Chương 105: Quá khứ hiện tại về sau đều quan trọng
“——-” Từ Trạch Á há miệng thở dốc, hai chữ “Baba” cuối cùng bị nuốt xuống.
“Tiểu Á” Nhìn thấy Từ Trạch Á, tâm tình Mộ Dung Lăng Phong liền tốt, từ buổi sáng Bạch Tố Tố đến đây tới bây giờ Tiểu Á cũng chưa trở lại bệnh viện, trong lòng anh cứ qua một phút đồng hồ thì càng không kiên định.
“Chú, đây là canh bổ dì Bạch làm cho chú bảo con mang qua đây chú tranh thủ lúc còn nóng mau uống đi” Từ Trạch Á cầm bình giữ nhiệt trong tay đặt lên bàn lại bưng chén canh đến bên giường đưa cho Mộ Dung Lăng Phong.
“Chú vẫn chưa đói, Tiểu Á gầy như vậy liền ăn nhiều một chút bồi bổ đi”
“Con đã ăn rồi, dì Bạch nói canh này uống rất tốt con cũng uống rất nhiều, chú mau nếm thử” Múc một muỗng Từ Trạch Á đưa tới bên miệng Mộ Dung Lăng Phong
“Được” Mộ Dung Lăng Phong uống thật ngon, mặc dù canh hương vị quả thật rất ngon nhưng không bằng Tiểu Á tự tay uy anh làm cho anh rất vui vẻ rất hạnh phúc.
Nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong uống canh hết sạch, Từ Trạch Á ở trong lòng nghĩ, quả nhiên vẫn là nữ nhân tốt hơn, ôn nhu săn sóc, còn có thể nấu canh, mà cậu chẳng qua vẫn chỉ là một nam hài tử chưa trưởng thành, quả thật là so sánh không bằng.
“Tiểu Á, Tố Tố cô ấy kỳ thật —–”
“Chú, đêm nay con có thể cùng ngủ với chú được không?” Từ Trạch Á cắt ngang lời nói của Mộ Dung Lăng Phong, đối với chuyện Mộ Dung Lăng Phong cùng Bạch Tố Tố cậu cũng biết, cậu không muốn từ trong miệng Mộ Dung Lăng Phong lần nữa tàn nhẫn nghe được, đêm nay cũng là đêm cuối cùng cậu bồi ở bên người người này, để cho cậu hảo hảo quý trọng lần cuối cùng khó có được này đi.
“Được” Nghe Từ Trạch Á nói như vậy Mộ Dung Lăng Phong cao hứng gật gật đầu, vội vàng đem thân thể dịch sang một bên nhường chỗ cho Từ Trạch Á
Từ Trạch Á cởi áo khoác trên người nằm xuống, cậu từng vô số lần cùng baba đồng giường cộng chẩm như vậy nằm trong khuỷu tay ôn nhu mà dày rộng của baba an tâm ngủ hạnh phúc tỉnh lại, mà hiện giờ ôm ấp này từ lâu đã thuộc về người khác, đêm nay bất quá cũng chỉ là kỷ niệm cuối cùng của cậu mà thôi.
Mộ Dung Lăng Phong cũng nằm xuống, theo thói quen vươn cánh tay ra để Từ Trạch Á gối lên trên, “Tiểu Á, tuy rằng con không nhớ rõ, nhưng trước kia chú cũng cùng Tiểu Á cùng một chỗ ngủ như vậy, cùng Tiểu Á ————-”
“Chuyện trước kia mặc kệ có nhớ hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là… hiện tại cùng về sau” Vùi ở trong ***g ngực Mộ Dung Lăng Phong, Từ Trạch Á thì thào nói chuyện đã từng cho dù cậu không còn nhớ rõ nữa thì có ích gì, quá khứ chung quy vẫn chỉ là quá khứ, cảnh còn người mất, có thể lưu lại cũng chỉ là kỷ niệm mà thôi.
“Hiện tại cùng về sau?” Hiện tại cùng về sau tuy rằng quan trọng, nhưng mà quá khứ cùng Tiểu Á một chút một giọt cũng là bảo vật quan trọng nhất anh không muốn quên. “Tiểu Á, mặc kệ là quá khứ hay là hiện tại về sau đối với chú mà nói đều quan trọng như nhau” Mộ Dung Lăng Phong vừa nói vừa vươn tay qua kéo Từ Trạch Á vào trong ***g ngực.
Quan trọng như nhau sao? “Chú, con mệt mỏi, muốn ngủ” Từ Trạch Á nói xong liền nhắm hai mắt lại, kỳ thật cậu cũng không phải mệt mỏi thật mà là không muốn làm cho tâm tình càng thêm rung động càng thêm không nỡ, cùng nam nhân này cũng chỉ có thể đến đây liền chấm dứt, bằng không rối rắm cuối cùng cũng chỉ là cậu mà thôi, cậu không cần ——- cậu không muốn ——–
“Ừ, ngủ đi” Kéo chăn lông thật cẩn thận đắp lên người cho Từ Trạch Á cưng chiều nhìn Từ Trạch Á nhắm hai mắt lại, giờ khắc này Mộ Dung Lăng Phong bỗng nhiên cảm thấy giống như trước kia, càng giống như Tiểu Á của anh chưa từng quên anh đã cùng một chỗ cùng anh hết thảy đồng dạng.
“Lăng Phong, từ hôm nay em sẽ tới chiếc cố anh” Bạch Tố Tố vừa đi vào vừa nói
“Cảm ơn em Tố Tố, Tiểu Á chiếu cố anh là tốt rồi” Mộ Dung Lăng Phong ngồi dựa ở trước giường bệnh, tối hôm qua ôm Tiểu Á ngủ một đêm mộng đẹp ngủ rất say, thời điểm sáng sớm tỉnh lại Tiểu Á đã trở về rồi.
“Lăng Phong, Tiểu Á thằng bé đã trở về rồi”
“Trở về?”
“Tiểu Á thằng bé sáng sớm đã đi Mĩ rồi nói là đi qua bên kia với mẹ nó”
“Cái gì? Đi Mĩ?” Vì cái gì anh không biết, vì cái gì không có ai nói cho anh. “Tiểu Á khi nào thì đi? Mấy giờ thì bay?” Mộ Dung Lăng Phong vừa hỏi vừa xuống giường.
“Chuyện này em cũng không quá rõ, chỉ sợ hiện tại không sai biệt lắm đã tới bên kia rồi đi” Bạch Tố Tố đi qua kéo Mộ Dung Lăng Phong lại “Anh như thế nào lại dậy, mau nằm xuống”
“Không được, anh phải đuổi theo Tiểu Á” Mộ Dung Lăng Phong giãy khỏi cái kéo tay của Bạch Tố Tố cầm lấy áo khoác mặc lên người chuẩn bị đi ra cửa thì lần nữa lại bị Bạch Tố Tố kéo lại.
“Lăng Phong, thằng bé kia có ba mẹ của mình, để nó trở về bên người ba mẹ chính mình không phải tốt hơn sao?”
“Anh sẽ không để Tiểu Á rời khỏi anh” Mộ Dung Lăng Phong kiên định nói
“Lăng Phong, anh vì cái gì đối với đứa nhỏ kia cố chấp như vậy?” Bạch Tố Tố nghi hoặc nhìn Mộ Dung Lăng Phong, mặc dù chuyện này cô có chút không dám nghĩ cũng sợ hãi suy nghĩ nhưng cô chung quy vẫn muốn biết.
“Bởi vì anh yêu Tiểu Á”
“Yêu?” Từ trong ánh mắt kiên định của Mộ Dung Lăng Phong Bạch Tố Tố không phải không biết cái gọi là yêu này là ý tứ gì, nhưng mà cô ta vẫn hy vọng đây không phải sự thật, đây chỉ là Mộ Dung Lăng Phong nói giỡn. “Lăng Phong, anh có biết anh đang nói cái gì không?”
“Anh biết, Tố Tố, lời anh nói là sự thật, anh cũng không có sinh bệnh, chỉ là không muốn để Tiểu Á rời đi cho nên anh mới giả bệnh ———–” Chuyện tới hiện giờ Mộ Dung Lăng Phong biết vẫn là nói rõ ràng sẽ tốt hơn, không nói rõ ràng như vậy hiểu lầm thêm nữa không biết sẽ lại phát sinh chuyện gì, anh không muốn lại một lần nữa mất đi Tiểu Á, chỉ có Tiểu Á anh không thể mất đi.
“Anh ——” Bạch Tố Tố sững sờ đứng đó
“Tố Tố, những chuyện khác chờ anh trở lại sẽ nói cho em” Nói xong Mộ Dung Lăng Phong liền lo lắng không yên chạy ra ngoài.
“Cô này, thỉnh giúp tôi tr.a xem chuyến bay đi Mĩ là mấy giờ cất cánh?”
“Tám giờ ba mươi, đã cất cánh nửa giờ rồi”
“Cảm ơn, thỉnh đặt giúp tôi một vé máy bay đi Mĩ của chuyến tiếp theo” Mộ Dung Lăng Phong không hề nghĩ ngợi nói anh không thể liền mất Tiểu Á như vậy, anh càng không thể liền buông tay như vậy.
“Tôi là nói mặt trời mọc từ hướng Tây? Hay là tuyết rơi?”
Trong phòng khách Mộ Dung gia, Mộ Dung Lăng Phong vừa từ Mĩ về liền gọi Hải Minh Vũ cùng Lạc Tuấn Tiệp đến nhà.
“Tiểu Á thằng bé không có đi Mĩ?” Mộ Dung Lăng Phong vẻ mặt mệt mỏi nói anh vội vàng đi Mĩ, kết quả Từ Trạch Á cũng không có đi đâu lại vội vàng trở về, này không, triệu tập các bạn tốt đến tìm giúp.
“Không có đi Mĩ? Không phải chứ? Có thể nào là bị bắt cóc hay là bị lừa bán?” Hải Minh Vũ hét lên.
“Tôi nói cậu cho rằng đây là đang diễn cảnh – phỉ bắt cóc phiến à?” Mộ Dung Lăng Phong cùng Lạc Tuấn Tiệp đồng thời liếc mắt Hải Minh Vũ.
“Tôi đây cũng không phải là sốt ruột sao? Tiểu Á khả ái như vậy nói không chừng đã bị người xấu theo dõi” Hải Minh Vũ nhẫn nhịn quắt miệng tiếp tục nói
Tuy rằng Mộ Dung Lăng Phong cho Hải Minh Vũ đó là nói hươu nói vượn nhưng mà trong lòng vẫn không khỏi lộp bộp lộp bộp, Tiểu Á của anh quả thật rất khả ái nếu như bị sắc lang hoặc là BT theo dõi vậy chẳng phải là —– vậy chẳng phải là —— “Không được, tôi phải ra ngoài tìm Tiểu Á” Mộ Dung Lăng Phong nhanh chóng đứng lên.
“Tôi nói các cậu bình tĩnh một chút, cho dù hiện tại ra ngoài tìm trời đất bao la các cậu biết Tiểu Á ở nơi nào sao? Mặc dù tôi cũng rất lo lắng, nhưng mà chúng ta tốt hơn hết là ngẫm xem Tiểu Á có thể đi đến nơi nào, hơn nữa Tiểu Á cũng không phải trẻ con ba tuổi các cậu nói nghiêm trọng như vậy sao? Hết bị bắt cóc lại đến bị lừa bán” Lạc Tuấn Tiệp bình tĩnh nói
“Đúng đúng đúng, chúng ta trước hết nghĩ xem Tiểu Á sẽ đi nơi nào?” Hải Minh Vũ cũng ăn khớp nói dù sao hắn hiện tại cũng không dám khơi sóng dậy gió nữa, bằng không hắn cũng không dám cam đoan bạn tốt Mộ Dung Lăng Phong sẽ xúc động làm ra chuyện gì nữa.
Nghe hai người kia nói cũng có đạo lý Mộ Dung Lăng Phong lại ngồi xuống dưới sô pha, hiện tại anh là cần hảo hảo bình tĩnh ngẫm xem Tiểu Á sẽ đi nơi nào, nếu cứ bất chấp mà tìm chẳng những sẽ lãng phí thời gian hơn nữa cũng không nhất định có thể tìm được Tiểu Á. “Đúng rồi, các cậu đã hỏi Tần Tình với Nam Ninh xem có biết hay không chưa?”
“Chuyện này —– vì cậu nói phải nhanh qua đây cũng không nói có chuyện gì, chúng tôi nào có cơ hội hỏi”
“Đúng vậy đúng vậy ——”
“Vậy các cậu nhanh đi hỏi một chút, tôi cũng đi hỏi Phú Đình Đình một chút xem con bé có biết hay không?” Hiện tại cũng chỉ có thể bắt đầu từ những người Tiểu Á quen biết, Mộ Dung Lăng Phong lại đứng lên.
“Chuyện này cứ giao cho chúng tôi đi, cậu bay đến bay đi vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi một chút” Hải Minh Vũ lo lắng nói
“Tôi không sao” Mặc dù thể xác và tinh thần đích xác là mệt ch.ết đi nhưng vì Tiểu Á anh vẫn có thể trụ được.
“Cậu không cần cậy mạnh, nếu cậu ngã xuống, vậy Tiểu Á phải làm sao bây giờ?” Lạc Tuấn Tiệp cũng lo lắng nói chuyện giữa Mộ Dung Lăng Phong cùng Tiểu Á hắn cũng thấy, giữa hai người trong lúc đó cũng đã trải qua không ít, mà hiện giờ hắn cũng không muốn lại nhìn thấy hai người lại lưu lạc thêm nữa.
“Vậy — vậy đều nhờ các cậu” Tiễn hai người, Mộ Dung Lăng Phong nhắm mắt tựa vào sô pha, đương nhiên anh cũng không có tâm tư nghỉ ngơi, hiện tại trong đầu chỉ nghĩ xem Tiểu Á của anh hiện tại ở nơi nào sẽ đi nơi nào —–
“Lăng Phong, trở về phòng nghỉ ngơi đi?” Bạch Tố Tố nhẹ giọng chậm rãi bước tới.
“Anh không sao” Mộ Dung Lăng Phong chậm rãi mở mắt vẫn như trước dựa vào sô pha.
“Chờ Tiểu Á trở về em sẽ trở về” Bạch Tố Tố bưng tới một ly cà phê đưa cho Mộ Dung Lăng Phong.
“Cảm ơn, em sớm một chút trở về đi, Tiểu Dật còn đang chờ em” Mộ Dung Lăng Phong bưng cà phê uống vài ngụm, hiện tại anh là cần nâng cao tinh thần, bằng không trong đầu này hỗn loạn hết cả lên như thế nào cũng không an tĩnh được.
“Chuyện anh cùng Tiểu Á anh yên tâm em sẽ không nói cho ba mẹ đâu” Đối với chuyện Mộ Dung Lăng Phong cùng Từ Trạch Á Bạch Tố Tố tuy rằng cũng không có hỏi quá nhiều, nhưng từ vẻ mặt cùng lời nói của Mộ Dung Lăng Phong cô ta cũng đã biết hết rồi, nguyên lai cái kia cho tới nay người tự mình đa tình là cô ta, mà hiện giờ cô ta không cần ở lại nơi này càng không cần thiết gặp mặt Tiểu Á.
“Cảm ơn em Tố Tố” Mộ Dung Lăng Phong từ đáy lòng nói
“Kỳ thật là em phải cảm ơn anh” Con người a, có đôi khi lòng tham không đáy sẽ bất tri bất giác nổi lên, giống như cô ta rõ ràng bây giờ đã rất hạnh phúc, lại hy vọng nhận được càng nhiều, cũng may có thể tỉnh ngộ đúng lúc, bằng không cô ta còn không biết sẽ biến thành cái dạng gì nữa.