Chương 14
Suốt bữa tiệc Âu Tiếu Trạch đều uống thay Hạ Vũ Ân hết ly này đến ly khác khiến trong lòng Hạ Vũ Ân rung động không ít.
"Trạch, mình chúc mừng cậu từ bỏ độc thân, cưới được cô vợ xinh đẹp. Hahaha" Từ Minh Uy khoái chí nói khi thấy Âu Tiếu Trạch cùng Hạ Vũ Mân đang bước tới gần chỗ họ
"Uy, hôm nay cậu nói nhiều quá đấy" Âu Tiếu Trạch liếc nhìn bạn tốt nói
"Trạch, không giới thiệu một chút cô dâu của cậu" Tề Gia Lạc cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người bạn tốt
" Vợ của tôi Hạ Vũ Ân. Ân Ân hai người họ là bạn tốt của anh, cậu ta là Từ Minh Uy bên cạnh là Tề Gia Lạc" Âu Tiếu Trạch hất mặt về phía Từ Minh Uy và Tề Gia Lạc ngạo mạn nói
"Từ thiếu Tề thiếu xin chào" Hạ Vũ Ân mỉm cười nhẹ nhàng nói
"Gọi anh là Uy còn gọi cậu ta là Lạc được rồi không cần khách sáo. Bây giờ em là vợ của Trạch nên đều là người nhà cả" Từ Minh Uy thích chí nhìn Hạ Vũ Ân nói
"Cậu nhiều lời quá rồi đấy" Tề Gia Lạc liếc Từ Minh Uy lạnh lùng nói
"Được rồi, Lăng cậu ta chạy đi đâu rồi." Âu Tiếu Trạch không thấy Lăng Triết Hạo thắc mắc hỏi
"Cậu ấy đi nghe điện thoại rồi, cậu ta xem ra rất bận rộn.Hahaha" Từ Minh Uy vui vẻ nói
"Xem ra câu rất vui hay cậu thu xếp về đây giúp Lăng đi." Tề Gia Lạc nhạo báng nói
"Cho tớ xin đi trở về đây luôn, cậu ấy sẽ vắt cạn kiệt sức lao động của tớ mất" Từ Minh Uy ai oán nói khi nhớ tới lúc trước anh giúp Lăng Triết Hạo việc trong tổ chức gần như mọi việc đều là anh gánh vác. Đến thời gian nghỉ ngơi cũng không có.
"Vậy thì cậu bớt nói nhảm đi là được.Hahaha" Âu Tiếu Trạch cười chế nhạo nói
"Lo cho cậu trước đi. Hừ." Từ Minh Uy làm bộ hờn dỗi nói
Âu Tiếu Trạch thấy Từ Minh Uy tỏ thái độ trẻ con thì cười haha Tề Gia Lạc lạnh lùng cũng không thể nhịn cười được. Hạ Vũ Ân bên cạnh Âu Tiếu Trạch lắc đầu chào thua Từ Minh Uy
-------------------------------
Tại vườn hoa khách sạn
"Tam tiểu thư sao con không vào trong, ngoài này lạnh lắm." giọng nói lo lắng của ɖú Trương vang lên
"Vú Trương con không sao, con đã nói là không được gọi con là tiểu thư rồi sao." Hạ Vũ Mân giả bộ lạnh giọng nói
"Được rồi, tại ɖú Trương già rồi lẩm cẩm. Vũ Mân con có đói không ɖú đi kiếm chút gì cho con ăn nhé."
"Không cần. Con không đói, ɖú à bà có mệt không. Hay là bà cứ về nghỉ ngơi trước đi mọi việc ở đây cũng không còn gì quan trọng nữa" Hạ Vũ Mân quan tâm nói
"Vú ở lại xem Đại tiểu thư có gì căn dặn xong rồi về." ɖú Trương vui vẻ nói xem ra tiểu thư nhỏ vẫn quan tâm tới bà
"Vú à nghe lời con đi. Mau về nghỉ ngơi cho khỏe"
"Được rồi ɖú về trước. Con mau vào trong ngoài này lạnh lắm"
"Được rồi. Được rồi, con ngồi đây một lát rồi vào. ɖú cứ về trước đi" Hạ Vũ Mân mỉm cười cho ɖú Trương yên tâm
"Được rồi ɖú về trước nhé.Tạm biệt" ɖú Trương hiền lành nói nhìn thế nào cũng thấy con bé thật xinh đẹp giống mẹ của nó.
Chuyện Hạ Vũ Mân giấu đi vẻ xinh đẹp động lòng người của mình, sợ rằng chỉ có ba người biết đó là bà, Đại tiểu thư và cô bạn thân của tam tiểu thư. Vậy cũng tốt bà cũng mong tam tiểu thư có thể sống yên ổn
"Tạm biệt"
Hạ Vũ Mân ngẩn người nhìn bầu trời đầy sao rồi bước đến bên cạnh một cây đàn piano được đặt trong một góc khuất khó phát hiện ra.
Đôi bàn tay nhỏ bé lướt trên những phím đàn cất giọng lên hát
-Lưu giữ khuôn mặt chàng, họa trong tâm can thiếp
Ai cũng không mang đi được, hình tượng thuở ban đầu
Chỉ sợ rằng thắm năm, cướp đổi nhan sắc của thiếp
Chàng trở lại như xưa, chàng thiếu niên đa tình
Bên này Lăng Triết Hạo vừa nói chuyện điện thoại xong châm điếu thuốc tựa vào cây hút bên tai truyền đến giọng hát ngọt ngào mang một chút u buồn. Nhíu đôi mày thanh tú lại chân không tự chủ bước đến gần nơi phát ra tiếng hát khiến người ta say mê
Từ xa anh thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi bên cây đàn piano anh cho người đặt ở đó. Bước lại gần quan sát cô mặc một chiếc váy màu trắng tinh rất vừa vặn với dáng người lộ ra eo nhỏ nhắn càng toát lên sự xinh đẹp có chút cô đơn của cô, làn da trắng nõn mịn màng làm cho bất kể người đàn ông nào cũng phải say đắm. Nghĩ tới đây lòng anh bỗng tức giận muốn giết ch.ết tất cả đàn ông muốn nhìn cô
Hạ Vũ Mân đang chuyên tâm bỗng nhận ra có người sau lưng mình, xoay người lại nhìn thấy người sau lưng mình thì ngẩn người bất động như bị hút mất hồn.