Chương 41

Dưỡng công? Thân mình cậu đau là vì vậy sao? Tiểu Bảo đang trong mê man nghe được lời nói rất kỳ quái của sư phó cùng Đại ca ca, cảm thấy thập phần hồ đồ. Cậu cũng không hiểu việc cậu làm cùng Quỷ ca ca có phải chính là song tu mà sư phó nói hay không, nhưng tựa hồ thứ trong cơ thể cậu đối với Quỷ ca ca rất tốt ni. Nghĩ như thế, Tiểu Bảo an tâm, suy nghĩ nhất thời lâm vào trong bóng đêm.


Lúc khôi phục ý thức lại, chóp mũi là vị canh thịt hương hương, ánh mắt Tiểu Bảo còn chưa mở thì lúm đồng tiền nơi khóe miệng đã lộ ra, bàn tay to thô ráp sờ lên mặt của cậu, Tiểu Bảo nhẹ gọi: “Đại ca ca…” Cổ họng mang theo khàn khàn vừa mới tỉnh lại. Bàn tay to dừng lại, tiếp đó lại sờ sờ mặt Tiểu Bảo, lúc này mới đem cậu dìu lên, Tiểu Bảo mở to mắt, ngửa đầu, quả nhiên là Đại ca ca.


A Mao một tay ôm Tiểu Bảo, làm cho cậu tựa vào trong lòng mình, một tay từ trong bát trên ghế bên giường múc lấy một mỗng canh đông trùng hạ thảo hắn vừa nấu, thổi a thổi, uy đến bên miệng Tiểu Bảo. Tiểu Bảo há miệng uống cạn, ánh mắt loan loan, thơm quá nha. A Mao nở nụ cười, Tiểu Bảo thích uống ni. Khi Đại ca ca uy đến muỗng thứ hai, Tiểu Bảo lập tức nói: “Đại ca ca, uống.”


A Mao lắc đầu, cọ cọ đầu Tiểu Bảo, uy đến bên miệng nhóc, đây là thứ dùng để dưỡng thân mình cho Tiểu Bảo. Sư phó nói, sau khi song tu lại uống một chén dược canh điều dưỡng, đối với thân mình Tiểu Bảo mới có lợi. Biết Đại ca ca là đau lòng cho mình, Tiểu Bảo ngoan ngoãn há miệng uống cạn, trong lòng ngọt ngào.


Một chén canh rất nhanh thấy đáy, A Mao lại lấy qua chiếc đũa gắp lên một cây đông trùng hạ thảo thực phì trong bát. Tiểu Bảo vừa thấy liền nói: “Cho, Quỷ ca ca.” A Mao cọ cọ Tiểu Bảo, kiên trì muốn cậu ăn đông trùng hạ thảo, đây là cho Tiểu Bảo ăn !


Ánh mắt loan loan, Tiểu Bảo đẩy ra đôi đũa, cũng thực kiên trì: “Cho, Quỷ ca ca.”
A Mao lắc đầu, lo lắng , đây là cho Tiểu Bảo ăn !


available on google playdownload on app store


“A Bảo, đem đông trùng hạ thảo ăn, Quỷ ca ca ngươi có ăn.” Phàm Cốt vừa vặn đi vào liền hợp thời giải quyết khốn cảnh cho A Mao, vừa nghe Quỷ ca ca có đông trùng hạ thảo ăn, Tiểu Bảo lập tức há miệng cắn xuống căn đông trùng hạ thảo kia. Bất quá cậu không có ăn toàn bộ, chỉ cắn một nửa. Ngón tay cầm lấy một nửa khác, cậu uy đến bên miệng Đại ca ca, ngọt ngào nói: “Đại ca ca, ăn.”


Mặt A Mao oanh một tiếng liền đỏ, liên tục lắc đầu. Nửa căn đông trùng hạ thảo gắt gao dán lên miệng của hắn, A Mao thậm chí không dám há miệng. Phàm Cốt vừa tức vừa muốn cười, ngốc đồ nhi này, khi nào mới có thể học được cách nghĩ nhiều cho chính mình?
“A Mao, ăn đi.”


“Đại ca ca, ăn, cùng nhau, ăn.”
A Mao chậm rãi hé miệng, đầu ngón tay mềm đem đông trùng hạ thảo đưa vào trong miệng của hắn, A Mao hàm lấy nửa căn đông trùng hạ thảo mà lại luyến tiếc cắn.


Trong bát chỉ còn lại một cây, Tiểu Bảo từ trên tay Đại ca ca cầm qua đôi đũa, gắp lên vươn hướng về sư phó. Phàm Cốt vờ cả giận nói: “Thân mình Sư phó có thể sánh bằng thân thể ngươi cường tráng, mau ăn ! Cũng không phải thứ gì hiếm lạ, mau ăn mau ăn!”


Thu hồi đũa, Tiểu Bảo đem đông trùng hạ thảo bỏ vào trong bát, cười ha hả nhìn về phía Đại ca ca: “Ta muốn đi, tìm, Quỷ ca ca.”
Phàm Cốt tức a, khoát tay: “Dẫn nó đi, thật sự là oa nhi cố chấp.”


A Mao một tay ôm lấy Tiểu Bảo, lấy lên bát, đi ra ngoài, nửa căn đông trùng hạ thảo còn ở trong miệng hắn ni. Tiểu Bảo biết sư phó cùng Đại ca ca đau lòng cho mình, nhưng Quỷ ca ca so với cậu càng cần ăn ngon hơn nữa. Đem Tiểu Bảo đặt ở bên giường Nhiếp Chính, A Mao liền đi ra ngoài, trong nồi còn có đông trùng hạ thảo a, hắn phải làm cho Tiểu Bảo đều ăn hết.


“Quỷ ca ca, ăn.” Tiểu Bảo thực tự nhiên đem đông trùng hạ thảo uy đến bên miệng Quỷ ca ca, trong lòng chỉ nhớ rõ đồ tốt như thế nên cho Quỷ ca ca ăn.


Khi ngửi được khí vị trên người Tiểu Bảo, Nhiếp Chính lo lắng chờ đợi hồi lâu thầm muốn đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, cho nên lúc Tiểu Bảo uy hắn ăn thứ gì đó, hắn không chút suy nghĩ liền cắn lên . Ăn vào miệng, Nhiếp Chính mới phát hiện thứ mà Tiểu Bảo đút cho hắn là gì, tâm nhất thời bị bóp nghẹn.


“Quỷ ca ca, đông trùng hạ thảo, ăn, bổ thân mình.”


Rốt cuộc nhịn không được đem Tiểu Bảo ôm vào trong lòng, cằm Nhiếp Chính để ở đỉnh đầu Tiểu Bảo, khàn khàn mở miệng: “Hài tử ngốc.” Nhóc không biết nhóc so với Quỷ ca ca càng cần bổ thân mình hơn sao? Suy nghĩ cả đêm sau khi nhìn thấy Tiểu Bảo phải nói cái gì ở giờ khắc này toàn bộ biến thành hư không, Bảo của hắn cho dù đem thân mình cho hắn, cũng vẫn là thuần trắng như tờ giấy.


“Quả thật là hài tử ngốc, rõ ràng là cho nó ăn đông trùng hạ thảo, vậy mà càng muốn cho người này ăn một cây, cho kẻ kia ăn một cây, chỉ coi đông trùng hạ thảo này là cỏ dại, tùy tiện hái thì chính là một mớ.”
Phàm Cốt hai tay bưng một chén dược đi theo phía sau A Mao.


“Sư phó.” Nhiếp Chính không có buông ra Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo không nói lời nào, chỉ nhìn sư phó ngây ngô cười. Cười đến Phàm Cốt một bụng tức cũng phát không được.


“Hai người các ngươi, uống dược!” Đem bát dược cố ý cho nhiều hoàng liên hơn đặt ở trên tay Nhiếp Chính, Phàm Cốt đem bát bỏ thêm phong đường kia cho Tiểu Bảo.


Nhiếp Chính uống một ngụm, mày nhíu lại, tiếp đó một hơi toàn bộ uống xuống. Tiểu Bảo không sợ đắng, huống chi còn bỏ thêm phong đường, ba bốn ngụm liền uống xong rồi. A Mao lập tức lấy qua chén thuốc của Tiểu Bảo, đưa lên một bát canh, Tiểu Bảo cũng là dùng mấy ngụm uống xong, miệng đăng đắng, cậu không phát hiện đông trùng hạ thảo đã bị chặt nhỏ. Thấy Tiểu Bảo đem canh uống xong, A Mao nhếch môi, an tâm .


Khụ hai tiếng, Phàm Cốt hướng hai người nói: “Bắt đầu từ đêm nay, hai người các ngươi mỗi đêm song tu nửa canh giờ.” Thật sự là không cam lòng nha. Nhìn song nhãn hồn nhiên của tiểu đồ nhi, Phàm Cốt nói dối: “A Bảo, song tu chính là một loại biện pháp chữa bệnh, chờ bệnh của ngươi trị xong sẽ không cần lại song tu .”


Tiểu Bảo cười gật đầu: “Hảo.”
Ngốc đồ nhi! Phàm Cốt cũng không biết có thể gạt ngốc đồ nhi này của hắn hay không, bất quá xem ra Tiểu Bảo đối với loại sự tình này là hoàn toàn không biết gì cả , này cũng rất tốt, hắn cũng không chuẩn bị nói cho tiểu đồ nhi của hắn song tu là ý gì.


Ý bảo A Mao đem Tiểu Bảo ôm đi, Phàm Cốt đóng cửa lại, hỏi Nhiếp Chính: “Ngày hôm qua ngươi có phát hiện gì?”
Nhiếp Chính chi tiết trả lời: “Trong cơ thể Tiểu Bảo quả thật có một cỗ nội lực thực tinh thuần. Hơn nữa lúc song tu, ta tựa hồ không chịu khống chế của chính mình.”


Phàm Cốt sắc mặt ngưng trọng nói: “Đối với Dưỡng công ta cũng không biết nhiều, phải cẩn thận. A Bảo còn nhỏ, tiết tinh quá sớm đối với thân mình của nó không có ưu việt, lúc song tu ngươi phải tránh, đừng cho nó tiết tinh. Ngày hôm qua ta rơi vào đường cùng mới cho A Bảo dùng dược thúc tình, loại dược này ngẫu nhiên ăn một lần thì không sao, nhưng không thể ăn nhiều. Ta sẽ xứng cho A Bảo dược tẩm bổ, ngươi cũng không thể làm bị thương A Bảo.”


Gương mặt Nhiếp Chính vì bị nhốt năm năm mà thủy chung tái nhợt lúc này hơi hơi phiếm hồng, hắn xấu hổ hỏi: “Sư phó, nhất định phải mỗi ngày, song tu sao?”
“Sao vậy, ngươi không muốn?” thanh âm Phàm Cốt nhất thời tăng lên.


Nhiếp Chính lắc đầu, nói: “Ngày hôm qua là sau khi ta thâm tư thục lự (đắn đo) mới chạm vào Tiểu Bảo, ta không phải không muốn, chính là… Tiểu Bảo rất hồn nhiên, ta, ” Nhiếp Chính nắm chặt quyền, “Ta, không đành lòng ô nhiễm nhóc.”


Phàm Cốt cả giận: “Ngươi coi như làm là cho A Bảo cùng chính ngươi chữa bệnh đi. Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý đem A Bảo cho ngươi sao? Ngươi xem nó, sau khi tỉnh lại một câu cũng không hỏi, ngay cả chuyện chính mình thất thân đều không rõ. Hừ, tiểu đồ nhi của ta, chỉ cần có lợi đối với mấy tên ca ca các ngươi, đem nó bán nó đều chỉ biết cười ha hả.”


Nhiếp Chính thản nhiên nở nụ cười: “Đúng vậy, cho nên ta mới luyến tiếc ô nhiễm nhóc, nhóc hẳn là tìm một người so với ta cường gấp trăm lần hơn, mà không phải là một phế nhân như ta.”


Phàm Cốt gầm nhẹ: “Ngươi đừng tự cho là đúng, ta chỉ là cho ngươi cùng A Bảo song tu, không phải đem A Bảo cho ngươi ! Một ngày vi sư chung thân vi phụ, A Bảo không có cha nương, ta làm sư phó cũng là cha nó! Ta hiện tại là trong tay không có người, sau này gặp được người tốt, ta lại cho A Bảo cùng người khác đi song tu.”


“Sư phó.” Tươi cười của Nhiếp Chính trở nên chua sót, “Ngài không thích ta như thế sao?”


Cảm thấy lời nói của mình tựa hồ làm tổn thương người, Phàm Cốt đè áp tính tình, qua một lát nói: “Không phải không thích ngươi. Đợi sau khi công phu của ngươi khôi phục, ngươi nhất định sẽ đi báo thù. Ngươi đừng phản bác, ngươi dám nói ta đã đoán sai?”


Nhiếp Chính há miệng thở dốc, vô lực khép lại, hắn không thể đem lời nói ra. Nếu công phu của hắn có thể khôi phục, hắn… trước mắt là đầy trời hồng vụ, gia thê kêu thảm…
Nhiếp Chính cúi đầu, khàn khàn mở miệng: “Thực xin lỗi, sư phó.”


“Ta biết.” Phàm Cốt ngược lại âm thầm nhẹ nhàng thở ra, như vậy cũng đỡ phải để hắn đi đuổi người, “A Bảo tính tình đơn thuần, ngươi lại thân chịu huyết hải thâm cừu. Chờ ngươi khôi phục võ công, ta cũng không hảo khuyên ngươi buông cừu hận. Đời này ta sẽ không rời đi Phàm cốc, cũng không có khả năng giúp ngươi báo thù, ngươi cùng Lam tiểu tử cũng không biết phải mấy năm mới có thể báo thù rửa hận. Giang hồ hiểm ác, ta không tính đem A Bảo giao cho người giang hồ, nó chỉ thích hợp sống thật yên lặng.”


Nhiếp Chính hô hấp trầm trọng, hắn không thể buông cừu hận, cũng vô pháp, buông Tiểu Bảo.


“Sư phó không phải bức ngươi.” Phàm Cốt khẩu khí phóng nhuyễn , “Ngươi nhìn không thấy, đương nhiên không biết A Bảo vì ngươi mà chịu bao nhiêu khổ. Lúc A Bảo vừa tới đây, gầy đến da bọc xương, trên người còn có không ít vết sẹo, hai tay nhỏ bé kia tất cả đều là vết chai, ta làm sư phó có thể không đau lòng sao. Tiểu Bảo không hiểu đau lòng cho bản thân, ta phải vì nó mà lo lắng.” Thở dài, Phàm Cốt nói: “Chờ ngươi khôi phục võ công còn phải cần một đoạn ngày, hiện tại nói những điều này còn sớm, trước mắt quan trọng nhất là ngươi cùng A Bảo song tu, một khi ngừng, A Bảo qua không được bao lâu sẽ lại đau. Nó từ nhỏ đã không thích hợp luyện võ, nội công cao thâm đối với người bên ngoài mà nói là phúc, với nó mà nói chính là họa .”


“Sư phó.” Nhiếp Chính sờ lên bố khăn trên mắt: “Báo ân cũng được, thích cũng được, ta sẽ không buông Tiểu Bảo. Chờ báo thù xong ta liền ở lại trong cốc, vĩnh viễn không xuất cốc.”
Phàm Cốt híp mắt: “Nếu Tiểu Bảo không muốn ngươi đi báo thù ni?”


Nhiếp Chính thản nhiên nở nụ cười: “Tiểu Bảo sẽ không nói không muốn. Sư phó, ngài nghĩ tới chưa, cho dù ta không đi tìm Lâm Thịnh Chi, hắn cũng tới tìm ta. Nếu Lâm Thịnh Chi phát hiện là Tiểu Bảo cứu đi ta, Tiểu Bảo cũng sẽ nguy hiểm. Lâm Thịnh Chi phải ch.ết, không chỉ là vì cừu Nhiếp gia mà cũng là vì Tiểu Bảo.”


Mày Phàm Cốt nhíu chặt, Tiểu Bảo sẽ hy vọng Quỷ ca ca của nó giết ch.ết thân phụ mình sao? Khẳng định là sẽ không! Nhưng hắn lại không thể nói rõ với Nhiếp Chính, hắn bây giờ còn chưa chắc chắn Nhiếp Chính có để ý thân thế Tiểu Bảo hay không. Tiểu Bảo nhất định chịu không nổi Quỷ ca ca của nó không để ý tới nó.


“Lời của ngươi nói thật ra cũng có đạo lý nhất định.” Phàm Cốt vuốt vuốt râu, nghĩ nghĩ xong liền nói: “Muốn báo thù ngươi cũng phải chờ Lam tiểu tử trở về, việc này cần bàn bạc kỹ hơn. Còn về A Bảo, phải đợi nó trưởng thành xem nó có thích ngươi hay không, không thích ai cũng không thể cưỡng cầu nó.” Nói đến đây, Phàm Cốt trực tiếp đưa cho Nhiếp Chính một cái dược bình, nói: “Mỗi lần trước khi song tu dùng cho nơi đó của A Bảo một lần, một là miễn cho ngươi làm nó bị thương; thứ hai cũng là miễn cho A Bảo chịu không nổi.”


Nhiếp Chính nắm chặt dược bình, nghẹn lời nói: “Sư phó, đa tạ ngài.”


“Ngươi đừng cảm tạ ta. Ngươi là được ông trời đáng thương, tặng A Bảo cho ngươi.” Phàm Cốt cởi bỏ bạch bố trên mắt Nhiếp Chính, sát dược, lại nói: “Ai có được hài tử A Bảo này là người đó có phúc, nếu không phải A Mao không thích hợp, ta mới không cho ngươi.”


Nhiếp Chính nở nụ cười, Bảo của hắn sẽ không bỏ lại Quỷ ca ca .


Buổi tối ăn cơm, dựa theo sư phó nói tẩy sạch thân mình, Tiểu Bảo đợi sau khi Đại ca ca lau khô tóc cho cậu liền cười ha hả đi đến bên kia của Quỷ ca ca. Cậu biết cái gì là song tu, trên sách có ghi , song tu không những trị được bệnh của cậu, mà cũng có thể trị bệnh cho Quỷ ca ca. Hơn nữa cậu nhớ rõ rành mạch, song tu có thể tăng lên nội công hai người, cậu không có võ công, nhưng Quỷ ca ca trước kia có, như vậy cũng có thể khôi phục võ công cho Quỷ ca ca đi. Có chuyện gì so với chuyện này càng làm cậu cao hứng a. Quỷ ca ca có thể một lần nữa luyện võ, nhất định sẽ không lại khổ sở. Có thể tưởng tượng đến Quỷ ca ca vì sao mất đi võ công, tâm Tiểu Bảo liền phiếm đau, cậu thực xin lỗi Quỷ ca ca, chỉ cần có thể trị hảo Quỷ ca ca, bảo cậu làm gì đều được.


Đẩy ra môn mộc ốc, Tiểu Bảo nhuyễn nhu kêu: “Quỷ ca ca.”


“Bảo.” Nhiếp Chính được A Mao giúp tẩy sạch thân thể phủ đơn y ngồi dựa ở đầu giường, trên mặt mang theo tươi cười, hướng về nơi phát ra tiếng vươn tay. Đợi trong chốc lát, tiếng bước chân bên nặng bên nhẹ tiếp cận, lòng bàn tay hắn có thêm một bàn tay nhỏ bé mềm mại. Nhiếp Chính nắm chặt, đem người kéo đến trên giường, kéo đến trong lòng mình.


Hôn lên đỉnh đầu còn mang hơi ẩm của Tiểu Bảo một cái, Nhiếp Chính thấp giọng hỏi: “Ngày hôm qua Quỷ ca ca có làm đau ngươi hay không?”


“Không đau, không đau.” Tiểu Bảo trừng đôi mắt to nhìn mặt Quỷ ca ca, không biết có phải ảo giác của cậu hay không, cậu cảm thấy sắc mặt Quỷ ca ca so với ngày hôm qua tốt hơn một chút ni.
“Không cần lừa Quỷ ca ca, thật sự không đau?” Nhiếp Chính bắt đầu giải y khấu của Tiểu Bảo.


“Không đau.” Tiểu Bảo cũng làm theo cởi bỏ y khấu Quỷ ca ca, thực thành thực nói: “Trướng trướng , không đau.” (*phụt*)


Hạ thân Nhiếp Chính một trận nóng rực, nhịn không được lại hôn lên Tiểu Bảo. Bảo của hắn rất hồn nhiên, hắn thật sự là khó có thể xuống tay a. Nhưng nếu không hạ thủ, thân mình Bảo sẽ lại đau. Hơn nữa hắn có thể sớm một chút khôi phục, Bảo cũng có thể sớm một chút an tâm.


Rất phối hợp cởi đi y phục của mình, đem xiêm y hai người gấp gọn đặt ở bên gối đầu, Tiểu Bảo “Thuần thục” khóa ngồi ở trên lưng Quỷ ca ca, ngày hôm qua là như thế này.


Đối mặt với Tiểu Bảo hoàn toàn tín nhiệm mình như thế, Nhiếp Chính căn bản nói không nên lời dư thừa. Thứ dơ bẩn không chịu nổi này vẫn là đừng cho Tiểu Bảo biết thì tốt hơn, cứ cho Tiểu Bảo đơn thuần nghĩ đến song tu là chữa bệnh đi.
“Bảo, chuẩn bị tốt chưa? Quỷ ca ca phải bắt đầu.”


“Tốt lắm, tốt lắm.”
Tiểu Bảo hôn lên mặt Quỷ ca ca, thúc giục.
Cúi đầu nở nụ cười hai tiếng, Nhiếp Chính nâng lên cằm Tiểu Bảo, hôn lên môi nhóc. Ngày hôm qua hắn thực hỗn loạn, Tiểu Bảo cũng bởi vì uống dược mà ý thức không rõ, đêm nay hắn phải cho Tiểu Bảo một đêm đầu ngọt ngào. (= =||||)


Trên sách không có ghi song tu sẽ có cảm giác gì, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy cùng Quỷ ca ca song tu thực thoải mái, thực thoải mái. Cậu có thể rõ ràng cảm nhận được yêu thương của Quỷ ca ca đối với mình.


Cúi đầu phát ra rên rỉ như mèo kêu, nhu thuận mặc Quỷ ca ca đem dược đẩy mạnh vào trong cơ thể mình, ở lúc Quỷ ca ca hôn Tiểu Bảo thì cậu cũng không chút nào keo kiệt cái hôn của mình. Hôn lên ánh mắt còn nhìn chưa thấy của Quỷ ca ca, hôn lên xương quai xanh đã chịu vết thương quá nặng của Quỷ ca ca, hôn lên mỗi một vết sẹo trên người Quỷ ca ca, trong mắt Tiểu Bảo dần dần có thêm nước mắt, nước mắt đau lòng vì Quỷ ca ca.


“Bảo, Bảo…” Khi cái hôn của Tiểu Bảo dừng ở trên người hắn, Nhiếp Chính cũng không ngăn được ẩm ướt khóe mắt. Hôn lên khóe miệng Tiểu Bảo, nuốt lấy nước mắt nhóc, Nhiếp Chính hàm trụ cánh môi mềm, thấp giọng kêu: “Bảo, Bảo của Quỷ ca ca, Bảo…”


“Quỷ ca ca…” Hai tay ở trên cánh tay Quỷ ca ca vuốt ve, thanh âm Tiểu Bảo dẫn theo nức nở, “Đau… Quỷ ca ca, đau…”
“Không đau, có Tiểu Bảo ở đây, Quỷ ca ca đã sớm không còn đau .” Cái hôn ôn nhu dẫn theo hai phần cuồng loạn, Nhiếp Chính ở trên người Tiểu Bảo lưu lại hương vị của mình.


Ngón tay nhẹ nhàng ở trong cơ thể Tiểu Bảo ra vào, thẳng đến khi Tiểu Bảo hoàn toàn xụi lơ ở trong lòng mình, Nhiếp Chính mới rút ra.Nam căn cứng rắn thay thế cho ngón tay, Tiểu Bảo hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Quỷ ca ca, nhẫn xuống không khỏe khi bị tiến vào. Không biết Quỷ ca ca sau khi nhìn thấy bộ dáng của cậu, sẽ còn thích cậu hay không?


…………….


Giữa hai thân thể tương thiếp không có một khe hở, mồ hôi lẫn nhau đem hương vị tự lưu tại mỗi nơi trên người. Nhiếp Chính lại một lần nữa bị Dưỡng công khống chế chỉ gắt gao nhớ không thể làm bị thương Tiểu Bảo. Có lẽ là tâm tình bất đồng , Nhiếp Chính ngay ở trong cơ thể Tiểu Bảo bắn hai lần. Hậu huyệt của Tiểu Bảo càng không ngừng co rút lại, nhưng chồi non lại một lần cũng đều không có phun trào.


Đến khi động tĩnh trong phòng đình chỉ, nửa canh giờ cũng đã trôi qua. Một người đẩy cửa tiến vào, đem Tiểu Bảo còn đang trong cơn thất thần từ trong lòng Nhiếp Chính ôm lên, dịch thể bạch sắc từ chỗ hậu nhụy Tiểu Bảo thuận theo bắp đùi cậu chảy xuống. Người nọ sắc mặt bình tĩnh dùng đại bố khăn đem Tiểu Bảo bao kín, lại đem một khối bố khăn ấm đặt ở trên đùi Nhiếp Chính, liền đi nhanh ra ngoài.


Sau khi “Khí” chạy dọc các gân mạch trong thân thể trở về đan điền, Nhiếp Chính cười khổ một tiếng, người trong lòng đã không thấy . Lấy qua bố khăn chà lau sạch sẽ hạ thân, Nhiếp Chính mặc xiêm y nằm xuống. Ngày mai phải cùng sư phó nói, buổi tối làm cho Tiểu Bảo cùng hắn ngủ đi.


Thẳng đến khi Đại ca ca lau sạch sẽ cho cậu, Tiểu Bảo mới thanh tỉnh lại. Người trước mặt từ Quỷ ca ca biến thành Đại ca ca, Tiểu Bảo ôm cổ, A Mao đang thổi dược cho cậu liền sửng sốt.
Xảy ra chuyện gì? A Mao sờ sờ đầu Tiểu Bảo.


Phàm Cốt ở bên giường ngồi xuống, hỏi: “A Bảo, xảy ra chuyện gì? Có phải Nhiếp Chính làm đau ngươi hay không ?”


“Không có, không có.” Tiểu Bảo nhanh chóng ngẩng đầu, nói: “Sư phó, ta đêm nay, có thể cùng, Đại ca ca ngủ hay không?” Đại ca ca mỗi ngày phải chiếu cố bọn họ, nhất định mệt ch.ết đi. Cậu xoa xoa cho Đại ca ca, làm cho Đại ca ca hảo hảo mà ngủ một giấc.


Chén dược trong tay A Mao suýt nữa rớt, Phàm Cốt đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó ha ha nở nụ cười vài tiếng, nói: “Hảo, ngươi đêm nay cùng với sư huynh ngươi ngủ đi, miễn cho sáng mai sư phó thức dậy đánh thức ngươi.”
“Không ầm ĩ, không ầm ĩ.”


“Ha ha, hảo hảo, không ầm ĩ, uống thuốc rồi ngươi liền với sư huynh ngươi đi ngủ đi.”
Tiểu Bảo lập tức từ trong tay Đại ca ca cầm qua chén thuốc, ba ngụm liền uống xong rồi.
Phàm Cốt vỗ bả vai A Mao một chưởng thật mạnh, đem hắn chụp tỉnh: “Còn không nhanh mang A Bảo đi ngủ?”


A Mao hoảng, nhìn nhìn sư phó, nhìn nhìn Tiểu Bảo, đột nhiên mạnh mẽ đứng lên xông ra ngoài, để lại Tiểu Bảo cùng Phàm Cốt si ngốc ở trên giường. Dù là Phàm Cốt cũng nhất thời không rõ đồ đệ này của mình xảy ra chuyện gì.
>>Hết






Truyện liên quan