Chương 15: Ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi!
“Chúng ta vào phòng nói chuyện! “ Lăng Thiên vừa nói vừa đi thẳng vào căn phòng đối diện.
“Mời ngồi! “ Giọng nói lạnh lùng của Lăng Thiên vang lên.
“Hôm nay ta đến đây là muốn hỏi con một số chuyện! “
“Có chuyện gì... Mà ông phải đến tận đây!”
“Vậy ta vào thẳng vấn đề!... Tại sao con muốn hủy hôn? “ Giọng Lăng Thiếu Đường có vẻ nghiêm túc nhưng Lăng Thiên lại mỉm cười.
“Thì ra là chuyện này... Tôi định nói với ông nhưng ông đã nói trước rồi? “
“Ta hỏi con tại sao? “ Giọng Lăng Thiếu Đường có phần lớn hơn thể hiện sự tức giận.
“Tại sao... Đơn giản là vì...tôi không yêu Hà Tư Diệp? Đã đủ chưa? “
Câu trả lời của Lăng Thiên làm Lăng Thiếu Đường càng tức giận hơn: “Con nói gì? Không yêu? Con muốn ta tức ch.ết sao?.... Nếu không yêu...tại sao lại đồng ý hôn ước? “
“Là vì lúc đó tôi còn trẻ con...tôi còn ngu ngốc nên mới nghe theo quyết định của ông? Nhưng bây giờ thì khác rồi!..... Như vậy đã được chưa? “
“Không lẽ con quên những gì đã hứa với mẹ con sao?” Nghe Lăng Thiếu Đường nhắc đến mẹ, Lăng Thiên ánh mắt đầy sát khí nói
“Ông im đi!!! Ông không có tư cách nhắc đến mẹ tôi!... Phải.. trước đây là tôi hứa sẽ kết hôn với Hà Tư Diệp! Nhưng đó chỉ là quá khứ... Còn bây giờ thì đừng hòng? “ Lăng Thiên nói xong thì đi ra ngoài mang theo vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Newyork...
Hạ Tử Yên vừa ra khỏi nhà thì gặp Dương Hiểu Phàm đứng trước cửa. Cô ấp úng nói
“Sao...anh lại ở đây? “
“Em quên... Là tôi đến đưa em đi học sao?”
“Tôi tự đi được! Không cần phiền anh!” Cô vừa quay đi thì anh kịp nắm tay cô lại rồi nói nhỏ.
“Em quên chuyện tôi nói rồi sao? Em còn chưa trả lời tôi nữa? “
“Trả... Trả lời? “
“Đúng... Tôi đang đợi câu trả lời của em!” Dương Hiểu Phàm nở một nụ cười.
“Tôi.... Nhưng vẫn chưa đến 2 ngày mà... “
“Tôi sắp về nước! Nên tôi không còn nhiều thời gian để đợi em... Tôi cho em thời gian đến chiều ngày mai! Nếu em không trả lời nghĩa là...đồng ý! “
Nghe anh nói về nước, cô lại cảm thấy hơi buồn. Sao mình lại có cảm giác lạ như vậy?
“Lên xe đi! “
======Trường đại học =======
“Lát nữa tôi sẽ đến đón em! “ Dương Hiểu Phàm đặt trên trán cô một nụ hôn làm tim cô đập rất nhanh nó giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tử Yên.... Sao đi trễ vậy? “ Vân Ly lo lắng hỏi.
“À...mình ngủ quên? “
“Vậy à...ngồi xuống đi! Mình có chuyện muốn hỏi cậu? “ Vân Ly kéo tay Hạ Tử Yên ngồi xuống
“Chuyện gì? “
“Người lúc nãy đưa cậu đi học là ai?”
“Ai? Ai đâu chứ? “ Hạ Tử Yên tỏ ra như không biết chuyện gì.
“Đừng giấu mình! Mình thấy cả rồi?.... Sao cậu quen được anh ấy thế?”
“Ờ.... Mình...?! Nhưng mà sao cậu biết anh ta?”
“Hả Cậu không biết anh ấy sao?” Vân Ly trừng mắt ngạc nhiên nhìn Hạ Tử Yên. Dương Hiểu Phàm nổi tiếng như vậy sao lại không biết được chứ?
“Không biết! “
“Haizz! Anh ấy hơn tụi mình 4 tuổi là một trong những sinh viên ưu tú của khoa ngoại thương đó. Những năm gần đây còn là giảng viên đại học nữa!!! Cậu thực sự không biết gì sao?”
Hạ Tử Yên như đã hiểu ra điều gì đó: “Thảo nào anh ấy....lại có mặt ở buổi thuyết trình lần trước! “
“Đương nhiên!.... Cậu thật là..! Mà cậu và anh ấy tiến triển tới đâu rồi?.... Đã hôn chưa? “ Vân Ly tò mò hỏi làm Hạ Tử Yên đỏ mặt.
“Đâu....đâu có! Mình chỉ gặp anh ấy vài lần thôi!”
“Đừng giấu nữa.... Khai thật đi!”
“Không có gì thật mà.... Đến giờ vào học rồi... Đi thôi!” Hạ Tử Yên kéo Vân Ly vào lớp.