Chương 7: Mèo về nhà
Đỗ Nhược cởi áo sơ mi, chọn ra từ trong tủ quần áo một cái áo màu trắng khoác lên người. Vạt áo vừa vặn đến chỗ đùi, bên dưới Đỗ Nhược không mặc gì hết.
Hương thơm của sữa tắm trên người thoang thoảng bay tới, Đỗ Nhược cảm thấy có chút mệt mỏi, trong chốc lát nằm trên giường mà ngủ thiếp đi.
Cửa sổ không có đóng, gió từ bên ngoài thổi vào, có chút se se nhưng cũng rất dễ chịu. Rèm cửa màu trắng bị thổi lên, toàn bọ đều rất mỹ diệu, êm dịu vô cùng.
Đỗ Nhược mông lung nhìn thấy Đỗ Minh, đang dịu dàng nhìn cậu, gọi tên cậu: “Nhược Nhược, Nhược Nhược, Nhược Nhược ngốc này, anh phải đi học rồi, chốc nữa nhớ phải ăn sáng đó.”
Nhưng cũng chính vào buổi sáng hôm đó, toàn bộ mọi chuyện đều đã thay đổi. Đỗ Nhược biến thành cô nhi, không còn nơi dựa dẫm. Ánh mắt Đỗ Minh buồn bã nhìn về phía cậu, anh nói: “Nhược Nhược, là anh không tốt phải không?”
Đỗ Nhược khóc òa lên, ôm lấy thân thể dính đầy máu của Đỗ Minh, nói: “Anh, anh phải tin tưởng em.”
“Anh tin tưởng bảo bối của anh mà. Ngoan nào, Nhược Nhược, đừng khóc.”
Đỗ Nhược nhìn về trước, không gian trắng xóa, Đỗ Minh gọi cậu là bảo bối, cậu luống cuống thúc giục bác sĩ mau mau cứu anh cháu. Người mà cậu yêu thương nhất, đến sau cùng kết quả lại thành như thế. Anh có lẽ đã rất đau lòng, miệng vừa nói tin tưởng, vậy mà ... Nước mắt còn chưa dừng, lại tiếp tục rơi xuống.
Đằng sau có chút ướt át, mang theo cảm giác thô ráp, Đỗ Nhược khó chịu vặn vẹo thân thể. Đỗ Nhược cảm giác cơ thể bị đảo lộn, mờ mờ ảo ảo mở mắt ra. Trước mặt là khuôn mặt phóng đại của Trần Vũ Dương. Cơ thể cậu lập tức cứng lại, tùy ý để Trần Vũ Dương hôn lên khắp khuôn mặt. Sau đó gần đến bên môi, liền dừng lại.
Trần Vũ Dương là đang đợi, cùng Đỗ Nhược tự mình hôn lên.
Ngón tay hắn tham tiến vào trong mật huyệt, hỏi: “Vẫn đau phải không?”
Đỗ Nhược gật gật đầu, thanh âm mang theo giọng mũi mới vừa tỉnh ngủ, vốn đã là mềm mại, nũng nịu, nay còn càng thêm mê người hơn: “Đau..” Trần Vũ Dương vuốt nhẹ tóc cậu, hôn nhẹ lên trán, nói: “Ừ, ngủ đi.”
Đỗ Nhược nghi hoặc nhìn hắn: “Chỉ thế thôi?” Trần Vũ Dương hỏi ngược lại: “Còn thế nào nữa?” Đỗ Nhược mau chóng rụt đầu vào chăn, cả người co lại thành một khối màu trắng lớn.
Trần Vũ Dương ôm lấy Đỗ Nhược từ phía sau, Đỗ Nhược không kìm được mà hơi rúc rúc tựa về phía sau. Đã từ rất lâu rồi, không có ai ôm cậu ngủ như thế. Nhiệt độ nóng rực từ cơ thể Trần Vũ Dương truyền sang cho Đỗ Nhược, như thể muốn đem cậu thiêu đốt vậy.
Buổi sáng. Khi Đỗ Nhược tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai. Nửa bên kia lạnh băng, giống như chưa từng có ai nằm đó, khiến cậu có chút mơ hồ, nghĩ chuyện đêm qua là do chính mình nằm mơ, chẳng biết nên coi là mộng đẹp hay là ác mộng, trong mơ cái gì cũng có, kể cả Trần Vũ Dương, dịu dàng và vô hại.
Dưới lầu truyền tới âm thanh cầu xin của Trần Mộ Tư: “Cha, đừng vứt bỏ Sơ Sơ đi có được không?”
Trần Vũ Dương thản nhiên nhìn lướt qua Sơ Sơ, nói với Đồ Liên : “Đem ra bên ngoài, nếu không cho ra chỗ mấy con Bart.” Theo hướng quản gia đi tới, Đỗ Nhược nhìn thấy một đôi con ngươi lưu ly, đáng yêu vô cùng đang nhìn mình, từ trong mũi rên ra mấy tiếng ư ử, Đỗ Nhược liền mau chóng chạy đến đoạt lấy Sơ Sơ từ trong tay Đồ Liên, cười cười: “Chú chó này đáng yêu quá đi, nào, gọi ba đi.” Sơ Sơ cứ như làm theo thật, từ trong mũi gâu nhẹ một tiếng.
Ánh mắt Trần Mộ Tư lập tức phóng tới. Trần Vũ Dương có chút buồn cười hỏi cậu: “Em thích nó?” Đỗ Nhược khẩn trương gật đầu: “Ưm, nó là của tôi.” Trần Mộ Tư đau khổ gào lên: “Sơ Sơ là của con.” Đỗ Nhược vội vàng ôm chặt Sơ Sơ hơn, phản bác: “Nó gọi anh là ba mà.”
Trần Vũ Dương hừ một tiếng. Đỗ Nhược cùng Trần Mộ Tư, một lớn một nhỏ, đồng thời giật nảy mình, đứng thẳng cúi đầu nghiêm chỉnh.
Sơ Sơ cuối cùng cũng bị bỏ đi. Nguyên nhân là do nó gọi Đỗ Nhược là ba. Trần Vũ Dương hắn không bao giờ có chuyện nhận chó làm con hết. Hừ. ( :v: :v: :v: )
Đỗ Nhược đau lòng vô cùng. Nhưng mà cậu quyết định rồi, dù sao lát nữa mình cũng về nhà, mang theo Sơ Sơ là được. Cho nên Đỗ Nhược rất tốc độ ăn xong bữa sáng, nói: “A, tôi no rồi. Trần tổng, tôi về trước, cảm ơn ngài đã giúp đỡ.”
Trần Vũ Dương gật đầu, cầm lấy áo khoác: “Chờ một chút, tôi đưa em về.”
Đỗ Nhược có phần không tin Trần Vũ Dương lại tốt như vậy. Một câu cũng không nhắc tới chuyện bồi thường tiền bạc. Đỗ Nhược an ủi bản thân, không có việc gì, có thể khẳng định là mấy thứ đó không đáng tiền đâu.
Xuống xe, Đỗ Nhược đột nhiên cảm thấy có chút kỳ lạ. Đã lâu rồi cậu không có sống náo nhiệt như vậy. Chỉ là hai ngày thôi, sao có vẻ như là đã rất lâu rồi.
Đỗ Nhược ôm Sơ Sơ về, thắp cho Đỗ Minh một nén nhang: “Anh, em về rồi.”
Căn phòng bốn mươi mét vuông trống rỗng, trong chỉ có một chiếc bàn nhỏ. Phòng không có vật dụng gì nhiều, dễ thấy nhất là cái giường lớn kia. Bởi vì Đỗ Nhược có thể ngẫu nhiên mà mang khách về nhà làm.
Đỗ Nhược nấu mì ăn liền, cho Sơ Sơ một ít. Sơ Sơ không hề kén ăn, rất là ngoan ngoãn ăn cho bằng sạch. Đỗ Nhược cảm giác như mình vừa làm được một chuyện rất lớn lao.
Đỗ Nhược đi ngủ, thoáng cái đã đến buổi trưa, mãi cho tới khi Sơ Sơ kêu lên mấy tiếng, cậu mới tỉnh dậy. Đỗ Nhược nhìn đồng hồ, đã bốn giờ. Nhanh chóng thay quần áo, đồng phục của "Bóng Đêm", áo sơ mi trắng, quần âu đen.
Đỗ Nhược trước khi ra khỏi nhà, liên tục dặn dò Sơ Sơ ở nhà phải ngoan, không được tùy tiện chạy lung tung. Sơ Sơ chỉ giương mắt nhìn Đỗ Nhược, kiểu ta đây không hiểu ngươi đang nói cái gì. Đỗ Nhược thở dài, xoa đầu Sơ Sơ, nói: “Thật là không có cách nào làm cho mày hiểu lời anh, Sơ Sơ, anh chỉ có mày làm bạn thôi đó.”
Buổi tối tại "Bóng Đêm". Âm nhạc ồn ào. Một đêm điên cuồng lại bắt đầu.
Đỗ Nhược ngồi ở trước quầy bar, Thang đã lâu không thấy từ cửa sau chạy tới. Thang vừa nhìn thấy Đỗ Nhược, liền lao vào ôm cậu, hốc mắt có chút hồng hồng nhìn Đỗ Nhược: “Anh Nhược Nhược, em còn tưởng anh không còn trở về được nữa chứ.” Đỗ Nhược gỡ tay Thang ra, nhìn Bạch Thiếu Hiền đang đi tới, nhỏ giọng hỏi Thang: “Em cùng ông chủ từ lúc nào thế?”
Thang có chút không được tự nhiên, đỏ mặt nói: “Vào ngày mà anh bị đánh ấy.” Đỗ Nhược chẹp miệng: “Không có nghĩa khí.” Thang vội vàng giải thích: “Anh Nhược Nhược, ông chủ kỳ thật rất tốt.” Đỗ Nhược làm ra vẻ tức giận, xua xua tay: “Thôi thôi, anh biết là em không có đau lòng chút nào cho anh rồi.”
Thang có chút nóng nảy, vừa mới chuẩn bị nói cái gì đó, đã bị Bạch Thiếu Hiền ngắt lời: “Đây là tiền boa Trần tổng đưa cho cậu.” Nói xong, Bạch Thiếu Hiền lấy ra một tấm séc, sau đó thuận tay kéo Thang vào trong lòng, có chút không kiên nhẫn nói: “Còn muốn bắt anh chờ đến bao giờ nữa?” Thang ủy khuất xụ mặt xuống, không dám phản bác.
Sau khi Thang và Bạch Thiếu Hiền vừa mới rời đi, liền có một khách hàng tìm đến. Là khách cũ chừng 40 tuổi, có công ty riêng. Cũng từng có một cô gái đến tìm Đỗ Nhược, không phải chỉ một hai lần, “Đồ không biết xấu hổ, tiện nhân”, các loại lời nói chửi rủa các kiểu, cứ liên tục đổ lên đầu cậu mà mắng, xong lại khóc một trận ầm ĩ, làm như Đỗ Nhược đang ức hϊế͙p͙ cô ta vậy. Đỗ Nhược cũng là một chàng trai, không thể giống như con gái mà lại đi khóc sướt mướt như vậy, nên đành phải không ngừng nhận sai.
“Bảo bối, mấy ngày nay không được thấy em, rất nhớ em.” Nói xong, tay của người đàn ông đã vươn tới. Đỗ Nhược mau chóng tránh được, cười nói: “Con gái ngài không theo tới chứ?” Người đàn ông ngượng ngùng cười: “Bảo bối, vẫn còn giận sao? Nó còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện. Em đừng so đo với nó làm gì.”
Đỗ Nhược cười lạnh nói: “Còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện? Không hiểu chuyện là có thể phóng hỏa không chịu phạt sao? Nói ra cô gái kia còn hơn tôi một tuổi, ngài nói xem, tôi có phải là càng nên không hiểu chuyện hay không?”
Vừa mới rời khỏi Trần Vũ Dương, Đỗ Nhược nhanh mồm nhanh miệng hoạt bát đã trở lại. Thật sự là kỳ diệu, giống như Trần Vũ Dương trời sinh đã là khắc tinh của Đỗ Nhược cậu vậy.
Đêm nay, Đỗ Nhược vẫn cùng người đàn ông đó lên giường, khi cao trào, người đàn ông vẫn kêu “Bảo bối, bảo bối”. Cậu cảm thấy có chút chán ghét, đột nhiên lại nhớ tới Trần Vũ Dương, không biết vì cái gì mà trong lòng lại có chút mất mát nho nhỏ.
Mọi chuyện lại trở về như cũ, không có gì thay đổi. Đỗ Nhược không khỏi có chút tự giễu, cũng có chút khổ sở. Cậu đã cho rằng, có lẽ Trần Vũ Dương không hoàn toàn giống những người khác. Nhưng sự thật chứng minh, Trần Vũ Dương cùng những người đàn ông khác cũng chẳng có gì khác nhau.
“Bảo bối, em đang suy nghĩ cái gì? Không chuyên tâm gì cả...” Người đàn ông hôn lên bụng dưới của cậu, cố ý đưa đầu lưỡi vòng xung quanh rốn. Đúng là Đỗ Nhược không có muốn như vậy đêm nay, nhưng dù sao cũng đã làm rồi, nên cũng không khỏi làm bộ nhỏ giọng rên rỉ: “Ưm..A...Không được..Không được...”
Vừa nghe được tiếng rên rỉ kiều mị đến tận xương tủy, người đàn ông liền không kiềm chế được, nắm chặt lấy thắt lưng Đỗ Nhược, hung hăng xuyên xỏ vào tận sâu bên trong cơ thể cậu. Đỗ Nhược thật sự cảm thấy khó chịu, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là một bộ dáng mê người.