Chương 107: Cảm giác gì
" Quần áo của em còn ngại không đủ nhiều?"
"Người con gái nào sẽ ngại quần áo nhiều?"
Mục Thiên Dương sắc mặt trầm xuống: "Em hiện tại chỉ biết tiêu xài? Ngày mai bắt đầu, bớt ăn!" Không thừa dịp 17 tuổi quản giáo tốt, chờ đến thời điểm cô 27 tuổi, tiêu xài thành tánh, đến lúc đó ai dám lấy cô?
"Anh ——" Thiên Tuyết chỉ vào hắn, lại chỉ vào mặt sau Uyển Tình, "Rốt cuộc ai đang tiêu xài a? Anh trọng sắc khinh em!"
Mục Thiên Dương cảnh cáo trừng mắt nhìn cô một cái, trừng đến cô co rụt lại, ủy khuất lui lên sô pha. Mục Thiên Dương ngồi xuống, nói với Uyển Tình: "Cho anh một ly cà phê."
Uyển Tình lo lắng nhìn bọn họ một cái, đặt gói to trên tay lên một góc sô pha, không lên tiếng đi vào phòng bếp.
Thiên Tuyết tò mò cô mua cái gì, muốn đi lấy gói to.
Mục Thiên Dương nói: "Không cho phép chạm vào!"
Thiên Tuyết dừng lại một lát, giận dữ nhào về phía hắn, quyền đầu như mưa đánh vào người hắn: "Hỗn đản! Hỗn đản! Em ghét anh! Em ghét anh!" Rõ ràng trước kia cái gì đều mua cho cô, hiện tại vì một Đinh Uyển Tình cho dù không mua cho cô, còn đối với cô hô to gọi nhỏ, quản đông quản tây.
Mục Thiên Dương đẩy cô ra, không có vẻ mặt không vui, rốt cuộc là em ruột, yêu thương không kịp đây.
"Em tới nơi này làm gì?" Hắn hỏi, "Đều phải đi học, còn chạy tới đây?"
Thiên Tuyết đắc ý ngẩng đầu lên: "Em đoán cô ấy sẽ đến, đương nhiên muốn đến xem a!" Cô đột nhiên thần bí hề hề đi qua, "Anh, ‘ trọng sắc khinh em’ cũng không cho em nói, anh không muốn cho cô ấy biết anh thích cô?"
"Em câm miệng cho anh!" Mục Thiên Dương thấp giọng cảnh cáo.
Thiên Tuyết sửng sốt, trong đầu không thoải mái, dỗi xoay người.
Uyển Tình bưng cà phê lại đây, chỉ thấy bộ dáng bọn họ một bộ cáu kỉnh. Cô xem nhìn Thiên Tuyết, giúp bà Trương truyền lời: "Cơm chiều làm xong rồi."
Thiên Tuyết không vui nhìn cô một cái, ném gối ôm đứng dậy: "Ăn cơm!"
Mục Thiên Dương thưởng thức cà phê, cũng không ngẩng đầu lên: "Chúng tôi ăn rồi."
Thiên Tuyết nhất thời giận dữ, âm thanh lớn đến thiếu chút nữa thổi bay nóc nhà: "Em đói bụng chờ các người trở về, các người cư nhiên ăn rồi!"
Mục Thiên Dương ngẩng đầu, từng chữ một nói: "Anh, lại, không, mời, em, đến!"
"Anh ——" mục đại tiểu thư tức giận đến lật bàn, "Mục Thiên Dương! Em ghét anh —— anh đi ch.ết đi!"
"Anh mặc kệ em." Mục Thiên Dương đứng lên, đưa tay dắt Uyển Tình đi, "Chúng ta lên lầu."
"Anh——"
Uyển Tình thấy Thiên tuyết thật sự muốn lật bàn, vội vàng nói: "Tôi vừa vặn hơi đói, tôi cùng anh ăn đi."
Anh em Mục gia sửng sốt, đều nhìn cô. Một lát sau, Mục Thiên Dương hỏi: "Em giúp ai sao?" Cư nhiên vạch trần hắn!
Uyển Tình vô tội, cô lại không có làm cái gì.
Thiên Tuyết cười ha ha: "Cô ấy đương nhiên là giúp em! Đi, Uyển Tình, chúng ta đi ăn cơm!" Nói xong liền nhanh chóng lôi kéo Uyển Tình rời khỏi phòng khách.
Uyển Tình không biết phát sinh chuyện gì, sợ hãi quay đầu nhìn Mục Thiên Dương. Mục Thiên Dương thấy cô ba bước vừa quay đầu lại, tâm tình cũng không kém như vậy, uống cà phê hết, liền đi lên lầu.
Trong nhà ăn, Thiên Tuyết cơm nước xong, nói với Uyển Tình: "Đi, mình muốn nhìn quần áo mới cậu mua!"
Uyển Tình gật đầu, trờ về phòng khách ôm gói to, hai người cùng lên lầu. Thiên Tuyết theo cô đi vào phòng, khẩn cấp lấy quần áo ra, từng kiện từng kiện ném lên giường.
"Như thế nào đều là quần thế?" Thiên Tuyết thất vọng hỏi.
"Anh ấy bảo tớ mua."
Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, ánh mắt quét tới quét lui trên dáng người yểu điệu của Uyển Tình, vuốt cằm cười hề hề đến quỷ bí.
"Cậu nhìn cái gì?" Uyển Tình bị cô cười đến sợ hãi.
Thiên Tuyết không đáp hỏi lại: "Anh ấy nói cậu mang quần áo này đi học giáo mặc?"
"Ừ."
Thiên Tuyết cười đến vui vẻ, nói với cô: "Thay cho mình xem hiệu quả!" Phốc! Tâm tư này của anh mình, cô còn không hiểu được sao? Nhất định là sợ Uyển Tình mặc váy, mấy thằng con trai trong trường nhìn chằm chằm cô ấy, cho nên đã kêu cô ấy mặc quần! À, loại sự tình này trong tiểu thuyết viết có nhiều lắm, thực ngây thơ!
Uyển Tình thay quần áo mới, Thiên Tuyết liên tục gật đầu: "Ừ, đẹp mặt, ta cũng phải đi mua!"
Uyển Tình cầm toàn bộ quần áo đều mặc cho cô xem một lần, một lần nữa xếp đồ. Buổi chiều đã sắp xếp một lần, nhưng hiện tại nhiều quần áo mới muốn mang đi như vậy, chỉ có thể sắp xếp một lần nữa.
Thiên Tuyết ở một bên nhìn quần áo của cô, càng xem trong lòng càng chua. Anh thật sự là rất bất công, cùng từ trong bụng mẹ đi ra, còn so ra kém ấm giường! Huống chi, ấm giường này còn không tình nguyện cho hắn ấm giường!
"Uyển Tình, làʍ ȶìиɦ là cảm giác gì?" Cô đột nhiên hỏi.
Uyển Tình sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô. Cô ấy đang hỏi cái gì? Sẽ không là mình nghe lầm đi?
Thiên Tuyết lấy khăn lụa quấn quanh cổ của cô ra, quơ quơ trước mặt cô: "Hỏi cậu đấy!"
"Hỏi, hỏi cái gì?" làʍ ȶìиɦ? Nhất định là nghe lầm!
"Hỏi ngươi làʍ ȶìиɦ cảm giác gì!" Thiên Tuyết cảm thấy khăn quàng cổ bình thường, lại treo lên, ngồi xổm trước mặt cô, "Cậu đã làm nhiều như vậy, liền hào phóng một chút nói cho mình biết đi! Trên sách viết rất khoa trương, cũng không biết là thật hay giả, ta đương nhiên muốn tìm người có kinh nghiệm hỏi một chút! Ai, mình tò mò chuyện này thật lâu, có đôi khi thật muốn tự mình thực nghiệm một chút......"
Uyển Tình vừa sợ vừa quẫn bách, không nghĩ tới một thiên kim tiểu thư dũng cảm như vậy, không được tự nhiên nói: "Không có cảm giác gì......"
"A? Không có cảm giác?" Thiên Tuyết kinh hãi, "Anh ấy vô dụng như vậy! Không phải nói sẽ ch.ết một hồi lại thăng thiên sao?"
"Cậu ——" Uyển Tình nghe cô hô to gọi nhỏ, sợ tới mức không được, "Cậu nhỏ giọng một chút, nhỏ giọng một chút a!"
Thiên Tuyết hồ nghi nhìn cô: "Cậu là không muốn nói cho mình biết đi? Mau nói cho mình biết, bằng không mình sẽ kể lời cậu vừa mới nói cho anh mình biết, nhìn hắn làm sao thu thập cậu!" Trên sách nói, nam nhân không dễ tha thứ nhất chính là năng lực bị nghi ngờ. Làm nhiều như vậy mà không có cảm giác, bị anh ấy biết, khẳng định sẽ hung hăng làm cô ra cảm giác!
"Cậu......" Uyển Tình thật đúng là sợ cô đi nói, đến lúc đó mình liền thảm. Do dự nửa ngày, cô đột nhiên không sợ, "Cậu đi nói đi, nếu như bị hắn biết cậu hỏi chuyện này, không biết sẽ phản ứng gì."
Tiếp xúc lâu như vậy, cô cũng đã nhìn ra. Mục Thiên Dương đối với Mục Thiên Tuyết sủng ái là không thể nghi ngờ, nhưng sủng thì sủng, nhưng không có túng. Nếu biết Thiên Tuyết hỏi chuyện này, còn muốn tìm người thực nghiệm một chút, phỏng chừng sẽ đánh gãy chân cô!
Thiên Tuyết nghẹn một chút, có chút chột dạ. Xác thực, cô không có can đảm đến hỏi hắn! Bằng không, Uyển Tình không bị bắt mà cô bị bắt trước! Cô bất mãn hỏi: "Cậu năm nay cũng là 17 tuổi?"
"Đúng vậy."
"Xem đi!" Thiên Tuyết buông tay, "Hắn và cậu 17 tuổi ngủ rồi lại ngủ, cũng không hỏi mình 17 tuổi hỏi một câu, thật sự là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn*!"
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm, chỉ nghe Mục Thiên Dương hỏi: "Ai phóng hỏa, ai đốt đèn?"
Thiên Tuyết hoảng sợ, cầu cứu Uyển Tình: "Cậu phải cứu mình a!"
* Điền Đăng thời Tống làm quan trấn giữ một châu, bắt mọi người phải kỵ húy tên mình (vì chữ “Đăng” trong tên của y có nghĩa là “lên”, nhưng do cùng âm với “Đăng” có nghĩa “đèn” cho nên y không cho người xung quanh dùng bất cứ chữ nào có âm “Đăng”). Kẻ xúc phạm điều luật của y bị cho ăn hèo, cho nên bá tánh nguyên một châu đành phải gọi “đăng” (đèn) là “hỏa” (lửa). Vì vậy đến ngày Tết Nguyên Tiêu thắp đèn, quan Phủ doãn cho phép dân cư trong khu vực du ngoạn thưởng lãm, đăng bố cáo rằng: “Bổn châu án chiếu quán lệ, phóng hỏa tam thiên” (Châu mình theo thường lệ, thắp đèn ba ngày — viết vậy có khác gì là cho phép “phóng hỏa” – đốt lửa ba ngàychuyện đó mà viết hai câu đối: “Chỉ chuẩn châu quan phóng hỏa, bất hứa bách tính điểm đăng” (Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho bá tánh thắp đèn). Bá tánh ai ai cũng vừa tức tối vừa buồn cười. Ngày Tết thắp đèn mà chữ “đăng” không cho dùng thì còn ra thể thống gì nữa! Có người mượn Hai câu đó sau này trở thành một thành ngữ lưu truyền đến ngày nay. Người ta dùng nó để hình dung bọn quan lại xấu xa hoành hành bá đạo, chèn ép dân lành], cho nên bỏ chẳng làm quan, hành hiệp giang hồ.
Hay có thể hiểu là ích kỷ, mình làm được nhưng kẻ khác không làm được.