Chương 59: Người sinh không có ai dưỡng con hoang
“Cái gì? Cậu không chỉ không có quan hệ gì với anh họ lại càng không có quan hệ huyết thống?” Âu Dương Hồng sợ hãi kêu ra tiếng
Từ Trạch Á gật gật đầu, hoàn toàn giống một phạm nhân bị đứng thẩm vấn.
“Tôi hiểu được, nhất định là cậu không chịu đi, mà anh họ lại đáng thương cho cậu, cho nên mới cho cậu ở nơi này, nhưng cậu có thể đừng mặt dày mày dạn ở lại, cậu cũng phải tự hiểu được, huống hồ người mẹ kia của cậu đã ly hôn với anh họ rồi, cậu càng không cần thiết ở nơi này, cậu hiện tại mau cút đi cho tôi” Âu Dương Hồng ngón chân cao hơn thắt lưng trừng mắt Từ Trạch Á nói
“Tôi không đi, baba nói tôi có thể ở đây” Từ Trạch Á cũng nhìn lại Âu Dương Hồng kiên định nói
“Cái gì, thật đúng là cho mày mặt mũi mày lại không biết xấu hổ, mày nơi này người sinh không có ai dưỡng đồ con hoang” Âu Dương Hồng lại lập tức đi tới trước mặt Từ Trạch Á hung thần ác sát nói
“Cô không được nói mẹ tôi như vậy” Từ Trạch Á cũng căm tức, có thể nói cậu như thế nào cũng được nhưng không được đụng chạm tới mẹ cậu
“Tao nói như vậy thì đã làm sao? Mày chính là đồ con hoang, có người sinh nhưng không người nào dưỡng, mày hiện tại cút ra ngoài ngay cho tao” Âu Dương chỉ tay ra cửa y hệt bộ dáng nữ chủ nhà
“Tôi không phải là con hoang,
“Mày không phải là con hoang thì mày ở lại đây làm gì không chịu đi? Chẳng nhẽ mày lại muốn trông chờ lên làm Mộ Dung thiếu gia, mày nghĩ cũng đừng nghĩ
Quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài, Từ Trạch Á không nghĩ tới một nữ nhân xinh đẹp thế này tẫn nhiên nói chuyện lại độc ác như vậy. “Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô, hơn nữa nơi này là nhà của baba, cô không có quyền đuổi tôi đi” Nhìn Âu Dương Hồng, Từ Trạch Á quật cường nói
“BA—–“
Từ Trạch Á bụm lấy hai má đã phát đau, như trước dùng ánh mắt quật cường nhìn Âu Dương Hồng, mặc dù cậu nói ngôi nhà này không liên quan gì đến cậu nhưng baba đã cho cậu ở đây, nếu là baba đuổi cậu đi thì cậu nhất định sẽ lập tức đi ngay, còn nữ nhân này thì không có quyền.
“Mày có đi hay không?” Âu Dương Hồng lắc lắc bàn tay đã đánh đến đau nhức, lại giơ lên, uy hϊế͙p͙ nói
“Tôi không đi” Từ Trạch Á căm giận nhìn Âu Dương Hồng.
“Được, mày không đi chứ gì? Người đâu, bắt thằng nhỏ này đuổi ra ngoài cho tôi” Âu Dương Hồng hét lớn
“Trạch Á thiếu gia làm sao vậy?” Nghe được thanh âm tranh cãi ầm ĩ, quản gia vội vàng từ trên lầu chạy xuống.
“Ông là quản gia đi? Lập tức đem đứa con hoang này đuổi ra ngoài cho tôi” Nhìn thấy Vương Trung, Âu Dương Hồng ra lệnh nói
“Trạch Á thiếu gia, cậu làm sao vậy?” Nhìn thấy vết sưng đỏ trên mặt Từ Trạch Á, quản gia lo lắng hỏi
“Vương thúc, con không sao” Nhìn nhìn quản gia, Từ Trạch Á thản nhiên nói
“Ông có nghe tôi nói không? Tôi nói ông lập tức đem đứa con hoang này đuổi ra ngoài cho tôi” Âu Dương Hồng lại hét lớn nói
“Biểu tiểu thư, tôi nghe được, nhưng Trạch Á thiếu gia là đứa con lão gia rất yêu thương, tôi không có quyền đuổi Trạch Á thiếu gia ra ngoài, hơn nữa biểu tiểu thư cũng không có quyền này” Nhìn Âu Dương Hồng, Vương Trung thật sự nghiêm túc nói
“Đứa con của anh họ? Này cũng không biết là nữ nhân gì lại sinh ra đứa con hoang mà cũng xứng là con của anh họ, tôi nói ông không phải là già rồi nên hồ đồ chứ?” Âu Dương Hồng càng ăn nói lỗ mãng chất vấn quản gia.
“Không cho cô nói mẹ tôi như vậy, cũng không cho cô nói như vậy với quản gia thúc” Trừng mắt giận Âu Dương Hồng, Từ Trạch Á lạnh lùng nói nếu như nói mười sáu năm qua chuyện gì làm cho cậu tức giận nhất thì chính là chuyện tình hiện tại với nữ nhân này đây.
“Tôi nói vậy thì đã làm sao? Ông già, nếu ông cũng không muốn làm thì cũng nhanh cút cho tôi” Âu Dương Hồng tiếp tục trắng trợn nói
“Biểu tiểu thư, tôi cút hay không cút cũng không đến phiên cô quản, tôi là lão quản gia của nhà này, chỉ có lão gia mới có tư cách bảo tôi cút” Quản gia bình tĩnh nói đối với biểu tiểu thư này ông cũng đã sớm nghe nói, tính cách điêu ngoa tùy hứng không coi ai ra gì, không lễ phép thì càng không cần phải nói.
“Ông —-“
Âu Dương Hồng tức giận định giơ tay lên tát quản gia nhưng lại bị Từ Trạch Á bắt được, “Cô muốn đánh thì cứ đánh tôi, không cho phép cô đối như vậy với quản gia thúc” Từ Trạch Á căm giận nói trong lòng cậu lại càng thêm chán ghét Âu Dương Hồng vài phần.
“Mày đúng là đứa con hoang không biết trời cao đất rộng” Âu Dương Hồng vừa nói vừa dùng một bàn tay khác đưa lên tát Trạch Á. Đăng bởi: admin