Chương 6: Bảo bối, đã lâu không gặp
Hành lang âm u tối mờ trừ bỏ nhân viên tạp vụ ngoài ra không có một bóng người, nhìn xem hai phía, Diệp Toàn đột nhiên hoài nghi tiếng động vừa rồi có phải là mình nghe nhầm hay không? Nhưng là rõ ràng vừa rồi có nghe một ít tiếng kêu giống như tiếng của Minh.
Sờ sờ cái mũi, anh lại quay trở về, về địa bàn của mình rồi, anh chắc là không có chuyện gì đâu.
Trong rạp ở trong một că phòng đồng dạng, Đoan Mộc Minh đang ngã ngồi trên sô pha, trong ngực anh có một viên đen thùi lùi đang vòng đến vòng đi, bộ dáng kia cực kỳ giống như đứa nhỏ đang tìm sữa.
Trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả, anh hoàn toàn ngây dại.
“Cái kia......Cô......” Nhìn cô thế nhưng luống cuống tay chân bới ra quần áo trên người mình, nháy mắt Đoan Mộc Minh ánh mắt trừng thật to, anh mặc dù là thích chơi, nhưng là nếu như bị nữ nhân cường, kia truyền đi thì thật khó nghe.
“Câm miệng, ngoan ngoãn nằm đừng nhúc nhích.” Khi nói chuyện, đầu nữ nhân lại một lần thấp xuống, cùng một thời gian, áo của anh dưới sự linh hoạt gỡ ra của cô đã mở rộng ra, ngọn đèn ở đại sảnh ngẫu nhiên có hắt vào chút ánh sáng, chiếu ra nhan sắc bình thường đang ở trên ngực anh.
Ngắn ngủi ánh sáng qua đi, trong rạp nhất thời lại tối xuống, nhìn lại có thể thấy trong mắt cô hai tròng mắt như ngôi sao sáng rực rỡ.
Còn có thanh âm kia...... Hình như đã nghe qua ở đâu đó?
“Cô có biết tôi là ai hay không?” Đoan Mộc Minh nói thật nhỏ, ở trong bàn tay bé nhỏ của cô thân mình càng trở nên nóng hơn, tiếng nói cũng không tự giác mang theo một tia khàn khàn, trong đên tối này, nghe qua phá lệ chọc người.
“Ba ~~~”
Chỉ nhìn thấy thân thể kia ngước lên, giơ tay đối với mặt của anh đánh một cái tát, “Vô nghĩa, anh không phải là cái kia Ngưu Lang sao?”
“Cô nói cái gì?” Đoan Mộc Minh lập tức nổi giận, “Cô thế nhưng nói tôi là Ngưu Lang?”
“Anh không phải sao?” Trong bóng đêm, giạng chân ở trên người anh, nữ nhân hung thần ác sát nói, “Tôi cảnh cáo anh a, đừng nghĩ chạy, anh là người tôi tốn tiền kiếm tới, muốn đi có thể, đem tiền trả lại tôi.”
“Cô......” Đoan Mộc minh lập tức hết chỗ nói rồi.
Tưởng anh thuận theo rồi, nữ nhân lại một lần nữa cúi đầu, một đôi tay nhỏ bé vẫn ở trên người anh sờ soạng không ngừng, chợt có ngọn đèn chiếu lại đây, đã nhìn thấy vẻ mặt mê hoặc đó của cô.
“Cô rốt cuộc đang tìm cái gì? Nói ra, tôi sẽ giúp cô cùng nhau tìm.” Đoan Mộc Minh hảo tâm nói, cô nếu cứ tiếp tục ngồi trên người anh như vậy, đều nhanh tr.a tấn anh đến điên rồi.
Đồng thời ngay tại lúc anh nói chuyện, nữ nhân vọt đứng lên, ngay sau đó, đã nắm trong tay tiểu đệ đệ đã giương cao của anh.
“Cô......” Đoan Mộc Minh hút một hơi khí lạnh, “Không cần trực tiếp như vậy đi?”
“Di?” Biểu tình hoang mang trên mặt nữ nhân càng sâu, “Độ cứng tựa hồ vẫn là không đủ.”
Độ cứng không đủ? Đoan Mộc Minh trong lòng đột nhiên lộp bộp một chút, những lời này tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó, từ từ, anh một cái thả người nhảy dựng lên, đem nữ nhân vẫn còn khó hiểu đó đặt ở dưới thân mình.
“Anh nghĩ làm sao?” Nữ nhân lập tức ngây ngẩn cả người, hai tay giơ lên cao trên không trung không biết nên để ở nơi đâu.
“Bảo bối, đã lâu không gặp.”