Chương 81
Thiếp trong chốc lát, Tiểu Bảo bất an lùi về cằm, Đại ca ca như thế nào không có giống như Quỷ ca ca hôn mình a? Đại ca ca là không phải khó xử? Đôi mắt to lộ ra rõ ràng khổ sở, dưới ám quang phản xạ từ chậu than, A Mao đang trong cứng ngắc cũng thấy được, nhưng lại không có cách nào phản ứng. Bên tai chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của mình, giống như ngay sau đó tâm sẽ theo miệng nhảy ra. A Bảo hôn miệng của hắn, a Bảo vừa mới hôn miệng của hắn!
“Đại, ca ca…” Là không phải bị làm khó a? Tiểu Bảo bị Đại ca ca khóa trong người ảm đạm hao tổn tinh thần, mỗi lần cậu hôn Quỷ ca ca, Quỷ ca ca sẽ ɭϊếʍƈ đầu lưỡi của mình, sẽ thoát xiêm y của cậu, nhưng Đại ca ca lại không có. (………..||||||)
Thân mình A Mao thoáng thấp thấp, hô hấp thô suyễn phun ở trên mặt Tiểu Bảo, nóng hầm hập. Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh, tim muốn nhảy ra ngoài. Đầu từng trận choáng váng, lưng nhức mỏi còn chưa có thối lui.
“Đại, ca ca… Không, khó xử…” Trong lòng thật là khó chịu, thật là khó chịu, Đại ca ca, không thích.
A Bảo… A Bảo… Thân mình A Mao lại thấp một chút, cùng Tiểu Bảo cơ hồ dán cùng một chỗ . A Bảo… Đây là thật chăng? A Bảo nguyện ý cùng Đại ca ca song tu là thật chăng?
“Hô… Hô…” Giữa mũi tất cả đều là hương vị dễ ngửi trên người Tiểu Bảo, A Mao nhìn chằm chằm miệng Tiểu Bảo, không biết còn có thể hôn lại mình một ngụm hay không.
Tiểu Bảo đang khổ sở phát hiện Đại ca ca nhìn chằm chằm vào miệng mình, hơn nữa hô hấp Đại ca ca thực trầm trọng, thở ra khí nóng người. Nghĩ rằng Đại ca ca có thể sinh bệnh , Tiểu Bảo khổ sở lập tức biến thành lo lắng.
“Đại, ca…” Vừa há mồm, môi liền đụng phải một “thứ” ấm áp, mềm. Tiểu Bảo sửng sốt, A Mao lại kinh ngạc. Hắn chỉ là muốn ngửi nhiều hơn hương vị trên người a Bảo, như thế nào liền đụng tới miệng a Bảo?! Phanh phanh phanh… Phanh phanh phanh… A Mao cảm thấy tim của mình đã nhảy lên cổ họng . A Bảo lại hôn hắn! A Bảo lại hôn hắn!
Dán trên miệng Đại ca ca, Tiểu Bảo chờ Đại ca ca rời đi, bởi vì Đại ca ca đang khó xử. Nhưng đợi trong chốc lát, Đại ca ca đều không có thối lui, mà khí phun ở trên mặt mình lại càng nóng. Lúc này, Tiểu Bảo phát hiện một chút dị thường, lồng ngực cùng Đại ca ca dán cùng một chỗ đang thùng thùng thùng thẳng nhảy. Tiểu Bảo trừng mắt nhìn, mình không có đánh trống, thì phải là… Đại ca ca?
Phanh phanh phanh… Phanh phanh phanh… tim A Mao đập dần dần ảnh hưởng Tiểu Bảo, cùng Đại ca ca miệng dán miệng, thân mình dán thân mình, nhiệt khí phun ở trên mặt làm cho thân thể đều nóng lên. Không biết làm sao , Tiểu Bảo thẹn thùng , trong óc cũng choáng váng.
Đại… Theo bản năng há mồm muốn kêu, lại cọ miệng Đại ca ca, Tiểu Bảo chỉ cảm thấy tim của mình đập lợi hại hơn . Khẽ nhếch miệng hàm chứa môi dưới Đại ca ca, Tiểu Bảo nhắm cũng không phải, lui cũng không xong.
A Bảo… A Bảo… A Bảo… Trên lưng A Mao tràn đầy mồ hôi, hắn chỉ cảm thấy nóng không ngừng, môi bị Tiểu Bảo hàm chứa cảm nhận được miệng Tiểu Bảo ướt át, tin của hắn lập tức theo cổ họng nhảy ra ngoài. Nhắm mắt lại, ngăn cản từng trận mê muội nảy lên trong óc, A Mao ở trong lòng giãy dụa, cuối cùng, khát vọng áp qua tự ti, hắn mở ra miệng, hắn muốn nếm thử, hương vị a Bảo.
Đại ca ca hé miệng ! Ánh mắt Tiểu Bảo nháy mắt sáng, Đại ca ca há miệng giống Quỷ ca ca! Đại ca ca không khó xử! Phản ứng của Đại ca ca cho Tiểu Bảo dũng khí rất lớn, cổ vũ cậu tiến thêm một bước động tác. Đại ca ca há miệng, vậy bước tiếp theo chính là thoát y phục. Vươn đầu lưỡi, làm cho Đại ca ca hấp, Tiểu Bảo nâng lên tay phải có thể động đụng đến nút thắt xiêm y Đại ca ca, mở.
A Mao hoàn toàn hôn mê, tất cả cảm quan đều mất đi ý thức, hoàn toàn ỷ lại bản năng, miệng a Bảo hảo nhuyễn , đầu lưỡi a Bảo hảo ngọt. Ngốc vụng về, bị động cùng a Bảo hôn môi, A Mao không dám mở to mắt, không dám từ trong mắt a Bảo nhìn thấy mình xấu xí. Hắn là quái vật, là quái vật trên người mọc đầy lông, hắn không xứng với a Bảo. Nhưng là, thích a… Thực thích, thực thích, thích a Bảo gọi hắn Đại ca ca, thích a Bảo oa ở trong lòng hắn, thích a Bảo cười với hắn, hết thảy của a Bảo hắn đều thích.
Ánh mắt Tiểu Bảo cũng dần dần nhắm lại, trong óc choáng váng, tay đều nhuyễn, toàn bộ thân mình đều bị hơi thở Đại ca ca vây quanh , nóng nóng , nóng nóng . Xiêm y Đại ca ca rộng mở , Tiểu Bảo choáng váng hồ hồ cởi áo mình, đai lưng vừa kéo là xong.
Đại ca ca, song tu. Đợi nửa ngày, Đại ca ca chỉ là hôn miệng mình, cũng không thoát khố, Tiểu Bảo đụng đến khố Đại ca ca, hướng bên cạnh lôi kéo. Ngô… Đại ca ca như thế nào còn không động? Tiểu Bảo lại cởi bỏ tiết khố của mình, hoạt động hoạt động cái mông nhỏ, duỗi chân, cởi ra quần. (*há mỏ*……|||||||||||||)
Trong phòng tràn đầy tiếng thở dốc ồ ồ của A Mao, một cái tay nhỏ bé sờ lên thân mình nóng bỏng của hắn, hắn bỗng giật mình tỉnh lại. Khi hắn phát hiện xiêm y của mình mở rộng, quần tuột thấp, người dưới thân cơ hồ trần trụi dán hắn, đầu của hắn lại một lần nữa nổ tung. Thứ giữa hai chân nhảy thật cao, thẳng tắp để ở trên đùi Tiểu Bảo.
Miệng tê tê thũng thũng , đùi phải theo bản năng cọ xát nơi cứng rắn của Đại ca ca, Tiểu Bảo ở trong lòng nở nụ cười. Đại ca ca thích, Đại ca ca thích cùng cậu song tu. Quỷ ca ca nói, nếu sẽ khó xử, nơi đó sẽ không cứng rắn. Tiểu chồi của Tiểu Bảo đã sớm vươn lên, cậu một tay dùng sức đẩy ra Đại ca ca, thở hổn hển, xấu hổ nói: “Đại ca ca, song tu.”
Ánh mắt A Mao tĩnh đến cực hạn, mồ hôi tích rơi ở trên bộ ngực bạch nộn của Tiểu Bảo, cậu nâng tay lau mồ hôi cho Đại ca ca, thẹn thùng xấu hổ nói: “Đại ca ca, song tu.” Cậu đã chuẩn bị tốt .
A Bảo… A Mao há mồm, tim đập không có khoảng cách.
“Đại ca ca, ngồi xuống, ngồi xuống.”
Ngồi xuống? Ngồi xuống. A Mao ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiểu Bảo, thẳng đứng dậy, thối lui đến đầu giường bên kia ngồi xuống.
“Bên này.”
Tiểu Bảo vỗ vỗ bên người. A Mao lại ngơ ngác đi đi qua, ánh mắt vẫn chăm chú vào trên người Tiểu Bảo, trong óc một đoàn tương hồ. Hắn thực nóng, thực nóng, nóng đến miệng khô lưỡi khô, nhưng lại không muốn uống nước. Sư phó, ta nên làm cái gì bây giờ? A Bảo muốn cùng ta song tu, ta, ta nên làm cái gì bây giờ.
Đại ca ca ngồi xong , Tiểu Bảo chống thân mình ngồi xuống, cởi áo, lấy tiết khố cởi đến mắt cá chân, sau đó ngồi chồm hỗm vào bên người Đại ca ca, nhấc chân khóa ngồi ở trên thắt lưng hắn. Cái mông nhỏ không có chút thịt lần lượt gắt gao giữ lấy tính khí A Mao, A Mao nuốt nuốt cổ họng, tay chân không biết nên đặt chỗ nào.
“Đại ca ca, ” Tiểu Bảo hôn lên miệng Đại ca ca, ngọt ngào cười, “Song tu.” Dứt lời, cậu nâng lên mông, hướng lên cái “thứ” kia của Đại ca ca cọ cọ, làm cho Đại ca ca tiến vào.
A! Mãnh liệt cảm giác nháy mắt thổi quét A Mao, chỉ là cọ đến cái động khẩu mềm nhuyễn kia, thân mình A Mao tựa như bị lôi điện đánh trúng thoáng chốc run rẩy. Hai tay hắn chế trụ thắt lưng Tiểu Bảo, đem cậu nâng cách chính mình. Nhưng thân mình mềm mại gầy yếu dưới bàn tay lại làm hắn bị lôi điện đánh trúng một trận, hai tay buông ra, Tiểu Bảo ngã trở về thắt lưng của hắn, vừa vặn lại cọ xát đến tính khí A Mao.
Ánh mắt A Mao đột ra, lưng xuyên qua từng trận lôi điện, bóng tối ở giờ khắc này rời xa, hắn rành mạch thấy được thân mình mềm mại của Tiểu Bảo, thấy được ánh mắt Tiểu Bảo hồn nhiên cùng cánh môi bị hắn hôn sưng đỏ, cuối cùng, ánh mắt định ở trên chồi giữa hai chân Tiểu Bảo.
“Đại ca ca?”
Nằm úp sấp đến trên người Đại ca ca, Tiểu Bảo thúc giục. Thấy Đại ca ca chỉ nhìn chằm chằm mình, cũng không có động tác, cậu nghĩ rằng Đại ca ca là lo lắng cho vết thương của mình. Cậu cười cười: “Không đau, không đau.” Xương cốt của cậu đã tốt lắm.
Tiếng nuốt rõ ràng vang lên, màng tai A Mao đều phải bị tiếng tim đập phá vỡ , đừng nói làm cho hắn cùng Tiểu Bảo song tu , hắn ngay cả hô hấp đều sắp không còn. Mi tâm Tiểu Bảo nhíu thật chặt, Đại ca ca làm sao vậy? Tiểu Bảo lại hôn hôn, thúc giục: “Đại ca ca, song tu.”
Song tu… tu cái gì? A Mao nâng lên cánh tay khẽ run đặt ở đầu vai Tiểu Bảo, chậm rãi , nhẹ nhàng , cẩn thận vuốt ve. Đầu vai nguyên bản nên bóng loáng đã có vài đạo vết sẹo rõ ràng. Bàn tay to thật chậm lướt về phía dưới, hõm vai cũng có sẹo, tâm A Mao đang hết sức khẩn trương lại càng không ngừng co rút đau đớn.
Đại ca ca đang sờ mình, Tiểu Bảo an tâm, Quỷ ca ca trước khi song tu cũng sẽ sờ cậu. Dán trên thân mình lông xù của Đại ca ca, Tiểu Bảo cũng nâng lên tay phải, sờ lên mặt hắn, sờ yết hầu mang theo vết sẹo, sờ miệng vết thương trên bụng Đại ca ca. Vuốt vuốt, thân mình A Mao càng ngày càng banh chặt, Tiểu Bảo cũng cúi đầu tràn ra rên rỉ.
“Ngô… Đại ca ca…”
Tiếng hừ nhẹ mèo kêu này càng thêm kích thích A Mao, bàn tay hắn đi tới giữa khe mông Tiểu Bảo, lòng ngón tay ở trên cúc nhụy nho nhỏ chạy vòng. Hắn biết, lúc Nhiếp Chính cùng Tiểu Bảo song tu chính là từ nơi này. Khi đó mỗi ngày tẩy rửa cho Tiểu Bảo hắn nhìn thân mình trần trụi của nhóc, trong lòng một chút tà niệm đều không có. Nhưng hôm nay, sau khi Tiểu Bảo nói muốn cùng hắn song tu, hắn lại nhịn không được muốn sờ sờ, muốn hôn hôn , muốn, nếm thử.
“Đại ca ca?”
Thân mình bị buông xuống, Tiểu Bảo khó hiểu phát ra tiếng, không phải nên song tu sao? Ngay sau đó, hai chân cậu bị tách ra, trong lòng Tiểu Bảo nghi hoặc càng sâu, như vậy cũng có thể song tu? Đang muốn hỏi, Tiểu Bảo a kêu một tiếng, tiểu chồi của cậu bị ăn!
“Ngô… Đại, ca ca…”
Lúc này choáng váng đầu đổi thành Tiểu Bảo, tiểu chồi cùng tiểu cầu cầu đều bị Đại ca ca hàm chứa, ɭϊếʍƈ , cậu chưa từng bị đối đãi qua như vậy căn bản áp lực không được rên rỉ lên. Thanh âm mèo kêu kia nghe vào lỗ tai A Mao lại khiến lý trí hắn toàn bộ không còn, nâng lên thắt lưng Tiểu Bảo, đem cái mông nhỏ đưa đến bên miệng mình, “Ăn” xong chồi, A Mao bắt đầu ăn hai cánh hoa trắng mịn. Trên hai cánh hoa kia cũng có sẹo, A Mao ăn thật sự cẩn thận, đầu lưỡi ở trên vết sẹo ɭϊếʍƈ tới ɭϊếʍƈ lui.
“Ngô… Đại… Ngô… Ha a… Ca…”
Nghĩ đến cách vách là Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo cắn tay, cậu không thể ầm ỹ đến ca ca ngủ. Nhưng là hảo khó a, luôn muốn kệu, nhịn cũng nhịn không được.
“A!” Quát to một tiếng, Tiểu Bảo lại nhanh chóng cắn tay, nơi phải song tu bị ăn.
Ăn ngon, a Bảo ăn ngon thật. A Mao giống như một khất cái đói bụng hồi lâu, ở nơi ăn ngon nhất của Tiểu Bảo lưu luyến không buông. Lúc này hắn thầm muốn hảo hảo mà “Ăn” Tiểu Bảo, cái gì tự ti, cái gì bất an, đều bị tiếng mèo kêu của Tiểu Bảo thổi đi rồi.
“Ngô…” Cắn không được , Tiểu Bảo che miệng lại, chân bị nâng lên luôn luôn ờ trên người Đại ca ca cọ xát. Khi đầu lưỡi Đại ca ca tiến vào thân mình cậu, hai chân chống trụ bả vai Đại ca ca, đá văng ra đối phương.
“Bẩn… Bẩn …”
Cầm cái chân dị dạng của Tiểu Bảo, A Mao trực tiếp ăn luôn đầu ngón chân còn chưa có dài hẳn. Tiểu Bảo hét lên một tiếng, lại nhanh chóng che miệng.
“Ngô… Ngô…”
Tiểu Bảo chỉ cảm thấy mình phải bị thiêu cháy, theo nơi Đại ca ca ɭϊếʍƈ qua. Cúc nhụy ẩm ướt, tiếng A Mao thở dốc cùng tiếng mèo kêu của Tiểu Bảo hỗn cùng một chỗ lại kích thích vạn phần. Giữa khố trướng sinh đau, A Mao thẳng đứng dậy, đỡ dục vọng dâng trào của mình để ở nơi khép mở của Tiểu Bảo. Ánh mắt phiêu đến bạch bố trên vai cậu nhóc, động tác A Mao mạnh dừng lại.
“Song tu… Đại, ca ca… Song, tu…”
Rốt cục có thể suyễn khẩu khí, Tiểu Bảo chưa quên chuyện này. Thân mình bị người ôm lên, Tiểu Bảo ngồi ở trên lưng đối phương. Cậu nở nụ cười, cậu còn tưởng rằng nằm cũng có thể song tu ni. Chủ động đem mông đưa lên, Tiểu Bảo một tay hoàn trụ cổ Đại ca ca: “Song tu…” Một thứ cứng rắn để ở giữa khe mông, Tiểu Bảo phối hợp ngồi xuống, thân mình bị xé mở, đau. Nhưng Tiểu Bảo lại nhẹ nhàng thở ra, Đại ca ca chịu cùng cậu song tu .
Khi thân mình Tiểu Bảo bởi vì mình tiến vào mà buộc chặt lên, A Mao bị dục vọng chi phối cố gắng tìm về lý trí, không được! Không được! A Bảo sẽ bị thương !
“Đại ca ca… Song tu…”
Thứ giữa khố không nghe sai bảo của hắn, kiên trì muốn tiếp tục hướng đến nơi ấm áp ướt át kia thẳng tiến. Dùng ngàn lần ý chí lực nâng mông Tiểu Bảo, không cho cậu ngồi xuống chút nữa, A Mao rút ra phân thân.
“Đại ca ca?”
Tiểu Bảo ngẩng đầu, trong mắt là kích động, Đại ca ca như thế nào đi ra ngoài?
A Bảo… sẽ đau… Đau lòng hôn miệng Tiểu Bảo, thẳng đến đối phương xụi lơ ở trong lòng hắn, A Mao nhanh đem cậu từ trên người ôm ra, phóng tới một bên, sau đó xuống giường.
“Đại ca ca…”
Quay đầu vội vàng hướng Tiểu Bảo lắc đầu, A Mao đem thân mình trần trụi mở cửa chạy ra ngoài.
“Đại ca ca…” Vẫn là, không được sao? Tiểu Bảo còn đang trong mê muội muốn khóc, Đại ca ca không muốn.
Cửa mở, người đi vào đóng cửa lại, còn khóa trái, sau đó hướng về trên giường, trong tay có thêm một lọ dược. Hai mắt đẫm lệ loan loan, nguyên lai Đại ca ca đi lấy dược. (…)
Taychân táy máy đổ ra hai viên dược, ngẫm lại tiểu huynh của mình, A Mao lại lấy ra hai viên. Đem cái chai đặt ở bên gối, A Mao nâng lên mông Tiểu Bảo, lại ăn lên, tiếng mèo kêu lại một lần nữa kích thích tâm A Mao. Gian nan cùng dục vọng của mình đấu tranh, A Mao đem dược đẩy mạnh trong cơ thể Tiểu Bảo.
Gian nan chịu đựng dược tính nổi lên, A Mao đem Tiểu Bảo ôm về trên người mình, giúp đỡ phân thân đau đến ch.ết lặng nhất cổ tác khí (một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái) tách mở thân mình Tiểu Bảo, bản năng sớm ngăn chặn lý tính.
…………….
“Đại, ca… Ca… Song… Ô…”
“Đại, ca, ca…”
“Ngô a… A…”
“Đại… Ngô…”
Bên tai thỉnh thoảng truyền đến thanh âm làm người ta mặt đỏ tim đập, Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt cơ hồ là cùng lúc tỉnh lại. Trong cơn buồn ngủ cẩn thận phân rõ hồi lâu, hai người bừng tỉnh, ‘đằng’ một tiếng ngồi dậy.
“Đại ca!”
“…”
Nghiêng tai hướng đến chỗ phát ra tiếng lắng nghe, ánh mắt Nhiếp Chính đổi lại đổi. Tâm Lam Vô Nguyệt bởi vì một tiếng kêu kia mà càng nhảy càng nhanh, đến cuối cùng, y trực tiếp xuống giường.
“Vô Nguyệt, đừng đi!” Gầm nhẹ một tiếng, Nhiếp Chính khàn giọng nói: “A Mao có thể, đang cùng Tiểu Bảo song tu, ngươi không cần đi ra ngoài.”
“Ta, ta chỉ là muốn đi uống nước.” Lam Vô Nguyệt tâm loạn ngồi trở lại trên giường.
“Ô… Muốn… Còn, muốn… Ô…”
“Ca, ca… Song, tu…”
“Ô… Trị, bệnh… Muốn…”
Càng không muốn nghe, lỗ tai càng không chịu khống chế, Lam Vô Nguyệt giật nhẹ vạt áo, Nhiếp Chính nghe xong một lát nằm trở về, kéo qua chăn phủ ở mặt. Nghe xong không biết bao nhiêu lâu, tiếng ngâm nga kích thích kia rốt cục ngừng. Lam Vô Nguyệt thở hắt ra, tê liệt ngã xuống giường. A Mao làm sao có thể cùng Tiểu Bảo song tu? Lam Vô Nguyệt không nghĩ ra. Lấy tính tình A Mao, nếu hắn muốn chạm vào Tiểu Bảo, nhất định sẽ nói trước khi chuyện xảy ra.
Có người gõ cửa, thanh âm rất nhẹ, Lam Vô Nguyệt nhanh hoàn hồn, xuống giường đi mở cửa. Ngoài cửa, là Diệp Địch sắc mặt tái nhợt.
“Vô Nguyệt… Ta nghe…”
Nói còn chưa xong, Diệp Địch đã bị Lam Vô Nguyệt kéo vào phòng.
“Thanh âm nhỏ chút.”
Nhẹ nhàng đóng cửa lại, Lam Vô Nguyệt che miệng nhị ca. Nghe nghe, cách vách không có động tĩnh gì, y mới buông tay.
“Vô Nguyệt, ta nghe thấy…”
“Ta biết, ta cùng đại ca cũng nghe được.” Không cho nhị ca nói xong, Lam Vô Nguyệt nói: “Nhị ca, ngươi coi như không có nghe thấy, cũng không cần đến hỏi A Mao.”
Diệp Địch cúi đầu, chậm rãi gật gật đầu, trong lòng khó chịu.
“Nhị đệ, ngươi có phải nên đến hậu sơn hay không?”
Nhiếp Chính ngay khi Diệp Địch vào cửa đã ngồi dậy, hắn cũng không có ngủ.Lúc này, mọi người nếu nghe được sẽ không thể nào ngủ nổi. Diệp Địch cúi đầu nói: “Ta đã đi qua . Ta cho một A Đột ăn giải dược, làm cho hắn ở phía hậu sơn nhìn, A Đột khác còn có tiểu Bối ta đã dặn dò bọn họ không cần đến hậu sơn.”
“Hảo.”
“Nhị ca, nghỉ đi, ngươi mấy ngày nay cũng mệt mỏi .”
Đem nhị ca kéo đến trên giường mình, Lam Vô Nguyệt nói: “Ta cùng đại ca ngủ, ngươi ở chỗ ta ngủ.”
Diệp Địch vẫn là gật gật đầu, ngồi xuống, không có ý muốn ngủ. Lam Vô Nguyệt trong lòng cũng là loạn loạn , cũng không biết nên khuyên nhị ca như thế nào. Phòng trong một trận lặng im, ai cũng không muốn nói chuyện.
…………….
Hoàn hồn, ngẩng đầu, nhìn thấy Đại ca ca nhắm mắt lại, tựa hồ ngủ. Lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu, cậu cùng Đại ca ca song tu . Hôn hôn, Tiểu Bảo chậm rãi nâng lên mông, ngô, có chút đau. Cẩn thận không ầm ỹ đến Đại ca ca ngủ, Tiểu Bảo từ trên người Đại ca ca đứng lên. Đại ca ca còn đang ngủ, không có dấu hiệu tỉnh lại, Tiểu Bảo nhẹ nhàng thở ra. Đắp chăn cho Đại ca ca, Tiểu Bảo lặng lẽ xuống giường. Giữa mông có cái gì chảy ra, cậu cúi đầu nhìn nhìn, trong phòng tối đen, cũng nhìn không thấy là cái gì, bất quá khẳng định là thứ của Đại ca ca. Sau khi cùng Quỷ ca ca song tu, thân mình cũng sẽ có thứ của Quỷ ca ca ni. Bất quá trước kia đều là Đại ca ca tẩy trừ cho cậu, hiện tại Đại ca ca ngủ, cậu cũng không đánh thức ca ca.
Na đến bên chậu rửa mặt, lấy qua bố khăn xoa xoa hạ thân, Tiểu Bảo đánh cái rùng mình. Lại trở lại bên giường lấy qua xiêm y của mình phủ thêm, Tiểu Bảo cười lại hôn hôn miệng Đại ca ca, mở cửa đi ra ngoài. Đi vào trước nhà gỗ Hảo ca ca, cửa mở ra, trong phòng không có người, Tiểu Bảo nghĩ nghĩ Hảo ca ca có thể còn ở phía sau núi ni. Cậu xoay người hướng đến nhà gỗ Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca. Đi vào trước cửa, cậu nghe nghe, trong phòng im ắng , các ca ca có phải đang ngủ hay không? Có cần đánh thức các ca ca hay không a? Nhưng không gọi tỉnh các ca ca sẽ không thể song tu, không song tu, sẽ không thể chữa bệnh cho ca ca.
Đứng ở cửa do dự đã lâu, Tiểu Bảo cắn cắn miệng, tay đặt trên cửa, thoáng dùng sức. Ánh mắt trợn to, cửa không có khóa! Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, Tiểu Bảo ngừng thở, cậu đến cùng các ca ca song tu, các ca ca sẽ không đánh mông cậu đi. Phòng trong ba người có chút suy nghĩ nghe được thanh âm cửa mở đều ngồi dậy, sẽ là ai? !
Lam Vô Nguyệt một cái bước xa vọt tới bên giường mình cầm lấy kiếm đặt ở bên gối, Diệp Địch từ trong lòng lấy ra độc dược, Nhiếp Chính từ dưới gối đầu rút ra chủy thủ. Cửa càng mở càng lớn, Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng rút ra kiếm.
Cửa mở, người ngoài cửa nhìn thấy có người trong nhà, sửng sốt; người trong nhà nhìn thấy người ngoài cửa, cũng sửng sốt.
“Ca ca?”
“Tiểu Bảo?”
“Cục cưng!”
“Bảo? Ngươi mặc ít như vậy? Bị cảm lạnh làm sao bây giờ!”
Thu kiếm thu kiếm, ném chủy thủ ném chủy thủ. Đem dược bình bỏ vào trong lòng, Diệp Địch bỗng lăn lông lốc bò xuống giường, vọt tới cạnh cửa đem người ôm lên. Người trong lòng chỉ phủ một kiện áo đơn, trên người lạnh lạnh .
“Cục cưng, lạnh.”
Ở bên gáy Tiểu Bảo hô hô nhiệt khí, Diệp Địch nhanh đem cậu ôm vào phòng đóng cửa.
“Tiểu Bảo…” Lam Vô Nguyệt muốn hỏi, lại không muốn hỏi.
Các ca ca không có ngủ, Tiểu Bảo thả tâm, sau đó hướng các ca ca sợ sợ cười, ôm Hảo ca ca nói: “Ca ca, song tu.”
“…”
Hiện tại dù là một cọng tóc rơi trên mặt đất, đều có thể phát ra tiếng vang chấn thiên.
>>Hết