Chương 27: Như thế nào mới có thể rời đi?
Editor: thanh huyền
Ban đêm quán bar Huyễn huyễn vũ vẫn là tiếng người ồn ào, ngồi ở lầu hai chuyên thuộc về trong mái hiên, Đoan Mộc minh nhợt nhạt ʍút̼ lấy trong chén rượu, khi bên cạnh người, ngồi một nữ nhân thiên kiều bá mị, thịt bắn ra hình dáng người cơ hồ toàn bộ dán tại trên người của anh.
"Nhị thiếu, anh lâu cũng không tìm người ta rồi, có phải có tân vui mừng liền đã quên cũ yêu hay không a?" Nữ nhân tiếng nói mềm mại cũng làm cho người tan đến tận xương tủy rồi, quay đầu nhìn cô ta một cái, Đoan Mộc minh vẻ mặt tà mị nở nụ cười, ngón tay thon dài mềm nhẹ quét qua môi cánh hoa của cô.
"Cho dù đã quên tất cả nữ nhân trên thế giới này, anh cũng sẽ không quên em a, hon¬ey." Cúi người tại cánh môi kia đỏ bừng ấn xuống một cái hôn nhẹ nhàng, Đoan Mộc Minh dùng sức sờ soạng một chút trước ngực kia cực đại rất tròn.
"Chán ghét, chỉ biết nói những những lời này dỗ người ta." Nữ nhân vẻ mặt giận dữ nói, cũng ngay sau đó mạnh mẽ chui vào trong ngực của anh.
"Tiểu yêu tinh" ở trên kiều đồn dùng sức vỗ một cái, Đoan Mộc Minh mạnh mẽ xoay người đem cô đặt ở dưới thân mình, gắn bó cọ sát lẫn nhau, một phòng ngôn từ nũng nịu phóng đãng tại...này trong không gian to như vậy nhộn nhạo mở ra.
Chậm rãi đẩy cửa ra, Hỏa Tự lẳng lặng nhìn một màn này, khóe miệng có một chút giống như giương ý cười, hai tay vòng trước ngực đứng ở nơi đó, nhìn hai người trên sô pha kịch chiến, tựa hồ là vì phối hợp tiết tấu bọn họ, lại vẫn huýt sáo, còn kém chưa cho bọn họ chỉ huy dàn nhạc.
Ngẩng đầu nhìn anh một cái, Đoan Mộc Minh trên mặt lộ ra một tia đắc ý cười, theo sau lại vùi đầu cho cực đại rất tròn ở bên trong, nhẹ lay động chậm vân vê ở bên trong, toát ra một phòng cảnh xuân.
Hỏa Tự đột nhiên nở nụ cười, Đoan Mộc Minh như vậy giống như là một đứa nhỏ khoe ra chính mình chiếm được kẹo, xoay người, nhặt được một cái ghế ngồi xuống, bưng lên rượu trên bàn nhợt nhạt uống xong một ngụm nhỏ.
Ngoài cửa sổ, chùm tia sáng nhiều màu theo bốn phương tám hướng đánh tới, giữa sân một mảnh huyên náo, đều nói cô đơn là một người cuồng hoan, mà cuồng hoan còn lại là một đám người cô đơn, nhìn bên ngoài ngợp trong vàng son hết thảy, Hỏa Tự chợt đột nhiên có một chút hoảng hốt.
Lại hoàn hồn thì đối diện hai người dĩ nhiên chấm dứt chiến đấu, ngửa đầu rót hạ chén rượu, Đoan Mộc Minh thật dài thở ra một hơi.
"Đã lâu không gặp" nâng chén ý bảo, Hỏa Tự thản nhiên nở nụ cười, ý cười lại rõ ràng không thể tới trong con ngươi.
"Rất là tưởng niệm đâu" một đôi bàn tay to vẫn đang ở thân thể nữ nhân xích - trắng trợn trên mềm mại dao động, cúi đầu thật mạnh hôn một chút môi của cô ta, Đoan Mộc Minh vẻ mặt tà tứ nở nụ cười, "Có hứng thú hay không? Nghe nói anh mấy năm này trôi qua so với hòa thượng hoàn thanh khổ."
"Ha ha ~~~" chính là hơi hơi cười cười, Hỏa Tự nặng lại đem tầm mắt chuyển hướng về phía ngoài cửa sổ, đã lâu chưa từng hưởng thụ quá thời khắc như vậy rồi, nhớ tới qua lại đủ loại, không tự chủ thở dài một hơi.
"Nói cho tôi biết, tôi làm như thế nào anh mới có thể lúc này rời đi thôi?"