây cũng là cung điện của Hoàng hậu trước, nàng đoán là sẽ không ai dám giương oai ở đây!
Diêu Ngọc bị Phong Linh chống đối thì khuôn mặt phủ một tầng sương lạnh, nhưng nàng ta không làm gì mà âm trầm cười một tiếng, nhìn về phía thái tử đang im lặng. “Tại sao thái tử thấy bổn cung lại không vấn an vậy? Hừ, ngươi không hiểu quy củ như vậy thì sao này làm sao có thể làm hoàng đế được?”. Sau đó nàng ta quay sang phân phó với người ở hai bên. “Người đâu, vả miệng”.
Thái tử hơi chậm lại, thấy có cung nữ tiến lên, vội vàng núp sau lưng Phong Linh.
“Đợi đã!”.
Phong Linh chặn trước người hắn, đột nhiên nàng tỏ ra chính khí, lạnh lùng nhìn chằm chằm. “Các ngươi trợn to cái mắt chó lên nhìn một chút, đây là thái tử, là thái tử của Minh Tịch triều! Ai dám động đến ngài ấy thì chờ mà dọn đầu của các ngươi đi!”.
Cung nữ thái giám bị Phong Linh dọa như vậy cũng không dám đi lên nữa.
“Khốn kiếp!”. Diêu Ngọc vỗ bàn nhìn chằm chằm vào Phong Linh, nói từng câu từng chữ. “Phong Tam Nương, bổn cung cảnh cáo ngươi, đây không phải là Hàm Vương phủ, không phải là nơi mà ngươi có thể giễu võ giương oai! Ngươi dám chọc giận bổn cung.... Hừ hừ., chỉ sợ hậu quả ngươi không thể gánh được!”.
Cảnh cáo của nàng ta, mang theo một tia hơi thở tử vong.
Trái tim Phong Linh đập “thình thịch”, hai mắt rũ xuống.
Thấy việc không tốt, hăng hái làm việc nghĩa là việc tốt nhưng chính mình bị dây vào thì mất nhiều hơn lợi. Nhưng nàng nhìn thấy Diêu hoàng hậu thì nàng không bình tĩnh được.
Dứt khoát nàng đầu lên.
Hôm nay, nàng khiêu chiến với nàng ta!
“Tam Nương cũng muốn nhắc nhở hoàng hậu một câu, giang sơn Minh Tịch của họ Dạ, không phải của họ Diêu”.
Thái tử đứng bên cạnh, ánh mắt thâm thúy, nhìn nàng không chớp, ánh mắt lóe lên tia sáng thần bí.
Bốn mắt đụng nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Diêu Ngọc giận quá nên cười, nàng ta đứng dậy đi đến trước mặt Phong Linh, cười càng xinh đẹp. “Chưa từng có ai dám vô lễ như thế với bổn cung, Phong Tam Nương, ngươi được đấy”.
Mặc dù trong lòng nàng sợ muốn ch.ết, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi nhưng Phong Linh vẫn tươi cười. “Hoàng hậu nương nương quá khen”.
“Ha ha”. Nàng ta cười khẽ, từ từ đi mất. “Phong Tam Nương, ngươi hãy tự chăm sóc mình cho tốt”.
Phong Linh khẽ run người, nàng biết mình đã đắc tội với Diêu Ngọc rồi. Nàng ta vừa rơi khỏi, Phong Linh tự đấm mình, nàng hối hận, nàng hối hận quá, đúng là kích động hại ch.ết người........
Đột nhiên, người phía sau ôm chặt lấy nàng.
“Ngươi không phải sợ, có ta ở đây, sẽ không ai có thể động vào ngươi!”