Chương 47: Nhìn thấy được
Sự kích động của cô làm cho lòng Lãnh Duy Biệt như tro tàn, đối mặt với ánh mắt trong veo đang mở to chất vấn hắn, cuối cùng hắn lại không thể trả lời được.
Đúng vậy, bọn họ cũng không phải là anh em ruột thì tại sao lại không thể nào chứ ...
Nghĩ xong, trong mắt lại hiện lên sự đau đớn tan nát. Từ trước tới nay, hắn đều cho rằng bọn họ là anh em cho nên sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra, sau đó mới yên tâm mà to gan yêu thích cô, chờ sau khi cô lớn thì cũng sẽ không quan tâm đến việc giữa bọn họ có bất cứ mối quan hệ máu mủ nào hay không.
Khóe miệng hơi cong lên nở ra một nụ cười lạnh lẽo, vẫn cứ im lặng một hồi lâu thì Lãnh Duy Biệt mới nhíu mày nhìn cô, nghiêm túc hỏi:
- Em thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích em sao?
Nếu như là trước đây thì Nhiếp Tử Vũ nhất định không thể trả lời hắn vấn đề này, nhưng mà bây giờ cô có thể tự tin trả lời:
- Anh ấy yêu em!
Cô có hơi hấc cằm lên, vẻ mặt thật là kiên định, đồng thời trong đáy mắt cũng mang theo hạnh phúc.
Nhìn dáng vẻ chắc chắn của cô, Lãnh Duy Biệt lại nhíu mày, chậm rãi gật đầu:
- Tốt lắm!
Việc đã đến nước này, hắn đã không còn gì để nói, nhưng mà ...
- Nhưng lúc nào em đau lòng thì đừng quên là còn có anh.
Hắn sẽ im lặng bảo vệ cô, trước hết là nên mang đến cho cô sự thoải mái, cho dù không thể làʍ ȶìиɦ nhân nhưng vẫn có thể làm bạn bè mà.
Nhìn dáng vẻ ủ rũ của hắn, vẻ mặt Nhiếp Tử Vũ vốn lạnh lùng cứng rắn nhất thời mềm nhũn ra.
- Dạ
Nhiếp Tử Vũ gật đầu, đôi mắt lại rưng rưng vì cảm động.
Chỉ mong vĩnh viễn không có ngày đó!
Bên trong xe, bầu không khí có chút ngượng ngùng, hai người đều chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, im lặng không lên tiếng. Nhiếp Tử Vũ ngổn ngang những suy nghĩ cho nên hết sức đau đầu. Ánh mắt lơ đãng nhìn qua vẻ mặt đau buồn của Lãnh Duy Biệt, lòng Nhiếp Tử Vũ nhất thời khó chịu. Hai tay đặt trên đầu gối không biết từ lúc nào đã nắm chặc thành quyền, hàm răng cắn chặt, đáy mắt đầy vẻ lo lắng.
Nhưng chuyện tình cảm thì không thể nào miễn cưỡng được, thà đau một lần còn hơn cứ mãi chịu đựng nỗi đau day dẵn, hơn nữa anh ấy còn đối với cô rất tốt nên cô thật sự không muốn lừa dối anh ấy.
Haizzz!
Đang lúc cất tiếng thở dài giữa bầu không khí im lặng thì chiếc BMW dừng lại ở ven đường.
- Tới rồi.
Lãnh Duy Biệt nói.
- Dạ.
Nhiếp Tử Vũ gật đầu một cái, tháo thắt an toàn ra, nhưng mà mãi đến lúc cô mở cửa xe ra thì hắn vẫn không nhúc nhích, vì vậy tò mò hỏi:
- Anh không xuống xe sao?
- Anh còn có việc nên cần phải quay về công ty xử lý một chút.
Lãnh Duy Biệt cười dịu dàng, vẫn là nụ cười cưng chiều ấy, nhưng mà nụ cười ấy đã không còn thân mật như trước đây.
Ngước đầu lên bắt gặp ánh mắt anh ấy, Nhiếp Tử Vũ càng thêm áy náy.
- Vậy được rồi.
Nếu anh ấy đã có ý tránh cô thì cô cũng không muốn nói nhiều nữa.
- Anh lái xe cẩn thận nha, tạm biệt.
Sau khi buông một câu, Nhiếp Tử Vũ liền xuống xe,
Mà chờ sau khi cô đứng vững trên đường, chiếc BMW trong tích tắc như cung tên rời đi, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt cô.
- Vũ Vũ, đi thôi.
Không biết từ lúc nào thì Triệu An Nhã đã xuất hiện đứng cạnh cô, lúc này Nhiếp Tử Vũ mới thu tầm mắt của mình lại, gật đầu một cái. Đang lúc muốn đi theo An Nhã vào KTV thì bất ngờ ánh mắt lơ đãng liếc nhìn về phía con đường đối diện, đồng tử lập tức phóng to ra.
- Làm sao vậy?
Triệu An Nhã không hiểu hỏi.
Hai bóng người dính chặt vào nhau đập vào mắt Nhiếp Tử Vũ, sau khi sửng sốt một lúc lâu, cô mới hồi phục tinh thần lại.
- Không có gì.
Cô vừa hoảng sợ vừa đau đớn gật đầu, mặt thì tái xanh, cô bất ngờ cười một cách yếu ớt, nói:
- Tớ đột nhiên nhớ là tớ còn phải đi mua một quyển sách, các cậu đi trước đi, tớ lập tức vào ngay.
- Ừ, được rồi,
Không hề nhận ra sự khác thường của cô, Triệu An Nhã gật đầu rồi lại bước vào KTV.
Thấy vậy, Nhiếp Tử Vũ hít một hơi thật sâu, tức giận chạy về hướng con đường đối diện.