Chương 87

Từ nơi sư thúc nghe được sư phụ tựa hồ phát hỏa , Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao lo lắng hướng đến nhai cốc. Trên đường, Lam Vô Nguyệt đã đoán được bảy tám phần. Ba người vừa mới vào sơn động, Phàm Cốt liền hét lớn một tiếng: “Quỳ xuống!” Lam Vô Nguyệt thấy được đại ca đang quỳ ở nơi đó cùng Tiểu Bảo đang khóc, suy đoán trong lòng biến thành vô cùng khẳng định.


Ngồi ở chỗ kia, trong lòng ngực ôm chặt Tiểu Bảo, Phàm Cốt lửa giận ngút trời mà chỉ bốn người nói: “Các ngươi cũng biết ta vì sao cho các ngươi quỳ xuống?”


“Sư phó…” Tiểu Bảo vừa muốn nói chuyện đã bị sư phó trừng mắt nhìn một cái, cậu khóc lắc đầu, là lỗi của cậu, không nên trách các ca ca. Trong lòng cậu tự trách cực kỳ, là cậu hại các ca ca bị sư phó phạt.


Lam Vô Nguyệt tiến lên quỳ lê hai bước, ra tiếng: “Sư phó, ngài là trách chuyện chúng ta cùng Tiểu Bảo song tu?”


Y vừa nói, Diệp Địch cùng A Mao liền hiểu được, A Mao lo lắng muốn giải thích, thế nhưng hắn nói không ra lời. Diệp Địch lại choáng váng, không rõ sư phó vì sao tức giận như thế. Vừa nghĩ tới sư phó không muốn làm cho hắn cùng Tiểu Bảo song tu, Diệp Địch hoảng đến mức ánh mắt đều thay đổi. Nhiếp Chính quỳ ở nơi đó một chữ không nói, sư phó tức giận có đạo lý, vì lo lắng sau này cho Tiểu Bảo, bọn họ không nên làm như thế. Nhưng mặc kệ sư phó trừng trị bọn họ thế nào, bọn họ đều không có khả năng sẽ buông ra Tiểu Bảo , ít nhất hắn tuyệt đối sẽ không.


Tiểu Bảo khóc không thành tiếng, Lam Vô Nguyệt nhìn cực kỳ đau lòng. Y tận lực để âm thanh mềm mại nói: “Sư phó, chúng ta ở thời điểm ngài xuất cốc cùng Tiểu Bảo song tu là chúng ta không đúng. Ngài đánh chúng ta, mắng chúng ta, đều là phải, nhưng người xem Tiểu Bảo khóc có bao nhiêu thương tâm, vết thương của nhóc chưa có khỏi còn khóc như vậy, rất tổn hại sức khỏe.”


available on google playdownload on app store


“Hừ!” Phàm Cốt xoa xoa nước mắt tiểu đồ nhi, nới lỏng lực. Lập tức, người trong lòng ngực nhào vào trong lòng Nhiếp Chính, gắt gao ôm ca ca thân thể phát run, sợ hãi ca ca không cần mình. Ô ô khóc, kêu Quỷ ca ca, kêu ca ca.


Nhiếp Chính ôm sát người trong lòng ngực, một tay vỗ sau lưng trấn an nhóc, sau đó ngẩng đầu nói: “Sư phó, bốn người chúng ta cùng Tiểu Bảo song tu, là ta quyết định.”
Phàm Cốt rống giận: “Ngươi chính là báo đáp a Bảo như thế? !”


Nhiếp Chính hướng Lam Vô Nguyệt nhìn thoáng qua, làm cho y không được nói, tiếp đó nhìn về phía Phàm Cốt nghiêm túc nói: “Sư phó, ta đã sớm là một người ch.ết, là Bảo đem ta từ địa phủ kéo lại. Đời này, ta đều không bỏ xuống được nhóc, cũng không thể buông nhóc xuống. Nhóc không chê phế ca ca này, vẫn nguyện ý theo ta song tu, phần đại ân đại đức này Nhiếp Chính ta dù là ch.ết một trăm lần đều không đủ báo.”


“Không… không ch.ết… Quỷ ca ca… Quỷ ca ca…”
Phàm Cốt cắn răng nói: “A Bảo không hiểu cũng không nói làm gì, chẳng lẽ các ngươi còn không hiểu sao? ! Các ngươi có nghĩ tới nó!”


“Sư phó.” Thanh âm Nhiếp Chính cao vài phần, Phàm Cốt nguyên bản còn muốn nói, sau khi nhìn thấy sắc mặt Nhiếp Chính, hắn liền nuốt trở vào, làm cho đối phương giải thích.


Vỗ nhẹ người trong lòng ngực, Nhiếp Chính thật sâu hút vài hơi, chậm rãi nói: “Sư phó, chúng ta sao có thể không nghĩ qua? Muốn Bảo, sau này dù là bị nhóc hận cũng không thể có một phần oán giận; muốn Bảo, chính là làm tốt chuẩn bị sẽ bị nhóc hận.”


“Không hận… Ca ca, Quỷ ca ca… Hảo, ca ca… Không hận, không hận… Mỹ nhân, ca ca… Không hận… Đại ca ca… Không hận…”


Nhiếp Chính bình thản mà nhìn Phàm Cốt, tiếp tục nói: “Sư phó, Bảo sợ hãi, cậu nhóc sợ mấy ca ca chúng ta không cần nhóc, sợ chúng ta bỏ lại. Nhóc từ nhỏ đã không có cha, sau đó lại không có nương, các thúc thúc bá bá thẩm thẩm tuy thương yêu nhóc, nhưng chung quy không phải con của mình. Bảo muốn cho người yêu thương. Cậu nhận thức bốn người chúng ta làm ca ca, chính là hy vọng chúng ta có thể thương yêu nhóc cả đời, cưng chiều nhóc cả đời. Mà chỉ có các ca ca cùng Bảo song tu , mới sẽ không đi khỏi cậu, sẽ không bỏ lại cậu.”


Tiếng khóc của một người đột nhiên biến thành lớn, miệng gọi ca ca.


Lửa giận trên mặt Phàm Cốt tiêu tan vài phần. Nhiếp Chính ngay tại chỗ ngồi xuống, làm cho người trong lòng ngực có thể càng dán chặt hắn, tiếp theo khàn giọng nói: “Nếu ta còn là Nhiếp Chính nguyên lai, ta tuyệt đối sẽ không làm cho Bảo cùng người khác song tu. Nhìn xem mấy người chúng ta, thương tật, tàn phế, nếu không phải gặp Bảo, chúng ta còn không biết sẽ thay đổi như thế nào. A Mao từ nhỏ bị người vứt bỏ, mỗi người đều khi hắn là quái vật, hiện giờ gặp Bảo đem hắn làm thân ca ca, tình cảm của A Mao không ít hơn so với chúng ta.”


A Mao hướng sư phó nặng nề dập đầu mấy cái, thỉnh cầu sư phó tha thứ, cũng khẩn cầu sư phó không cần đem Tiểu Bảo từ bên cạnh hắn mang đi. Nhìn đồ đệ mình từ nhỏ nuôi lớn, nghĩ đến thân thế đau khổ của nó, Phàm Cốt nắm chặt tay rồi lại buông lỏng.


Nhiếp Chính tiếp tục nói: “Sư phó, Bảo không ly khai chúng ta; chúng ta cũng không bỏ xuống được Bảo. Trải qua sinh ly tử biệt, bốn người chúng ta đã là thân huynh đệ tuy hai mà một. Không có được sư phó cho phép, chúng ta đã cùng Bảo song tu, là chúng ta không phải. Ta cũng thừa nhận, giữa chúng ta cùng Bảo thiếu vài phần tình yêu nam nữ, nhưng này chỉ đúng là vì ngại tình thế. Nếu bên ngoài không có Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước từng bước ép sát, chúng ta sẽ có được tâm Tiểu Bảo trước, sẽ cùng nhóc song tu.”


Lam Vô Nguyệt lúc này tiếp lời: “Sư phó, chúng ta là thật tâm thương Tiểu Bảo, sẽ thật tình thương yêu nhóc cả đời. Tiểu Bảo còn nhỏ, không hiểu những thứ này, chúng ta sẽ chờ nhóc lớn lên, chờ nhóc hiểu được tình yêu. Hơn nữa không có tình yêu thì như thế nào? Ta biết mình đời này sẽ không cùng người bên ngoài như vậy, cho dù Tiểu Bảo sau này trách chúng ta, sau này có người mà nhóc thiệt tình thích, ta cũng sẽ không cùng người khác như vậy. Người cả đời luôn luôn có người không bỏ xuống được, Tiểu Bảo chính là người kia của ta.”


Từ trong lòng ngực Quỷ ca ca ngẩng đầu, Tiểu Bảo xoay người đối mặt sư phó, đau khổ cầu xin: “Sư phó… Ta không cần, đi khỏi, ca…” lời Tiểu Bảo còn chưa nói xong đã bị một người mạnh mẽ đoạt qua. Đối phương lực đạo quá lớn, làm đau bả vai vẫn chưa hoàn toàn dài tốt của cậu. Tiểu Bảo lúc này lập tức trắng bệch mặt.


“Diệp Địch!”
“Nhị đệ ( ca )!”


Biến cố đột phát, Diệp Địch ánh mắt hỗn độn gắt gao ôm Tiểu Bảo nhanh thối lui đến động khẩu, hung ác mà trừng Phàm Cốt rống to: “Không cho phép cướp đi Cục cưng! Ai cũng đều đừng hòng cướp đi Cục cưng! Cục cưng là của ta! Là của ta! Không cho phép cướp đi Cục cưng của ta!” (lại lên cơn..)


“Nhị ca! Không ai cướp đi Tiểu Bảo, ngươi trước buông Tiểu Bảo! Ngươi làm đau nhóc!”
Lam Vô Nguyệt đứng dậy tiến lên, Diệp Địch ngay cả y đều không nhận biết , từ trong lòng ngực lấy ra một lọ dược nâng cao: “Không cho phép lại đây! Các ngươi ai dám lại đây ta liền độc ch.ết các ngươi!”


“Nhị đệ! Là ta, là đại ca a! Ngươi hù dọa đến Bảo ! Ngươi trước buông nhóc xuống, đem dược cho ta!” Nhiếp Chính nóng nảy, sợ Diệp Địch trong cuồng loạn thương tổn đến Tiểu Bảo. Tiểu Bảo bị hù dọa mặt một chút huyết sắc đều không có, bị hành động của Diệp Địch làm sợ tới mức nửa ngày đều không có phản ứng, ngay cả khóc cũng không dám.


Ý niệm có thể sẽ mất đi Tiểu Bảo trong đầu khiến Diệp Địch đã tốt hơn phân nửa lại lâm vào điên cuồng, chưa từng muốn qua một người như thế, khi hắn vừa có được lại phải mất đi, Diệp Địch liền ngay cả huynh đệ của mình đều không nhận biết , chỉ nhớ rõ phải giữ chặt người trong lòng ngực. Tất cả mọi người ở trong động, chỉ có Diệp Địch một mình ở động khẩu, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trên tay Diệp Địch cầm chính là một lọ Túy sinh mộng tử cuối cùng, bọn họ ăn giải dược không sợ, nhưng Tiểu Bảo không có ăn giải dược, bọn họ không dám mạo hiểm.


“Diệp Địch, ngươi buông a Bảo, sư phó khi nào nói không cho các ngươi cùng a Bảo ở cùng một chỗ?” Phàm Cốt thu hồi lửa giận, tận lực bình tĩnh mà trấn an Diệp Địch, “Sư phó chỉ là có chút mất hứng, a Bảo còn bị thương, các ngươi liền cùng nó song tu, mệt ch.ết thân thể nó làm sao xử lý?”


Nhưng Diệp Địch căn bản nghe không vào, hắn mạnh mẽ lắc đầu, khàn cả giọng gọi: “Các ngươi muốn cướp đi Cục cưng của ta! Các ngươi đều là người xấu! Các ngươi muốn cướp đi Cục cưng của ta!” Hắn nắm chặt lọ dược trong tay, ngón tay cái để ở nắp bình, đi từng bước một lui về sau, ý đồ mang đi Tiểu Bảo.


Lam Vô Nguyệt hô to: “Nhị ca! Ngươi tỉnh tỉnh! Ngươi nhìn nhìn chúng ta a! Chúng ta không phải là người xấu, chúng ta là huynh đệ của ngươi a!”
“Các ngươi muốn cướp đi Cục cưng!”


Diệp Địch chỉ nhớ rõ chuyện này. Lúc này, người bị hù dọa ở trong lòng ngực hắn có động tĩnh. Cậu vươn hai cánh tay nhỏ bé yếu ớt vòng qua cổ Diệp Địch, ghé vào lỗ tai hắn mềm mại gọi: “Hảo ca ca…” cước bộ Diệp Địch đang trong cuồng loạn nháy mắt dừng lại .


Chảy nước mắt, Tiểu Bảo lại gọi: “Hảo ca ca… Ôm một cái.”
Tay Diệp Địch nắm dược bình phát run.
“Hảo ca ca… Cục cưng.”


Khóe miệng Diệp Địch phát run, hàm răng hắn run run tiến đến khuôn mặt Tiểu Bảo, nhẹ nhàng, cứ như sợ chạm vào làm hỏng nhóc, hôn một cái. Nhìn thấy thần sắc Diệp Địch có dịu đi, Phàm Cốt đá Phương Du ở bên cạnh hắn một cước, Phương Du thản nhiên mà chậm rãi dịch bước.


“Hảo ca ca… Ôm một cái.”
Trong mắt Diệp Địch có lệ, khóe miệng run rẩy lợi hại: “Cục cưng…”
“Hảo ca ca… thương… Cục cưng… Không bỏ lại…”
“Cục cưng…”


Ngón tay buông ra, dược bình hạ xuống, một người cực nhanh tháo chạy qua tiếp được dược bình. Mà Diệp Địch cũng không cảm thấy, hắn thu hồi tay ôm lấy Tiểu Bảo, oa một tiếng khóc lên: “Cục cưng, không cần rời khỏi Hảo ca ca, Cục cưng, Cục cưng…”
“Hảo ca ca… Ôm một cái.”


Phù phù một tiếng ngã ngồi dưới đất, Diệp Địch ôm lấy Tiểu Bảo khóc lớn: “Cục cưng, Cục cưng…” Người tiếp được dược nhân cơ hội vung chuôi đao bổ vào ót Diệp Địch, sau đó đi ôm Tiểu Bảo. Nhưng Tiểu Bảo lại không buông tay, ngược lại ngẩng đầu khóc khẩn cầu: “Sư thúc… Ta muốn, ca ca…” Tiếp đó lại quay đầu đi cầu: “Sư phó, không ly khai, ta không, ly khai, ca ca… Sư phó, Tiểu Bảo, van cầu, ngươi…”


Phàm Cốt bị tiểu đồ nhi cho là mình muốn chia rẽ bọn họ miễn bàn có bao nhiêu tự trách , hắn không phải phản đối bọn họ cùng Tiểu Bảo một chỗ, mà là mất hứng bọn họ dưới tình huống Tiểu Bảo cái gì cũng đều không hiểu đã cùng nó song tu, song tu không chỉ là chữa bệnh! Ai bảo tiểu đồ đệ hắn không hiểu ni, nó chỉ là nhận thức phải cùng với các ca ca song tu, song tu liền không ly khai .


Nhìn nhìn Nhiếp Chính đang khẩn cầu, nhìn nhìn Lam Vô Nguyệt đang nóng vội, nhìn nhìn A Mao dập đầu đến đỏ trán, cuối cùng nhìn nhìn lại Diệp Địch bị đánh ngất xỉu, Phàm Cốt cắn răng quát: “Các ngươi sau này ai dám phụ a Bảo, ta liền chặt bỏ mệnh căn của hắn, cắt đầu lưỡi hắn!” Tiếp theo, hắn hướng tên còn lại nói: “A Bảo, sư phó đồng ý , ngươi muốn cùng ai song tu liền cùng người đó song tu.” Nói xong cũng không biết là giận chính mình hay là giận đồ đệ, Phàm Cốt mang vẻ mặt tức giận nhanh ly khai sơn động.


“Sư phó…”


Cậu làm cho sư phó thất vọng rồi, Tiểu Bảo cuối cùng lấy được sư phó cho phép không chỉ vui không nổi, ngược lại khóc càng thương tâm . Lam Vô Nguyệt quay đầu lại nhìn đại ca, lại túm túm A Mao, làm cho bọn họ trấn an Tiểu Bảo cùng chiếu cố Diệp Địch, rồi mới đuổi theo. A Mao hoàn hồn, nhanh tiến lên đem Tiểu Bảo từ trong lòng ngực Diệp Địch ôm ra giao cho Nhiếp Chính.


Tiếp theo, hắn đem Diệp Địch hôn mê dìu đến bên cạnh sơn động mà bọn họ nghỉ ngơi nằm xuống, lại đem Nhiếp Chính hành động bất tiện cùng Tiểu Bảo đang khóc đến thở không nổi tiếp nhận. Hai người tạm thời mặc kệ Diệp Địch, trước trấn an Tiểu Bảo nói sau. Nhiếp Chính không phải thực sự lo lắng sư phó, có Vô Nguyệt, sư phó lập tức có thể nguôi giận.


Dỗ nửa ngày, giải thích rõ ràng nguyên nhân sư phó tức giận, Nhiếp Chính mới xem như làm cho Tiểu Bảo không hề khóc. A Mao lại ôm Tiểu Bảo nhẹ lay động đã lâu, Tiểu Bảo cuối cùng miễn cưỡng lộ ra một vòng cười, thoáng an tâm mà chờ sư phó trở về liền cùng sư phó bồi tội. Quả nhiên, khi Lam Vô Nguyệt dìu Phàm Cốt trở về, trên mặt Phàm Cốt đã không có vẻ giận dữ , bất quá vẫn có chút mất hứng, đương nhiên nguyên nhân mất hứng chỉ là bởi vì bốn người này thừa dịp hắn không ở đây mà ăn bảo bối đồ đệ của hắn.


Tiểu Bảo vừa thấy sư phó liền chạy nhanh bồi tội, Phàm Cốt đem tiểu đồ đệ kéo đến trong lòng ngực nói: “Sư phó không trách ngươi cùng bọn họ song tu, sư phó chỉ là đau lòng ngươi. Ngươi thân thể yếu đuối, cùng bốn bọn họ, sẽ mệt ch.ết ngươi.”


“Không mệt, không mệt, sư phó, thương.” Gắt gao vòng qua cổ sư phó, Tiểu Bảo lần đầu tiên bị sư phó trách cứ, đáy lòng nảy lên nhè nhẹ hạnh phúc, sư phó đúng là thương yêu mình ni.


Hung hăng nhu nhu đỉnh đầu tiểu đồ đệ, Phàm Cốt ngửa mặt lên trời thở dài, không thể không chấp nhận sự thật tiểu đồ đệ hắn bị bốn “Ác đồ” ăn sạch. Lam Vô Nguyệt lại nhân cơ hội nói: “Sư phó, ngài đau lòng Tiểu Bảo, chúng ta cũng đau lòng nhóc a. Chúng ta sẽ không đồng thời cùng nhau ‘Song tu’, như vậy cũng là vấy bẩn sự hồn nhiên của Tiểu Bảo.”


Phàm Cốt vỗ vỗ người trong lòng ngực, nghiêm túc mà nhắc nhở bốn người: “A Bảo đơn thuần, sau này khó tránh khỏi sẽ lại gặp cái gì ca ca, các ngươi thương yêu nó là tốt, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể lại có những người khác, các ngươi hiểu ý của ta không?”


Lam Vô Nguyệt lập tức nói: “Sư phó, ý của ngài ta hiểu được, ngài yên tâm đi. Chúng ta sẽ ‘Chiếu cố’ hảo Tiểu Bảo.”


Sự tình đã xảy ra, có thể làm cũng chỉ là đem Tiểu Bảo giao cho bốn người bọn hắn. Nhưng dưới đáy lòng, Phàm Cốt vẫn là yên tâm. Bốn người này đều là ăn khổ nhiều, tâm địa như thế nào hắn cũng là xem ở trong mắt, Tiểu Bảo theo bọn họ sẽ không chịu ủy khuất. Chỉ là sau khi Tiểu Bảo lớn lên tâm tư có thể thay đổi hay không, có thể gặp được người nó chân chính thích hay không, dù là Phàm Cốt cũng không có nắm chắc. Bây giờ ngăn cản không được, vạn nhất sự tình tới một bước kia, hắn làm sư phó sẽ cho Tiểu Bảo một cái công đạo.


Nghĩ tốt lắm hết thảy, Phàm Cốt tự tay đem Tiểu Bảo giao vào trong tay Nhiếp Chính, hướng tới ba người nói: “Ta hôm nay sẽ đem a Bảo giao cho bọn ngươi.”


“Sư phó, đa tạ ngài.” Trịnh trọng mà tiếp nhận Tiểu Bảo, hốc mắt Nhiếp Chính có chút phiếm hồng, A Mao lúc này đã khóc , Lam Vô Nguyệt cũng thực sự kích động.
Lắc lắc tay, Phàm Cốt nhìn về phía tiểu đồ đệ, lại nói: “A Bảo, nhớ kỹ. Sau này không thể lại nhận thức ca ca .”


“Không tiếp thu, không tiếp thu .” Vươn tay kéo qua tay các ca ca, Tiểu Bảo thật mạnh gật đầu, “Quỷ ca ca, Hảo ca ca, Đại ca ca, Mỹ nhân, ca ca. Không tiếp thu, không tiếp thu, người khác.”(hên xui =]])
“Nhớ kỹ là tốt rồi.”


Phun xả giận, Phàm Cốt đứng lên: “Được rồi, hiện tại nên làm cái gì đều đi làm cái đó, đừng quên bên ngoài còn có một cây Chi ma thối nát, một con chim sẻ thối ni.”


Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt nở nụ cười, A Mao lau đi nước mắt dính trên lông mi Tiểu Bảo, đứng lên cùng Lam Vô Nguyệt rời đi . Đúng vậy, việc cấp bách của bọn họ là đói phó những người bên ngoài.


Đem Tiểu Bảo đặt ở bên cạnh Nhị đệ, Nhiếp Chính kéo qua chăn đắp lên cho hai người, nói: “Bảo, ngươi cùng Hảo ca ca ngủ một lát, Quỷ ca ca đi đan dây leo.”
“Ân.”
Tiểu Bảo khóc mệt nhắm hai mắt lại, một tay cầm tay Hảo ca ca. Vỗ nhẹ Tiểu Bảo, thẳng đến nhóc ngủ, Nhiếp Chính mới quay về gian xếp dây leo.


Tiểu Bảo đang ngủ, nhưng lại dường như không ngủ, giữa lúc mơ mơ màng màng cậu không tự chủ được lại suy nghĩ đến Hải phách chân kinh . Dần dần, trong óc tất cả ý niệm đều biến thành mỗi một câu, mỗi một chữ trên Hải phách chân kinh, chữ ở quanh đầu cậu bay loạn, làm cho cậu bắt không được rõ ràng.


>>Hết






Truyện liên quan