Chương 40: Cho mình một cơ hội
Giọng nói quen thuộc cùng với sự dịu dàng cưng chìu như trước đây làm cho Nhiếp Tử Vũ bất ngờ ngẩn người ra. Cô do dự từ từ ngẩng đầu lên, với ngọn đèn đường heo hắt cùng đôi mắt sưng đỏ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không lường được kia, mũi lại cảm thấy chua xót vô cùng, nước mắt lại không khống chế được mà trào ra.
Thấy nước mắt cô lại bắt đầu trào ra, lòng Nhiếp Tử Phong nhất thời rối bời, vì vậy hắn vội vàng lấy khăn tay từ trong túi ra rồi cúi người lau nước mắt cho cô.
Khi hơi ấm từ lòng bàn tay hắn xuyên thấu qua cái khăn tay chuyền đến gương mặt nhỏ nhắn không có chút huyết sắc của cô, Nhiếp Tử Vũ liền theo bản năng hất tay hắn ra, sau đó đứng lên liền muốn xoay người rời đi.
Nhiếp Tử Phong nhanh tay lẹ mắt cũng không cho cô có cơ hội chạy đi, liền nhanh chân bước vòng qua trước mặt cô cản đường.
Nước mắt giàn dụa oan ức nhìn gương mặt tuấn lãng lờ mờ đầy lo lắng của hắn, cô bướng bỉnh cắn chặt môi, nói:
- Anh tránh ra!
Nói xong, cô liền đấm vào ngực hắn một cái thật mạnh, chỉ tiếc là sức của cô quá nhỏ, căn bản là không thể làm đau hắn.
Nhìn dáng vẻ oan ức đến cực độ của cô, Nhiếp Tử Phong dịu dàng hỏi:
- Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.
- Không cần anh lo, anh nên đi chăm sóc tình nhân của anh đi.
Lúc Nhiếp Tử Vũ tức giận hét lên thì cũng ra sức hất tay hắn ra khỏi tay mình, bước lùi về sau hai bước để giữ khoảng cách.
Thấy vậy, đôi môi mỏng của Nhiếp Tử Phong hơi cong lên, lộ ra một nụ cười vui vẻ:
- Vũ Vũ, anh có thể cho rằng em đang ghen phải không?
Hắn bước lên hai bước, đưa tay ra vén những sợi tóc xốc xếch trên mặt cô, lời nói và hành động có vẻ vô cùng thân mật.
Động tác bất ngờ của hắn làm cho Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, nước mắt ngừng rơi.
Đôi mắt trong veo tràn đầy hoang mang, cô nghi hoặc nhìn hắn, thật lâu mà cũng không phản ứng kịp.
Nhiếp Tử Phong bất đắc dĩ thở dài, nhìn thẳng vào cô, nói:
- Vũ Vũ, em biết chúng ta là không thể nào phải không?
Nhiếp Tử Vũ kích động rống lên:
- Tại sao không thể nào chứ? Đừng có nói do tôi là em gái gì gì đó của anh.
Cô quả thật hận thấu xương những lời nói này.
Mà đối với phản ứng vô cùng kịch liệt của cô, Nhiếp Tử Phong vô cùng hài lòng, gật đầu rồi bất ngờ đổi cách xưng hô, hỏi:
- Em thích anh sao?
Nhiếp Tử Vũ sửng sốt, cũng còn chưa hiểu ý tứ của hắn, nhưng mà cong môi, lạnh lùng cười một cách đau khổ:
- Bây giờ có còn quan trọng nữa hay không?
Hắn đã muốn nhanh chóng kết hôn với người con gái khác thì hắn còn quan tâm đến việc cô có thích hắn hay không để làm gì chứ.
Không để ý đến câu trả lời của cô, Nhiếp Tử Phong tiếp tục hỏi:
- Em biết em đối với anh là loại thích nào hay không? Là ỷ lại hay là tình yêu nam nữ?
Hắn dịu dàng vô cùng lại cực kỳ nghiêm túc, giống như rất sợ làm cho cô sợ vậy.
Nhiếp Tử Vũ hoàn toàn bị những câu hỏi của hắn làm cho mơ hồ, đến lúc câu nói kia vang lên thì cô mới kịp phản ứng.
- Một tuần, anh đồng ý cho em một tuần lễ để xác định rõ cảm xúc của em dành cho anh. Nếu như em đối với anh quả thật là tình yêu nam nữ thì anh nguyện ý không coi em là em gái nữa.
Hắn muốn cho mình một cơ hội, nếu như có thể, hắn muốn có cô.
Dứt lời, Nhiếp Tử Vũ im lặng. Một hồi sau, cô kinh ngạc mở to mắt, vui mừng hỏi:
- Anh nói thật?
Nhiếp Tử Phong cũng không trả lời, nhưng trong mắt lại tràn đầy sự yêu chiều say mê thay thế cho lời của hắn.
Có câu nói này của hắn, Nhiếp Tử Vũ cũng lấy hết can đảm nói:
- Em thích anh, từ trước đến nay đều là tình cảm giữa trai và gái, không tin thì anh tự cảm nhận đi.
Nói xong thì cô liền xông lên ôm lấy hắn, nhón chân lên hôn vào môi hắn.
Sau khi Nhiếp Tử Phong sửng sốt vì bất ngờ thì trong mắt hiện lên thâm tình, ngay sau đó ôm eo cô, hôn cô thật sâu.
Ánh trăng sáng chiếu vào người họ, nhìn cứ như một bức tranh bạn tình trong truyện mâng.
Gió đêm vẫn cứ thổi, bóng cây vẫn rung rinh.
Cách đó không xa sau cây đại thụ, một đôi mắt đen nhánh tràn đầy ghen tỵ.