Chương 65: Họp lớp (trung)
Buổi chiều, cũng sắp đến giờ Trần Vũ Dương tan làm nên Đỗ Nhược định chào mọi người về trước, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì An Nhiên đã cười như không cười giữ chặt lấy Đỗ Nhược, ghé sát vào tai cậu nói nhỏ: "Nơi này không gây hứng thú với cậu đúng không? Hay là cậu sớm đã nghĩ tới chỗ khác rồi?"
Đỗ Nhược không quan tâm đến ẩn ý trong câu nói của An Nhiên, cũng không thèm so đo với cậu ta, hiện giờ cậu chỉ muốn về nhà, nếu Trần Vũ Dương tan làm về mà không thấy cậu thì chắc chắn hắn sẽ tới đay tìm cậu.
"Tớ phải về đây." Đỗ Nhược hất tay An Nhiên ra, "Muộn rồi."
Đột nhiên An Nhiên cười hòa nhã: "Như vậy sao được, giờ mới là bắt đầu. Đến khu vui chơi này chỉ là chiều các bạn nữ thôi, tối nay mới là cuộc họp lớp đúng nghĩa, nếu giờ cậu về thì chẳng phải quá đáng tiếc sao? Chỉ lần này thì chắc không sao đâu."
Đỗ Nhược nhăn nhíu mặt mày, hơi do dự. Nếu cứ tiếp tục tách biệt như vậy thì chắc chắn trong hai năm tới cậu sẽ không thể có bạn, nhưng nếu như Trần Vũ Dương nổi giận thì sẽ rất đáng sợ. Đỗ Nhược suy nghĩ, do dự hồi lâu.
Những người khác đi tới, tuy chơi cả một ngày nhưng gương mặt ai nấy đều rạng rỡ, không như Đỗ Nhược tuy ngồi yên một chỗ nhưng lại hơi mệt. Trương Kiện là một người rất hoạt bát, cũng rất biết cách làm vui lòng con gái, chẳng biết cậu ta nói gì mà đám con gái hét đau cả tai.
"An Nhiên, Đỗ Nhược, hai tiểu tử các cậu thật không biết suy nghĩ, vì không muốn ở cạnh tớ mà cùng nhau bỏ trốn đến đây."
Đột nhiên Trương Kiện hạ giọng nói với hai người, giọng nói có phần oán giận, nhưng nhìn vẻ mặt thì có thể thấy tâm tình cậu ta rất rốt.
"Tớ...tớ phải về đây." Giọng của Đỗ Nhược rất nhỏ, và cũng vì đám người kia đang ồn ào nên ngoài An Nhiên ra, không một ai nghe cậu nói gì.
Ngược lại, An Nhiên cười rộ lên, đẩy dẩy Đỗ Nhược: "Đi đi, đừng đứng ở đây mà thất thần nữa, ảnh hưởng đến người khác."
"Sao tôi lại ảnh hưởng đến người khác? Có người nói nhìn tôi thì họ sẽ rất vui vẻ đấy." Đỗ Nhược cãi lại, sau đó đưa tay lên sờ má, rồi cứ cười ngây ngốc.
An Nhiên thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: "Chẳng qua cũng chỉ dựa vào gương mặt này mới được Trần Vũ Dương say mê sao? Cậu cho rằng cậu sẽ trẻ được bao lâu? Đến cả đầu ngón tay của tôi cũng không bằng mà cậu lại ngu ngốc nghĩ đến việc có thể ở bên cạnh anh ấy mãi mãi sao?"
Đỗ Nhược bị An Nhiên nói cho choáng váng đầu óc, nhưng cũng nghe hiểu được mấy câu, sắc mặt liền trắng nhợt. Đây chính là điều cậu lo lắng nhất. Cậu tầm thường, không thông mình, tùy hứng, lại vì được cưng chiều mà kiêu căng, quả thật cậu không hiểu vì sao Trần Vũ Dương lại có thể thích cậu. Đúng như An Nhiên nói, cậu có thể trẻ trung được bao lâu?
"Từ trước tới nay, tôi chỉ có một mình Trần Vũ Dương, cậu thì sao? Bẩn thỉu. Có lẽ cậu không biết ở phương diện này thì Trần Vũ Dương rất sạch sẽ, cho dù có leo lên giường của anh ấy nhưng không phải là xử nam thì anh ấy sẽ không đụng đến. Tất nhiên, cậu cũng không tưởng tượng nổi có bao nhiêu người xếp hàng để được lên giường với Trần Vũ Dương, trong đó có không ít người có gia thế, dựa vào đâu mà cậu cho rằng anh ấy sẽ luôn yêu cậu? Cứ coi như hiện giờ anh ấy thật sự yêu cậu, nhưng cậu có dám đảm bảo sau này cậu sẽ luôn sống trong mộng đẹp? Chỉ ỷ y vào hiện tại Trần Vũ Dương cưng chiều mà cậu lại dám tùy ý làm bậy? Cậu là gì chứ, cậu sao có thể xứng được với anh ấy? Anh ấy là người thuần khiết nhất, sạch sẽ nhất trên thế giới này, cậu không bao giờ có thể xứng với anh ấy."
An Nhiên càng nói càng kích động, hốc mắt đỏ ửng.
Đỗ Nhược vẫn trầm mặc cúi đầu, sống mũi chua xót. Cậu biết lẽ ra cậu không nên cứ yếu đuối như thế này mà phải mặc kệ những lời An Nhiên là đúng hay sai, ưỡn ngực nói: "Vậy cậu là gì mà dạy dỗ tôi? Cậu xứng sao?"
"Này, hai người làm gì mà cứ lề mề vậy? Mau lại đây đi."
"Anh hai, không thấy người ta đang nói chuyện yêu đương sao, chẳng thức thời gì cả."
"Anh à, vậy hai người bọn họ đang nói gì thế, cậu nói tôi nghe thử xem."
"Bọn họ? Vậy mà chưa nhìn ra sao? Đừng đùa, lớn cả rồi, sắp lập gia đình cả rồi. Đúng rồi, không biết trong số chúng ta ai là người có gia đình trước nhất nhể? Ha ha"
Nói xong, một đám người cười ầm lên.
Lúc Đỗ Nhược theo bọn họ vào phòng thì cảm thấy hương vị, âm nhạc, đám người ồn ào rất quen thuộc. Nhưng đây không phải là Bóng Đêm. Đỗ Nhược không biết đây là đâu, nhưng nơi này lớn gấp mấy trăm lần Bóng Đêm.
Đỗ Nhược cảm thấy An Nhiên rất am hiểu nơi này, có vẻ như thường xuyên đến đây. Đỗ Nhược lập tức lắc đầu, An Nhiên không phải loại người có tiền, cũng không giống như cậu nên sẽ không thể nào thường xuyên đến những nơi này.
Đỗ Nhược đang suy nghĩ thì Trương Kiện mở miệng:
"Wow, quả là đẳng cấp khác so với mấy quán bar nhỏ. An Nhiên, tiểu tử cậu thật đúng là có tiền."
An Nhiên cười cười: "Gia đình cũng thuộc dạng khá giả một chút."
Trương Kiện vỗ vai anh ta: "Thật may mắn."
Một đám người lục tục ngồi vào lô ghế da sói, giành giật micro hát không ngừng. Vài người thấy không thú vị, la lên: "Ai lên khiêu vũ một bài đi"
Giọng An Nhiên không lớn, nhưng mọi người đều nghe rõ: "Hay là Đỗ Nhược lên khiêu vũ một bài cho mọi người xem một bài đi. Nghe nói trước kia Đỗ Nhược thường xuyên biểu diễn."
"Thật không? Tiểu tử này giấu tài kỹ quá."
"Thiếu một người."
"Để tớ. Anh đây sẽ khiêu vũ cùng cậu, thế nào?" Trương Kiện nói xong còn kèm một màn xoay người làm mọi người cười nghiêng ngã.
Sắc mặt Đỗ Nhược trắng bệch. Dáng vẻ cười như không cười của An Nhiên càng làm cậu thêm khó chịu, còn đám người kia cứ ồn ào mãi không ngừng.
Lúc này, An Nhiên lên tiếng: "Hay là thế này, ai muốn hát thì cứ hát, không muốn hát thì đi khiêu vũ với tôi, được không? Da mặt Đỗ Nhược mỏng, nếu tất cả mọi người đều xem thì cậu ấy sẽ không được tự nhiên, chi bằng chúng ta ra kia chơi."
"Cậu xem, An Nhiên quan tâm cậu chưa kìa."
"Đi thôi, đừng ở đây nói lời vô nghĩa nữa. Chúng ta đi khiêu vũ. Đỗ Nhược, mau đến đây cùng anh mặt kề mặt khiêu vũ nào."
An Nhiên cười cười: "Cái gì mà mặt kề mặt chứ. Đỗ Nhược rất thuần khiết, cậu đừng làm hư cậu ấy."
Lời này do An Nhiên nói đặc biết chối tai, Đỗ Nhược biết cậu ta đang cố ý chỉnh cậu. Vừa rồi vào cửa Đỗ Nhược không dám ngẩng đầu, sợ khách trong quán nhìn thấy, nhưng giờ thì ai cũng ngước đầu nhìn cậu.
Mặt Đỗ Nhược trắng bệch, cậu nghiêm mặt đi theo bọn họ đến sàn nhảy. Đột nhiên, Đỗ Nhược bị An Nhiên đứng phía sau đẩy một cái vào giữa sàn nhảy. An Nhiên ghé vào tai cậu nói: "Nhảy đi, không phải cậu muốn nhảy sao? Hay là theo sở trường trước, nhảy thoát y?"
"Đỗ Nhược?" Tuy khoảng cách tuy xa, nhạc mở đinh tai nhức óc nhưng hai tiếng này khiến không ít người chú ý. Trương Kiện lách đến chỗ Đỗ Nhược, hỏi: "Cậu chắc không? Hay là thôi đi, ngàn lần vạn lần đừng để nhà cậu biết. Vừa nhìn cậu là biết ngay gia đình cậu nghiêm khắc."
"Tớ, tớ thấy không được thoải mái, tớ về trước. Cậu nói với mọi người giúp tớ nhé."
Trương Kiện vừa định gật đầu thì An Nhiên đã ngăn lại: "Cậu đang làm gì vậy, mới giờ này đã về chẳng phải làm mọi người mất hứng sao? Đỗ Nhược, nhảy đi, cậu không nhảy thì ai nhảy."
Đỗ Nhược dùng dằng muốn gạt tay An Nhiên đang giữ chặt lấy cổ tay cậu. Cậu lo lắng nhìn người đang ngày tiến lại gần. Cậu biết người đó, là ông chủ Tôn. Nếu không có ông ta, Đỗ Nhược cũng không thể nào quen biết Trần Vũ Dương.