Chương 54: Mất trí nhớ ?!?
Người của bộ tộc ( lưu ý mình chuyển làng thành bộ tộc nha) xì xào khi thấy thành viên mới của bộ tộc bước ra. Đó là một cô gái, cô ấy xinh đẹp như tiên nữ bước ra từ truyện thần thoại, mái tóc bạch kim, đôi môi màu cherry, người cao, thân hình cân đối.
- Woa! Cô ta đẹp thật. - n trầm trồ ( n = người)
- Đúng vậy! Đúng vậy! - n tán thành
Vân vân và mây mây....
Bọn nó cố gắng chen vào, cả bọn bất ngờ nhận ra người con gái xinh đẹp đó chính Băng, không thể nào sai được.
- Băng! Băng! - Hắn hốt hoảng chạy lại ôm cô gái
- Anh làm gì vậy? Tôi tên là Mộc Liên Hoa không phải là Băng. - Cô gái tên Hoa vội vàng đẩy hắn ra
- Nhưng... cô rất giống người tôi cần tìm. Nếu không phải cô thì tôi xin lỗi. - Hắn buồn bã. Đầu óc hắn bây giờ chỉ nghĩ về Băng. Một giọt rồi hai giọt, ba giọt lắn trên má hắn.
- Anh có sao không? Tôi xin lỗi. - Liên Hoa lo lắng
- Không sa... - Hắn ngất đi, cả bọn vội vàng đỡ hắn dậy
- Huy! Cậu có sao không? Đã nói không được ra ngoài. - Cậu tức giận rồi cõng hắn về.
Liên Hoa cảm thấy tim cô có chút đau nhói
- " Hình như mình gặp cậu ta khi nào rồi thì phải "
.... Buổi chiều....
Hắn chớp chớp mi rồi mở mắt hẳn thì thấy cả bọn nhìn hắn với đôi mắt lo âu
- Không sao chứ? - Anh nói
- Không sao. Mọi người ra ngoài đi. - Hắn lạnh lùng nói nhưng sâu trong đôi mắt chứa đầy sự iu phiền, lo âu. Ai cũng hiểu tâm trạng hắn nên đi luôn.
" Cốc! Cốc! "
- Tôi có thể vào trong được không?
- Cô là? - Hắn ngạc nhiên vì lúc nãy đã bảo mọi người ra ngoài với lại mọi người cũng hiểu tính hắn
- Mộc Liên Hoa
- Mời cô vào - Hắn lạnh lùng nói
Liên Hoa bước vào trên tay cô cầm một đĩa bánh bánh gói.
- Tôi xin lỗi vì chuyện hồi sáng nha. Mà anh không sao chứ - Hoa đặt đĩa bánh lên bàn rồi lấy ghế đặt trước giường hắn rồi ngồi
- Không sao, dù sao cũng không phải lỗi của cô. - Hắn nói âm giọng lãnh hàn
- À mà... người anh tìm là ai vậy? Biết đâu tôi có thể giúp anh. - Hoa cười
- Cô mới đến đây làm sao mà biết được. - Hắn cười khểnh
- Tôi có thể nhờ hoàng tử của bộ tộc này mà. - Cô cười
- Sao cô lại có thể quen được cậu ta - Hắn có chút tò mò
- À, do tại vì tôi được cậu ấy cứu. Cậu ấy tốt với tôi lắm - Cô nói
- Ừ, mà cô sao lại xuống được tận dưới này? - Hắn có chút nghi hoặc
- Tôi chỉ nhớ hình như là tôi bị rơi thì phải. Nhưng không nhớ ở đâu. - Cô vừa suy nghĩ vừa nói, cố gắng nhớ ra khiến cô ôm đầu
- Đầu cô sao vậy? - Hắn lo lắng
- Tôi chỉ hơi đau thôi, anh ăn bánh đi tôi đi đây. - Cô vội chạy đi, hơi thở cô hổn hển.
Hắn thấy cái gì rơi từ túi của cô, nhặt lên thì hắn thấy một chiếc dây chuyền bằng bạc bên trong có khắc chữ J yêu J ( chữ yêu ký hiệu là trái tim vì ad đang viết bằng đt, máy tính có vấn đề)
- vòng này là mình tặng cho Jun mà... lẽ nào.