Chương 71: Ngoại truyện 11 : Chỉ cần anh dám muốn, em dám cho!
"Em..... Tới chơi!" Vốn muốn nói câu: "Mắc mớ gì tới anh." Có điều trong đầu lập tức nhớ lại điều trước khi lên máy bay Chu Đức Thành dặn dò chỉ nói ra lý do này.
Nhưng ngay cả tên họ cô anh cũng gọi rồi. Vẫn cảm thấy anh gọi nhũ danh cô nghe có vẻ lọt tai hơn.
"Chơi?" Lăng Thiên nhíu mày. Một mình tới Newyork chơi? Cô cũng dám đến? Lăng Hạo Vũ biết cô chưa từng xuất ngoại còn dám yên tâm để cho cô một mình đi sao?
"Đúng vậy!" Cô trả lời rất nhỏ giọng. Bởi vì chột dạ, cô không phải là tới chơi. Cô là đặc biệt đến tìm anh, nhưng lời này sao cô dám mói, đặc biệt là trong tình huống anh đang lạnh nhạt với cô chứ.
"Muốn đến chơi sao Lăng Hạo Vũ không đi chung?"
"Tại sao anh ấy phải đi cùng chứ?" Tử Di sử dụng âm thanh anh vừa đúng nghe được.
"Anh ta không phải là người yêu cũ của em sao? Hai người không phải muốn bắt đầu lại sao? Chẳng lẽ em tới đây là để nói các người chuẩn bị muốn kết hôn sao? Không cần, gọi điện thoại là được!" Giống như là bị thứ gì đâm vào, anh như một con nhím xù lông toàn thân.
Nếu là lúc trước, đoán chừng bọn họ lại muốn cãi nhau rồi. Nhưng Chu Đức Thành đã cho cô “Tam Đại Tuyệt Chiêu” chinh phục người đàn ông này, chiêu thứ nhất chính là phải lấy nhu thắng cương, đối với anh không thể cứng đối cứng, muốn vuốt ve “lông” anh, tuyệt đối anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Đúng vậy, cô tin lời Đức Thành nói. Bọn họ dù sao cũng là bạn bè nhiều năm như vậy. Mà cô, mặc dù làm vợ chồng nhiều năm với anh lại không hề hiểu anh, cũng chưa có từng chân thành muốn tìm hiểu anh, cho nên chuyến đi Newyork lần này của cô cũng bao gồm phải hiểu rõ anh.
Chẳng qua là hành trình theo đuổi tình yêu của cô không dễ đi chút nào. Cô chưa từng theo đuổi đàn ông thì sao biết phải làm gì chứ? Nhưng đã đến đây thì không thể bỏ cuộc.
"Bọn em không ở bên nhau." Cô đi tới bên cạnh anh rồi đứng lại, đưa mắt nhìn anh, không có một tia tức giận.
"Không cần đặc biệt tới nói cho tôi biết chuyện này." Lăng Thiên như bị người ta nhìn trúng tâm sự, quay mặt đi nói năng thô lỗ. Không thể phủ nhận thời điểm nghe cô nói bọn họ không có ở bên nhau, trái tim vốn đau đến sắp không thể hô hấp được lại dần dần bình thản.
"Em không phải đặc biệt tới nói cái này. Em tới du lịch thôi!" Bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo anh, trong giọng điệu có dịu dàng và thoải mái trước nay chưa từng có. Anh có thể không cần đứng nói chuyện không? Cô ngửa đầu rất vất vả đó!
Du lịch? Hạ Tử Di, có người sẽ tới Newyork vào mùa đông du lịch sao? Trừ những ngày sương mù chậm bao phủ thì cô còn muốn nhìn cái gì? Những năm này sương mù ở Newyork đã không còn dày đặc như trước, nhưng mà trời lạnh lại ẩm ướt nên cũng không có cái gì để chơi, đầu cô có phải bị úng rồi không?
"Hôm nay là ai dẫn em tới đây?"
"Là Hoài Ân! Em của Chu Đức Thành!"
"Vậy có đặt phòng khách sạn không?" Nhìn hai tay cô nắm lấy vạt áo anh, Lăng Thiên muốn kéo ra rồi lại thôi. Đây là lần đầu tiên cô ra nước ngoài nên mới nương tựa vào chồng trước như anh sao?
"Không có!" Còn phải đặt phòng khách sạn? Trực tiếp đến chỗ anh ở không được sao? Hơn nữa để mình cô ở khách sạn thì cô không muốn. Cô cũng không phải là tới đây du lịch thật, cho dù thật sự muốn du lịch cũng không phải lúc này!
"Được rồi, đi thôi! Tôi dẫn em đi." Nhìn dưới mí mắt cô rõ ràng có vết quầng thâm, nhất định là ở trên máy bay mệt mỏi, nếu cô đã tìm được tới chỗ anh rồi, vậy anh chỉ có thể làm người tốt đến cùng, đưa cô đến khách sạn thôi. Nếu không, việc người không có chút kinh nghiệm ra cửa như cô đừng nói là tìm nơi nghỉ chân, mà ngay cả hướng ra khỏi phòng làm việc của anh cũng không biết ấy chứ.
Công ty tài chính khắp nơi, đường phố chật chội, mặc dù không nhiều nhà cao tầng liên tiếp như ở khu Manhattan, Luân Đôn nhưng cũng đủ khiến đầu cô choáng váng.
"Đi đâu vậy?" Hạ Tử Di không rõ nhìn Lăng Thiên cầm hành lý cô lên đi ra ngoài.
"Không phải em mệt sao? Tôi dẫn em đi nghỉ ngơi trước. Sau khi cất xong hành lý lại đi ăn. Em muốn ăn gì trước?" Đã gần trưa rồi, chắc cô cũng đói bụng?
"Vậy đi về nhà trước đi!" Thì ra là anh muốn dẫn cô đến chỗ anh! Cô không đói bụng, ngược lại buồn ngủ thì có.
................
Xe của anh dừng ở trước một khách sạn cao cấp.
"Tại sao lại phải tới khách sạn?" Chẳng lẽ anh tới Newyork lâu như vậy vẫn luôn ở khách sạn?
"Vậy phải nghỉ ngơi ở đâu đây hả cô ngốc?" Chẳng lẽ trở về chỗ anh ở sao? Anh tuyệt đối không dám cam đoan tự chủ của mình. Ở chung một mái nhà với cô lại không thể động tay động chân, anh một chút cũng không dám đảm bảo. Cho nên, vì để cô không chán ghét mình nữa, đành để cô ở khách sạn thôi. Hơn nữa, quan hệ bọn họ bây giờ thật sự không nên dây dưa trên thân thể.
Cưng chiều dùng đầu ngón tay vuốt khuôn mặt cô, Lăng Thiên xuống xe, qua bên kia giúp cô mở cửa xe.
Tử Di cho là anh cũng ở khách sạn, cho nên không ý kiến theo sát anh cùng đi vào.
"Lăng Thiên......" Tử Di nhìn anh từ ví da lấy chứng minh nhân dân ra đăng ký, vội vàng kéo anh lại. Không phải anh ở đây sao? Sao còn phải đăng ký?
"Sao vậy? Anh đặt phòng trước được không?"
"Anh nói anh không ở đây sao?" Thì ra là anh muốn vứt cô trong khách sạn, sau đó phủi mông chạy lấy người?
"Anh ở căn hộ của anh!" Anh là người coi trọng riêng tư, nếu phải ở chỗ này lâu dài dĩ nhiên sẽ không ở khách sạn.
"Lăng Thiên, em không muốn ở đây đâu!" Hoá ra là như vậy. Tử Di lấy chứng minh của anh giấu sau lưng.
"Tử Di, đưa chứng minh cho anh." Cô ăn vạ như vậy là lần đầu tiên anh thấy, sắc mặt cũng không thoải mái nữa.
"Không đưa." cô lui về phía sau một bước.
"Rốt cuộc em muốn thế nào?" Lăng Thiên cảm giác huyệt thái dương mình lại đau. Cô nhất định phải cãi nhau với anh sao?
"Lăng Thiên, em không muốn ở khách sạn. Ở một mình em sợ." Nghĩ đến chiêu đầu tiên của Chu Đức Thành nói: "yếu đuối", giọng cô chậm lại.
"Trong khách sạn rất an toàn, không có việc gì. Tin anh đi."
"Em không muốn ở đây, có được không?" Anh thật sự có thông minh như vậy sao? Chẳng lẽ còn nghe không hiểu cô muốn cùng anh về sao? Nhất định cô phải nói ra sao? Nếu như yếu đuối còn không được, vậy có cần dùng chiêu thứ hai không?
"Vậy em muốn thế nào?" Chẳng lẽ là như anh nghĩ, về với anh sao? Thật ra thì không cần chiêu thứ hai, người đàn ông nào đó đã bắt đầu mềm lòng.
"Em muốn tới chỗ anh ở."
"Em biết em nói cái gì không?" Lăng Thiên ôm chầm lấy thân thể cô, ép cô ngẩng đầu.
"Em muốn tới nhà anh ở." Có gì không đúng sao? Vẻ mặt cứng đờ của anh khiến Tử Di muốn cười to lên, nhưng một giây sau cô không cười nổi, hơn nữa rất may người chung quanh không hiểu được anh nói cái gì.
"Em hiểu được ý nghĩa thực sự của việc tới nhà anh ở không? Anh sẽ... ôm em, cởi hết quần áo em, hôn toàn thân em, muốn em để em không xuống giường được." Giọng nam trầm thấp vang bên tai của cô. Nếu cô cởi mở như vậy, bằng lòng cùng một người đàn ông đã ly hôn với mình làm chuyện thân mật, vậy anh cũng không quan tâm. Dù thế nào đi nữa thì anh muốn cô đến ch.ết rồi!
Khuôn mặt trắng hồng nhất thời đỏ ửng lên, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn! Rõ ràng là một người đàn ông anh tuấn, tao nhã, nhưng sao có thể thốt những lời hạ lưu như vậy ra khỏi miệng chứ? Nhưng với Lăng Thiên mà nói, còn có cái gì anh không thể nói sao?
"Còn dám đi tới chỗ anh ở hay không? Hả?" Người đàn ông này còn có thể xấu xa, vẻ ngoài dịu dàng mới duy trì không được bao lâu đã bắt đầu uy hϊế͙p͙ cô. Nhưng bây giờ cô không sợ anh uy hϊế͙p͙ đâu, thực là bất đắc dĩ, cô phải dùng đến chiêu thứ hai rồi. Đức Thành nói nhất định sẽ có ích. Nhưng dùng sắc đẹp dụ dỗ anh lên giường là có phần thắng rồi sao?
"Em muốn đi." Dũng cảm ngẩng đầu lên, Tử Di nhìn anh, lộ ra nụ cười kiên định. Ai sợ ai chứ? Đã đi đến bước này rồi, sợ cũng vô ích.
"Em chắc không? Lên giường anh thì không thể chạy, em hiểu không?" Nếu cô còn dám khiêu khích anh như vậy, anh sẽ thuê một phòng trực tiếp kéo cô đi lên lập tức “làm việc”. Vĩnh viễn đừng khiêu khích đàn ông, ở chung một chỗ với anh nhiều năm như vậy cô không biết sao? Cho dù sau đó cô muốn hận anh, anh cũng muốn làm. Anh vốn không muốn dây dưa mập mờ như vậy, nhưng cô đã trắng trợn quyến rũ anh đến thế thì cũng đừng trách anh khách khí.
"Chỉ cần anh dám muốn, em dám cho!"
Một giây kế tiếp, người đàn ông điềm đạm hóa thân thành dã thú đưa tay lấy chứng minh từ tay cô, kéo cô đi về phía quầy lễ tân.
Lăng Thiên giận xanh mặt rồi, tóm lại cô là bị cái gì kích thích vậy? Lời như vậy cũng dám nói ra? Quả thật cô không muốn sống nữa! Lần này, anh sẽ không mềm lòng cũng sẽ không nương tay, nhất định phải chỉnh cô mấy ngày mấy đêm không xuống giường được, để xem cô còn dám nói ra mấy lời vậy không.
"Lăng Thiên, anh muốn làm gì?" Xong rồi, anh muốn đi mướn phòng thật. Thật đúng là không thể nói mà không suy nghĩ, nhìn xem cô đã nói cái gì rồi này?
"Thuê phòng, muốn em!" Giọng nói quả thật lưu loát. Trên đời này còn có người phụ nữ nào dám khiêu khích anh như vậy chăng?
"Không được, em mệt quá rồi. Chúng ta đi về trước có được không?" Thừa dịp anh đang đi tới trước,Tử Di tiến lên từ phía sau lưng ôm lấy eo anh không để cho anh đi. Sức cô yếu có thể ngăn được anh không? Nhưng lần đầu tiên cô chủ động ôm anh khiến lòng anh vô cùng xúc động.
"Không thể! " Bước chân đã ngừng lại, nhưng trong giọng nói không có chút ý thỏa hiệp.
"Lăng Thiên, đầu em đau quá, thân thể cũng đau! Em muốn đi về, có được không? Có được không?" Vùi khuôn mặt không thể đỏ hơn vào lưng anh. Đây là chiêu thứ hai của Chu Đức Thành, đối phó với anh phải học được cách làm nũng, liều mạng làm nũng, anh nhất định sẽ không chịu được.
Nhưng mới vừa rồi cô như vậy là làm nũng sao? Hình như học cũng không khó lắm? Nhưng có tác dụng không? Có ích không? Có cần thử lại lần nữa hay không?
"Được rồi... Vậy thì đi về thôi!" Không biết hôm nay thở dài lần thứ mấy, Lăng Thiên ôm cô vào trong ngực cùng nhau đi ra cửa. Hôm nay cô thật sự mang cho anh quá nhiều vui mừng, anh vẫn không cách nào tiêu hóa một lúc nhiều như vậy.