Chương 69: An Ninh

Bốn giờ sáng, chiếc Porsche màu đen chạy như bay trên con đường vắng vẻ, giống như con báo nhỏ chạy trốn, vội vàng muốn đến bên cạnh một người nào đó.
Bàn tay cầm lái đang run rẩy. Đúng vậy, hắn đang sợ.


Trần Vũ Dương đấu với An Viễn nhiều năm như vậy, hai bên đều hiểu rõ đối phương. An Viễn giờ là đang muốn sống ch.ết với hắn. Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ. Hắn sợ Đỗ Nhược sẽ bị thương. Nhưng mà hắn đã nghĩ kỹ rồi, nếu hôm nay hắn ch.ết ở nơi này, nhất định phải dẫn Đỗ Nhược đi theo, hắn không thể để cậu cô đơn trên thế giới này. 


Trần Vũ Dương không biết Diêu Nam, nhưng chuyện của Diêu Nam giống như một lời cảnh báo đối với hắn. Nếu không quyết tâm dạy Đỗ Nhược kiên cường thì không nên để cậu cô đơn ở nơi này mà đau khổ. Vì hắn đã quá mức cưng chiều cậu, cho nên hiện tại không có đường lui, nếu hôm nay hắn ch.ết ở đây, nhất định phải mang theo Đỗ Nhược. Bởi vậy, Trần Vũ Dương tự nói với mình, tuyệt đối không thể để cho An Viễn thắng được, đấu đá nhiều năm như vậy, Trần Vũ Dương hắn tuyệt đối không thể bại trận ở nơi này.


Gió buổi sáng lành lạnh, thổi tung mái tóc ngắn tới mang tai của Đỗ Nhược. Tóc của cậu vẫn mềm mại như trước, bị gió thổi qua, rơi trên mặt, làm cậu có cảm giác hơi ngứa. Đỗ Nhược mím môi, đem vết máu bên môi ɭϊếʍƈ vào.


An Viễn không còn làm gì nữa, nhưng không có nghĩa là những người khác sẽ không làm.


Nhưng mà cũng không đến mức không chịu được. An Viễn không có chơi đùa thái quá, thân thể Đỗ Nhược không tốt, An Viễn tay đấm chân đá làm thân thể cậu bắt đầu nóng lên, toàn thân giống như lò lửa, cậu chỉ mặc một cái áo mỏng, bị vứt bỏ bên ngoài nhà máy trên sườn núi. Gió lạnh gào rít thổi bên tai cậu, là thứ dùng để duy trì sựt tỉnh táo cho cậu lúc này. An Viễn ngồi dưới gốc cây bên cạnh, buồn bực uống rượu.


available on google playdownload on app store


Nhìn bộ dáng sắp ch.ết của Đỗ Nhược, An Viễn hừ lạnh, nói: “Dù thế nào, người ở bên cạnh Trần Vũ Dương, cũng không nên là cậu.”


An Viễn hận Trần Vũ Dương tới cực điểm. Đúng là hai người đấu đá đã nhiều năm, cũng có chút bội phục đối phương, kẻ thù và bạn bè, khoảng cách giữa chúng chỉ là một đường thẳng mà thôi. An Viễn nhớ lại, đột nhiên sắc mặt trở nên âm u, đứng dậy. Dùng sức đá vào người Đỗ Nhược, cậu kêu rên một tiếng, sau đó không còn tiếng động nào khác.


An Viễn ngồi xổm xuống, lấy ngón cái và ngón trỏ dùng sức nắm lấy cằm Đỗ Nhược, bắt cậu ngẩng đầu lên nhìn mình: “Nếu hôm nay Trần Vũ Dương ch.ết ở đây, tôi sẽ thay hắn cảm thấy thật đáng tiếc, nếu tôi có thể dựa vào một đám vệ sỹ nhỏ bé mà quật ngã được Trần Vũ Dương, tôi sẽ xem thường chính mình.”


“Trần Vũ Dương sẽ là người chiến thắng.” Âm thanh nồng nặc giọng mũi của Đỗ Nhược vang lên, đầu cậu giờ đang đau như muốn vỡ ra.


Lần đầu tiên Đỗ Nhược cảm thấy mình cực kỳ kiên cường, không khóc, cũng không kêu rên, càng không cầu xin tha thứ. Cậu rất sợ đau, nhưng càng sợ ánh mắt xem thường của người này. Thực sự cậu không muốn yếu đuối trước mặt những người này, cậu phải đợi Trần Vũ Dương tới, sau đó cực kỳ kiêu ngạo nói cho hắn biết: “Trần Vũ Dương, em rất ngoan nha, không khóc này, anh xem, em cũng không sợ hãi nữa đó.”


Cậu muốn được Trần Vũ Dương tán thưởng, cậu muốn lấy sự kiên cường của mình đổi lấy một cái ôm của Trần Vũ Dương.


“Đến cuối cùng ai là người chiến thắng? Chúng ta đều không biết trước được.” Đột nhiên An Viễn cười giễu cợt. Ngay sau đó, hắn giơ tay cho Đỗ Nhược một cái tát: “Đừng nhìn tôi như vậy.”


“Trần Vũ Dương sẽ không ch.ết.” Đỗ Nhược bình tĩnh nói: “Trần Vũ Dương sẽ không ch.ết, An Viễn, Trần Vũ Dương vĩnh viễn là người thắng, anh ấy sẽ không ch.ết, Trần Vũ Dương sẽ không ch.ết…”


“Câm miệng, cậu câm miệng cho tôi.” Hai mắt An Viễn tràn ngập tơ máu, hung ác nhìn chằm chằm vào Đỗ Nhược, tiếp đó vung tay cho Đỗ Nhược liên tiếp mấy cái tát, làm cho Đỗ Nhược đang hoa mắt chóng mặt nay lại càng thêm mơ hồ.


“Xoẹt!” Âm thanh bén nhọn vang lên cùng với động tác của An Viễn, một phần vải áo mỏng của Đỗ Nhược bị xé rách.
Đỗ Nhược hoảng sợ lùi thân thể về phía sau, hai cánh tay bị trói sau lưng, cuối cùng vẫn không chạy thoát khỏi bàn tay của An Viễn.


Hắn hung hăng đè Đỗ Nhược xuống đất, lạnh nhạt cười ra tiếng: “Ngược lại tôi đây giờ lại muốn nhìn xem cậu đã hấp dẫn Trần Vũ Dương như thế nào.”


“Không bao giờ…” Đỗ Nhược há miệng thở dốc, chỉ có thể vô lực nói ra ba chữ này… Trần Vũ Dương… Trần Vũ Dương… Thân thể Đỗ Nhược run rẩy cố gắng tránh né bàn tay đang tuỳ ý làm loạn trên người mình.


“Cút.” Giọng nói của Trần Vũ Dương tại nơi vắng vẻ như thế này, có vẻ trở nên đặc biệt mạnh mẽ.


Hắn đau lòng nhìn gò má sưng húp của Đỗ Nhược, không dám nhìn xuống, hắn sợ những vết thương ẩn giấu bên dưới sẽ làm hắn phát điên. Trần Vũ Dương buộc chính mình rời tầm mắt ra khỏi người Đỗ Nhược, đưa lên mặt An Viễn: “Tôi tới rồi, thả Đỗ Nhược ra.”


Trần Vũ Dương âm thầm đánh giá mười mấy người đàn ông đang vây quanh mình, chỉ có thể kéo dài thời gian, dựa vào một mình hắn với hai bàn tay không, quả nhiên phần thắng chỉ là con số không.


“Cuối cùng anh cũng tới.” Đỗ Nhược nở nụ cười, mỗi lần phải chịu đau khổ, cậu luôn hi vọng một phút sau Trần Vũ Dương sẽ giống như anh hùng mà xuất hiện, cứu cậu đi.


“Không sao đâu, anh tới rồi.” Trần Vũ Dương cười cực kỳ dịu dàng: “Nhược Nhược, anh đảm bảo, chuyện này sẽ không bao giờ có lần thứ hai nữa đâu.”


“Đương nhiên không có lần nữa, bởi vì hôm nay là ngày ch.ết của mày.” An Viễn đứng lên, đẩy Đỗ Nhược về phía sau, một người đàn ông khác lập tức giữ lấy cậu.


“Nhà họ An vẫn cực kỳ giỏi về khoản dùng thủ đoạn hèn hạ.” Trần Vũ Dương giơ tay lên, cởi cúc áo nơi cổ tay. Vuốt tóc, hắn nhàn nhạt hỏi: “Lần này, mày muốn gì?”


Thật ra gương mặt An Viễn cực kỳ anh tuấn, những người trong nhà họ An đều giàu có, đều cưới những cô gái xinh đẹp để giữ dòng giống, cho nên đời sau đương nhiên không xấu chút nào. Nhưng mà gương mặt An Viễn bây giờ có chút vặn vẹo và hung dữ, gã cực kỳ hận bộ dáng nắm chắc phần thắng kia của Trần Vũ Dương, gương mặt kiêu căng mà bất cần. An Viễn nắm chặt khẩu súng lục trong tay, từ từ giơ lên: “Tao… Cái gì cũng không muốn, Trần Vũ Dương, mày còn nhớ An Ninh không?”


Trần Vũ Dương nhíu mày, không trả lời.


An Viễn tiếp tục nói: “Nhiều năm như vậy, mỗi lúc trời tối tao đều nghĩ tới An Ninh, thật ra thì lúc trước mày sắp xếp để An Ninh bên cạnh tao thì mày đã thắng rồi, giờ cái gì tao cũng không muốn, thứ tao muốn, là mạng Trần Vũ Dương mày mà thôi. Tao rất muốn An Ninh, nhưng mà tao không hối hận… Không hối hận vì chính tay tao giết ch.ết An Ninh.”


Hai mắt An Viễn ôn nhu đỏ bừng tràn đầy tơ máu, hai mắt của hắn, nhìn thấy gương mặt còn vương nét cười của Trần Vũ Dương vẫn không thay đổi chút nào. Một người trong sáng như vậy, lại cam tâm tình nguyện vì hắn mà uỷ thân nằm dưới mình, An Ninh…An Ninh… Cái tên thật đẹp.


Lần đầu tiên gã gặp An Ninh là một ngày mùa đông, tuyết rơi đầy đất, cậu cầm hồ sơ lý lịch tới và mỉm cười nói với gã: “Tên tôi là An Ninh.”
An Viễn cũng cười cười: “Vừa hay, tôi cũng họ An, vậy thì cậu được chọn đi, những người khác không cần vào phỏng vấn nữa.”






Truyện liên quan