Chương 20
Rời khỏi nghĩa địa công cộng, Lăng Húc nhìn đồng hồ mới ba giờ chiều, một tuần cậu chỉ có một ngày nghỉ, không có nơi nào khác để đi, lại không muốn trở về tiệm bánh ngọt sớm như vậy.
“Anh, ” cậu nghĩ nghĩ rồi nói với Lăng Dịch, “Hay là mình tới nhà anh nhìn xem đi.”
Thật ra Lăng Húc muốn mang Thiên Thiên đi nhìn một chút, để Thiên Thiên biết chỗ ở hiện tại của bọn họ không xong bao nhiêu rồi mới có thể cam tâm tình nguyện dọn qua ở với cậu.
Nếu hiện tại đi chỗ Lăng Dịch, buổi tối còn có thể cọ một bữa cơm nữa, Lăng Húc nghĩ trong lòng.
Lăng Dịch không có ý kiến gì, nếu Lăng Húc đề nghị, anh liền lái xe về hướng mình đang ở bây giờ.
Cha mẹ đều đã qua đời, lại còn không kết hôn, hiện giờ Lăng Dịch ở căn nhà trong trung tâm thành phố, mỗi tuần sẽ có một dì tới dọn vệ sinh giúp anh quét tước nhà cửa, mà bình thường trở về, trong nhà đều một mình vắng vẻ.
“Oa!” Lúc Lăng Dịch dùng chìa khóa mở cửa nhà ra, Lăng Húc vào cửa liền phát ra tiếng cảm thán đầu tiên chính là: “Nhà thật rộng!”
Thật ra ngôi nhà này của Lăng Dịch so với nhà cũ của Lăng gia thì không rộng bằng, chỉ là anh – một người đàn ông độc thân ở một mình, trang hoàng đều theo phong cách sắc lạnh ngắn gọn, bên trong thu dọn chỉnh tề không có nhân khí, cho nên nhìn có chút trống trải.
Nếu như là Lăng Húc ở, đại khái sẽ ném đồ vật lung tung chỗ nào cũng có.
Lăng Húc ôm Thiên Thiên vào trong ngực, đổi giầy đi vào bên trong phòng khách, hỏi Thiên Thiên: “Con xem, nơi này thật rộng thật tốt nha, đẹp hơn phòng nhỏ của chúng ta nhiều, đúng không?”
Thiên Thiên ngửa đầu chung quanh nhìn, nó cũng hiểu được xinh đẹp, nhưng lại không nói gì. Từ nhỏ ba nó đã dạy cho nó không cần tham lam đồ vật của người khác, tuy rằng bọn họ sống không giàu có, nhưng phải biết thỏa mãn. Cho nên mặc dù thích, nó lại không tùy tiện nói ra khỏi miệng.
Lăng Húc lại cảm thấy Lăng Dịch và cậu là người một nhà, nhà Lăng Dịch cậu cũng coi như là nhà mình.
Cậu ôm Thiên Thiên nằm vật xuống ghế sa lon mềm mại, giãn tứ chi. Ngày ngày ở trong căn phòng nhỏ hẹp kia, thật giống như tay chân đều không thể duỗi thẳng ra.
Thiên Thiên nằm sấp trên người cậu trong chốc lát, sau đó chống tay nhảy xuống ghế sa lông.
Lăng Dịch rót cho nó ly sữa đi ra, khom lưng xuống đưa cái ly cho nó.
Thiên Thiên ngửa đầu nhìn Lăng Dịch, nhận ly sữa nói: “Cám ơn.”
Ly sữa của Lăng Dịch thực đáng yêu, thật ra không phải anh mua, thậm chí trước đó cũng chưa từng dùng, nhưng lúc anh vừa mới chuyển tới đây có để bí thư xử lý giúp anh.
Nhìn Thiên Thiên hết nhìn đông tới nhìn tây, Lăng Dịch nói với nó: “Muốn đi tham quan sao?”
Thiên Thiên ở một bên ôm ly sữa uống, thật cẩn thận nhìn về phía Lăng Dịch.
Lăng Dịch mỉm cười, chủ động đi qua mở mỗi cánh cửa phòng ra cho Thiên Thiên nhìn, Thiên Thiên đi theo phía sau anh, lúc Lăng Dịch giữ cửa mở ra nó liền đứng ở cạnh cửa vói đầu vào nhìn, nhưng không đi vào.
Nhà có tổng cộng bốn gian phòng, trừ phòng ngủ cùng thư phòng của Lăng Dịch, dư lại hai gian đều là khách phòng, tuy rằng có giường cùng tủ quần áo, nhưng rất ít cơ hội có khách đến ở.
Lúc mở ra một gian phòng, Lăng Dịch cúi đầu nhìn Thiên Thiên nói: “Cho cháu làm phòng ngủ có được không? Đổi một cái giường nhỏ, bên cửa sổ đổi một bộ bàn học nhỏ, có thể làm bài tập vẽ tranh.”
Thiên Thiên trừng to mắt, nhìn chằm chằm trong phòng trong chốc lát lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lăng Dịch.
Lăng Dịch hỏi nó lần thứ hai có được không?
Nó lại cúi đầu không nói lời nào, sữa đã uống xong còn cắn miệng ly ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ.
Có chút hướng nội lại không quá quen biểu đạt ý tưởng của chính mình, nếu như là Lăng Húc trước kia, cậu biết con trai đây là đồng ý, bởi vì không đồng ý nó sẽ lắc đầu ngay, mà không gật đầu thì chính là cảm thấy ngại ngùng mà thôi.
Lăng Dịch đưa tay sờ đỉnh đầu của Thiên Thiên một chút.
Trở lại phòng khách, Lăng Húc còn nằm ở trên ghế sa lông, có lẽ có chút mệt mỏi, lúc này đã nhắm hai mắt lại.
Lăng Dịch mở TV, đưa điều khiển cho Thiên Thiên, chính mình đi ra ngoài ban công, đẩy cửa thủy tinh đang đóng, châm một điếu thuốc.
Nhà anh có một ban công thực lớn, hướng về phía nam, đặt hai cái ghế nằm, trung gian có một cái bàn tròn nhỏ. Ban công không có bịt kín, có thể cảm nhận được gió lạnh thổi tới, còn có hương vị không khí thanh tân.
Lăng Dịch nằm ở trên một cái ghế trong đó, mà cái ghế đối diện anh, vĩnh viễn không có ai nằm.
Một lát sau, Lăng Húc kéo cửa đi ra, đóng cửa lại đứng ở trước mặt Lăng Dịch bắt đầu sờ soạng trên người anh.
Cho đến khi Lăng Húc sờ xong thân trên muốn sờ đùi anh thì Lăng Dịch đẩy tay cậu ra, nói: “Sờ cái gì?”
“Thuốc, ” Lăng Húc nói.
Lăng Dịch đồng thời lấy hộp thuốc lá cùng cái bật lửa ra, đặt ở trên cái bàn tròn nhỏ.
Lăng Húc đi đến cái ghế đối diện anh nằm xuống, vừa châm thuốc vừa hỏi: “Sao anh không kết hôn?”
Lăng Dịch ngẩng đầu lên, miệng ngậm thuốc lười biếng nói: “Nói kết liền kết à? kết với ai?”
Lăng Húc đáp: “Em không tin anh muốn tìm bạn gái lại tìm không ra.”
Ánh mắt Lăng Dịch nhìn về phương xa, “Nếu không thích, không bằng không có.”
Thích? Đây thật sự là một tình cảm thực vi diệu, có vài người sẽ nhất kiến chung tình, có vài người khả năng cả đời cũng không gặp được người mình thích.
Điều Lăng Dịch theo đuổi, Lăng Húc có thể lý giải, nhưng cậu cho rằng mình sẽ không kiên trì được như vậy. Hơn nữa loại tình cảm thích này, ngay từ đầu không thích, chờ ở chung lâu, khả năng chậm rãi sẽ thích.
Nhưng Lăng Húc không cho rằng Lăng Dịch sẽ chờ cả đời cũng không chờ được người phụ nữ anh thích xuất hiện, cậu cởi giầy đạp chân lên ghế, nửa ngồi xổm nửa ngồi như một ông cụ non, hỏi Lăng Dịch: “Anh, vậy anh nói nếu chúng em dọn lại đây, anh đột nhiên muốn kết hôn thì làm thế nào?”
Lăng Dịch liếc cậu một cái, “Anh kết hôn em muốn ra ở riêng sao?”
“Không phải, ” Lăng Húc nói như vậy, “Nhưng anh kết hôn thì chị dâu khẳng định sẽ không vui, đến lúc đó ở chung cũng thật quái.”
Lăng Dịch ấn tàn thuốc vào gạt tàn: “Yên tâm, nếu không được anh sẽ sắp xếp sau, chuyện này em không cần nghĩ quá nhiều.”
Cánh tay Lăng Húc khoát lên trên đầu gối, tay cầm thuốc không chút để ý mà rủ xuống.
Lăng Dịch đẩy cái gạt tàn thuốc một chút, nói với cậu: “Này.”
Cậu vội vàng bắn tàn thuốc vào trong gạt tàn, sau đó nói với Lăng Dịch: “Em cảm thấy Thiên Thiên hình như không có bài xích như trước nữa, em vừa hỏi nó cảm thấy nơi này tốt không, nó gật đầu với em.”
Lăng Dịch nghe vậy chỉ cười cười.
Lăng Húc nhìn anh: “Anh cười trông chẳng thật chút nào.”
LÄng Dá»ch nhìn cáºu, âEm cÆ°á»i tháºt má»t cái cho anh xem thá» nà o.â
LÄng Húc nhếch khóe miá»ng, có chút ngu Äần mà cÆ°á»i hê hê hai tiếng.
LÄng Dá»ch không phản ứng lại cáºu.
LÄng Húc do dá»± má»t chút, há»i LÄng Dá»ch: âAnh thÃch Thiên Thiên sao?â
LÄng Dá»ch trầm mặc má»t chút má»i nói: âAnh không có không thÃch Thiên Thiên, vì sao lại há»i nhÆ° váºy?â
LÄng Húc không biết những lá»i nà y có nên nói hay không, suy nghÄ© kỹ trong chá»c lát má»i lên tiếng: âThiên Thiên cảm thấy anh không thÃch nó.â
LÄng Dá»ch khoanh hai tay trÆ°á»c ngá»±c, há»i: âEm cÅ©ng nghÄ© váºy?â
âEm không biết, â LÄng Húc quả tháºt không cảm thấy váºy, cáºu cho rằng LÄng Dá»ch vẫn luôn là tÃnh cách Äó.
âỪ, â LÄng Dá»ch nói rằng, âThiên Thiên không có cảm giác an toà n, em là m ba hẳn phải gánh trách nhiá»m rất nặng.â
LÄng Húc sá»ng sá»t má»t chút, âTrách em sao?â
LÄng Dá»ch nói: âSuy nghÄ© kỹ má»t chút Äi.â
Ngà y Äó LÄng Dá»ch cùng bá»n há» Äi ra ngoà i Än cÆ¡m tá»i má»i ÄÆ°a bá»n há» vá» tiá»m bánh ngá»t.
LÄng Húc cảm thấy mình tháºt sá»± phải nghiêm túc suy xét vấn Äá» dá»n Äi ra ngoà i, nếu Thiên Thiên không phản Äá»i, cáºu nên nghiêm túc thÆ°Æ¡ng lượng vá»i bà chủ vá» Äá» tà i nà y.
Buá»i tá»i, LÄng Húc Äặt Thiên Thiên á» trên giÆ°á»ng, nói: âDá»n Äi qua có Äược không? Dá»n Äến cÄn nhà lá»n của bác mà hôm nay chúng ta Äến Äó?â
Thiên Thiên không nói chuyá»n.
Vì thế LÄng Húc cong ngứa nó: âMau trả lá»i, không trả lá»i hôm nay không cho Äi ngủ.â
Thiên Thiên bá» cáºu cong Äến lÄn lá»n cả giÆ°á»ng, cuá»i cùng cÆ°á»i Äến không có khà lá»±c thiếu chút nữa từ bên giÆ°á»ng lÄn xuá»ng.
LÄng Húc kéo nó lại há»i: âÄược không?â
Thiên Thiên sắp thá» không ra hÆ¡i, cuá»i cùng gáºt gáºt Äầu.
Ngà y hôm sau là cuá»i tuần, Thiên Thiên không cần Äến trÆ°á»ng, nhÆ°ng LÄng Húc vẫn phải Äi là m.
Tiá»m bánh má»i ÄÆ°a ra loại Äiá»m tâm ngá»t tình nhân gần Äây vô cùng Äược hoan nghênh, hai ngà y nà y phòng là m bánh luôn pha má»t thùng nÆ°á»c ÄÆ°á»ng tháºt lá»n, trong không khà trà n ngáºp mùi ngá»t.
LÄng Húc lấy cái thìa canh giữ á» bên ná»i không ngừng quấy, nhà m chán chá» bà chủ lại Äây.
Trong tiá»m lúc không có khách, Thiên Thiên sẽ cầm vá» của nó ra trÆ°á»c cá»a hà ng Äến ngá»i vẽ, bá»i vì nÆ¡i nà y có thá» phÆ¡i nắng, má»t khi khách nhiá»u, nó sẽ thu dá»n Äá» Äạc yên lặng trá»n ra sau.
Lúc má»t ná»i nÆ°á»c ÄÆ°á»ng sắp nấu xong, cuá»i cùng bà chủ cÅ©ng lững thững muá»n.
LÄng Húc bá» lại thìa, giao công tác kết thúc cho LÆ°u Äá»ng, chÃnh mình hÆ°á»ng phÃa bà chủ hô: âChá», em có lá»i nói vá»i chá»!â
Bà chủ kỳ quái nhìn cáºu: âGá»i thân thiết nhÆ° váºy? Rá»t cuá»c muá»n là m gì?â
LÄng Húc cÆ°á»i: âCó chút viá»c muá»n thÆ°Æ¡ng lượng vá»i chá», tìm má»t chá» nói chuyá»n Äi.â
Bà chủ vÆ°Æ¡n tay chá» cáºu, âMuá»n nhà n hạ à ?â
LÄng Húc vá»i và ng nói: âTháºt không phải!â
Lúc nà y LÆ°u Äá»ng tắt lá»a rá»i khá»i bếp, dÆ° lại má»t ná»i nÆ°á»c ÄÆ°á»ng Äá» nÆ¡i ấy chá» lạnh, bà chủ Äến gần liếc mắt má»t cái, sau Äó Äứng á» bên bếp nói vá»i LÄng Húc: âCó lá»i gì nói Äi, bên nà y còn nhiá»u chuyá»n chá» cáºu là m Äó.â
Trong tiá»m, thợ là m bánh thứ ba tên là Äặng Thá»nh, dá»±ng cái thang bên cạnh lấy bá»t mì trong tủ, lúc khiêng bá»t mì xuá»ng dÆ°á»i, vung gói bá»t mì lên lÆ°ng thì Äụng phải ná»i nÆ°á»c ÄÆ°á»ng bên cạnh.
Lúc Äặng Thá»nh vác gói to lên LÄng Húc Äã cảnh giác má»t chút, lúc nà y phản ứng cá»±c nhanh, má»t phát tiến lên Äẩy bà chủ ra Äá»ng thá»i nắm bao tay cách nhiá»t bên bếp ÄÆ¡c lấy ná»i nÆ°á»c má»i không Äá» nÆ°á»c ÄÆ°á»ng còn nóng vẩy lên ngÆ°á»i bà chủ.
Mặc dù nhÆ° thế, ngón tay LÄng Húc vẫn Äụng phải ná»i nóng, cáºu bá» lại cái bao tay, vá»i và ng chạy tá»i bên bá»n nÆ°á»c xả nÆ°á»c lạnh.
Bà chủ còn không rõ xảy ra chuyá»n gì.
LÆ°u Äá»ng lại á» má»t bên thấy rõ rà ng, vừa rá»i âAi nhaâ má»t tiếng, lúc nà y Äuá»i theo há»i LÄng Húc: âKhông bá» bá»ng chứ?â
Vẫn bá» bá»ng, nhÆ°ng phạm vi thá»±c nhá», không nghiêm trá»ng lắm, xá»i nÆ°á»c lạnh, LÄng Húc theo bản nÄng ÄÆ°a ngón tay lên miá»ng ngáºm má»t chút.
LÆ°u Äá»ng nói: âNgÆ°á»i trẻ tuá»i phản ứng Äúng là nhanh, vừa rá»i là m tôi sợ nhảy dá»±ng.â
Äặng Thá»nh Äặt gói bá»t mì xuá»ng Äất, cÅ©ng lại Äây há»i LÄng Húc có bá» thÆ°Æ¡ng không, nghe Äược những lá»i nà y của LÆ°u Äá»ng, hắn nói: âTiá»u LÄng phản ứng vẫn luôn thá»±c nhanh, cáºu ấy nói trÆ°á»c kia từng Äi lÃnh, anh quên rá»i sao?â
LÄng Húc ngáºm ngón tay nhìn vá» phÃa hắn, âỪng Äi Ãnh?â cáºu muá»n nói âTừng Äi lÃnh?â