Chương 35: Ra nước ngoài
Dương Hoàn Trắc? Anh họ Tú Đình? Chuyện gì đang xảy ra thế này. Nhiển Di cầu mong là trùng tên nhưng giọng nói này lại không thể sai. Cô ngẩng mặt lên, đối diện chính là khuôn mặt và nụ cười ấm áp quen thuộc đó.
“Anh...Trắc?” Giọng Nhiển Di hơi run run, hai mắt mở to ra, không tin vào mắt mình.
“Hãn... Nhiển Di?” Hoàn Trắc cũng ngạc nhiên chẳng kém.
Hai người cứ nhìn nhau như thế, Tú Đình ngồi đối diện lại chẳng hiểu chuyện gì. Một lúc sau, Hoàn Trắc liền bừng tỉnh, miệng nở nụ cười thật rạng rỡ, dang tay rồi cúi xuống ôm Nhiển Di vào lòng. Cố Tú Đình đang uống trà liền bị sặc, ho sặc sụa. Nhiển Di thì cứng người, không dám nhúc nhích.
“Khụ khụ, hai người có biết nhau từ trước hay lâu năm chưa gặp nhau thì cũng đừng có manh động như vậy chứ, hại em suýt ch.ết vì sặc trà này.” Tú Đình vừa dùng khăn lau miệng vừa trêu chọc nói, chuyện này có vẻ thú vị nhỉ.
Vừa nghe em họ nói zong, Hoàn Trắc ngại ngùng buông Nhiển Di ra, hai má hơi ủng đỏ, xấu hổ vì hành động quá khích vừa rồi. Anh kéo ghế, ngồi xuống rồi bảo người phục vụ lấy cho mình một ly cafe đen.
“Được rồi, có chuyện gì thì hỏi nhau đi. Em làm quần chúng cho.” Tú Đình nở nụ cười nguy hiểm, nhấp ngụm trà rồi quan sát hai người kia.
“Anh nghe nói, em bị thương ở chân phải không?”
“Cậu ấy tháo bột rồi, còn đang tập trị liệu, bước đi còn hơi run.” Tú Định trả lời hộ. ( giống đang phá đám, ủng hộ chị:))))
Nhiển Di: “...”
“Đi có bị ngã không, có đau không?”
“Một tuần ngã ít nhất hai lần. Khi bị ngã thì đương nhiên là phải đau rồi.” Tiếp tục trả lời hộ.
Nhiển Di: “...”
Hoàn Trắc: “...”
“Dạo này, em có khỏe không?”
“Còn ngồi đây ăn bánh uống trà thì đương nhiên là khỏe.” Tiếp tục...
“Nhìn sắc mặt em kém quá, không ngủ đủ sao?”
“Tối thức khuya chơi game nên thế.” Và tiếp tục...
“Sao nó biết mình thức khuya chơi game nhỉ...” An Nhiển Di hỏi thầm.
Và cứ thế, Hoàn Trắc hỏi câu nào Tú Đình liền trả lời thay câu đó, Nhiển Di chỉ có thể ngồi đó mà nhìn hai người hỏi qua hỏi lại. (Phá đám đi, phá đám đi:)))).
“Di Di, sao nãy giờ không nói câu nào hết vậy?” Tú Đình giờ mới nhớ ra nhân vật chính, liền ngẩng đầu hỏi bạn mình.
Chỉ thấy ánh mắt của Nhiển Di rất đáng sợ, trừng to nhìn cô. Tú Đình rùng mình một cái, an phận yên lặng. Cô nhìn đồng hồ, thấp thoáng đã bốn giờ chiều. Bảy giờ Nhiển Di phải bay rồi, nên đưa về để chuẩn bị nữa.
“Di Di, về thôi. Còn ba tiếng nữa là bay rồi.” Tú Đinhhs cầm túi xách đứng dậy.
“A, nhanh như vậy sao...” An Nhiển Di buồn rầu nói, cô chỉ mới gặp lại Hoàn Trắc thôi mà...
“Em định đi đâu sao?” Hoàn Trắc ngơ ngẩn hỏi.
“Em... em qua nước ngoài cùng anh hai...” Cuối cùng cũng nói được một câu với anh ấy...
Hoàn Trắc yên lặng, hơi tiếc nuối nhưng vẫn nở nụ cười nhẹ.
“Em vẫn sẽ về phải không? Anh sẽ chờ em.”
“Vâng...” Nhiển Di cảm động muốn chảy nước mắt, định cảm ơn về món quà sinh nhật thì đã bị Tú Đình đưa đi.
Hoàn Trắc nhìn bước đi run run kia mà lòng đau như cắt, anh nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện những điều tốt sẽ đến với cô.
.....
Trên đường về, Tú Định kể chuyện của Hoàn Trắc cho Nhiển Di nghe. Hóa ra anh tên thật là Dương Hoàn Trắc, mẹ anh và ba của Tú Đình là chị em. Hai năm trước anh lén trốn ra ngoài, đi theo học cách công thức làm bánh. Ba anh muốn anh quản lý công ty của mình nên ra sức phản đối, biết chuyện anh trốn ra ngoài liền bảo người bắt anh về. Cứ thế bị bắt bốn, năm lần. Hoàn Trắc quyết định dọn đồ ra khỏi nhà trong âm thầm. Sau khi đã có những công thức làm bánh, vì không muốn trở về nhà nên anh xin việc, làm quản gia ở một ngôi nhà. Mà có hỏi thế nào anh cũng không chịu nói là nhà nào, của ai. Không hiểu sao mấy tháng trước, anh đột nhiên về nhà. Cãi nhau một trận với ba mình xong, cuối cùng ba anh cũng đồng ý cho anh mở một tiệm bánh. Mà tiệm bánh của anh không chỉ có một mà còn được mở nhiều ở những nơi khác.
Nhiển Di hỏi Tú Đình rằng Hoàn Trắc có cô chị nào không thì cô bảo là có, tên là Nhã Huyên. Lúc Hoàn Trắc trốn ra ngoài, Nhã Huyên cũng giúp đỡ không ít về việc tiền bạc, thậm chí là giấu việc anh bỏ trốn. Nhuển Di thở phào, hóa ra anh ấy không nói dối cô, Nhã Huyên thật sự là chị của anh ấy.
Tối hôm đó, gia đình Nhiển Di và gia đình Tú Đình đi đến sân bay để tiễn hai anh em. An Cữ Tôn không ngừng dặn Nhiển Di cái này cái kia, rồi ôm chầm cô vào lòng. Tú Đình thì khóc lên khóc xuống, làm loạn cả sân bay. An Nhiển Di và An Dạt Y cúi đầu chào mọi người rồi đi lên máy bay.
Ở bên kia...
Căn phòng của Bách Bạch Hàn phát ra âm khí vô xùng nặng, mấy tháng qua chẳng ai dám vào phòng của anh. Nhưng hôm nay, một chiến sĩ vô cùng dũng cảm đã đẫy mạnh cửa, hùng dũng bước vào. Đó chính là Mạc Minh Khiêm.
Mạc Minh Khiêm vừa bước vào phòng đã cảm thấy lạnh cả người, cậu cố gắng chịu đựng cái không khí quỷ dị này, bước thật nhanh đến người đang ngồi xoay lưng kia.
“Hàn, Nhiển Di ra nước ngoài rồi.” Mạc Minh Khiêm nuốt nước bọt, dùng hết hơi sức và sự dũng cảm mà hét lớn.
Bách Bạch Hàn nghe xong liền đứng dậy, lúc nãy anh nghe được chữ Nhiển Di nhưng lại không nghe được phần cuối.
“Cậu nói gì?”
“Tôi nói, Nhiển Di ra nước ngoài rồi.”
Nghe xong, Bạch Hàn vơ chiếc áo khoác của mìnhm vừa mặc vừa đi nhanh ra khỏi cửa.
“Nhưng đã bay 20 phút trước rồi...” Mạc Minh Khiêm bổ sung câu tiếp theo, ngay lập tức bước chân của ai kia lièn khựng lại.
“20 phút trước tôi gọi cho Tiểu Đình hỏi là đang làm gì, cô ấy bảo là đang ở sân bay tiễn Nhiển... Hàn,cậu đi đâu vậy?”
“Qua nhà cậu.”
“Qua nhà tôi làm gì?”
“Đập rượu.” Nói xong Bách Bạch Hàn đópongs cửa cái rầm. Mạc Minh Khiêm khóc không ra nước mắt tập hai.