Chương 43: Câu nói này tôi thu hồi lại
Đến chiều, Hỏa Hoan bước ra từ trường học, xa xa liền nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu trắng đang lẳng lặng đỗ ở cổng trường học, ngay sau đó đã thấy trên mặt cô nở nụ cười ngọt ngào, không để ý đến hình tượng cô chạy nhanh tới.
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt điển trai anh tuấn mái tóc đen theo gió lay động, càng thêm tà mị, làm cho người khác không khỏi kiềm chế mà quay lại ngắm nhìn.
“Doãn ca ca” Hỏa Hoan nũng nịu kêu, trên mặt ánh lên tia vui vừng từ trong trâm trí.
“Nha đầu ngốc, anh có chạy đi mất đâu? Em chạy gấp như vậy, té ngã thì làm sao bây giờ? Có phải em muốn làm cho anh đau lòng không?” Nhẹ nhành vỗ về cô, Doãn Mặc nửa thật nửa giả nói, một câu nói dài như vậy cứ thế bật ra.
“Doãn ca ca” Hỏa Hoan vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh ta,”Anh lại đang tìm em diễn kịch hay sao?”
“Cái gì?” Doãn Mặc lập tức ngây ngẩn cả người, chờ cho anh kịp phản ứng, trên mặt lộ ra biểu cảm rối rắm, chẳng lẽ mấy năm nay những lời này nha đầu ngốc này lại coi như đó là lời thoại của kịch bản sao?
“Không phải sao?” Hỏa Hoan không khỏi nhíu mày,” Sao hôm nay nhìn anh là lạ?” Cô là một cô gái sống rất thật, cho nên giác quan thứ sáu của cô cũng vậy.
“Có sao?” Vỗ vỗ mặt mình, Doãn Mặc thản nhiên nở nụ cười, “Có thể là gần đây anh quá mệt mỏi, đi thôi, muốn ăn cái gì? Hôm nay anh mời.”
“Được, chờ một chút, em gọi điện thoại gọi anh em, bảo anh ấy cùng đến đây đi ăn.” Nói xong, Hỏa Hoan hứng trí bừng bừng lấy di động ra, đột nhiên điện thoại bị Doãn Mặc giật lấy.
“Anh Doãn Mặc” cô khó hiểu nhìn anh, không rõ anh làm sao thế?
“Tối hôm nay cơm chỉ có hai người chúng ta cùng ăn với nhau, còn có… về sau không cần gọi câu lệ như thế đâu, cứ gọi anh là Mặc hoặc là Doãn Mặc đều được.” Nhìn cô thật lâu một cái, đeo kính râm lên, Doãn Mặc mạnh mẽ đạp chân ga.
Ngơ ngác nhìn thái độ của anh, Hỏa Hoan nửa ngày không phản ứng kịp, không rõ người luôn luôn cợt nhả, đối với cô luôn che chở bảo vệ, Doãn ca ca tự nhiên lại biến thành như thế này?
“Hoan Hoan, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?” Nghiêng đầu nhìn cô bé, Doãn Mặc nhẹ giọng hỏi, cho dù qua một lần kính râm, Hỏa Hoan rõ ràng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh.
“Hai mươi” Theo bản năng, cô trả lời một câu như vậy, mười ngón tay xoắn lại với nhau, Doãn Mặc như vậy cô thấy thật xa lạ tận đáy lòng cô có cảm giác rất bất an.
“Còn nhớ anh đã từng nói gì không?” Ngón tay khẽ chọc tay lái, Doãn Mặc làm như không có chút để ý gì đến câu hỏi của mình, kính râm che gần hết nửa khuôn mặt nên không biết anh có suy nghĩ gì, lại càng không hiểu làm cho cô thấy áp lực.
“Cái gì?” Hỏa Hoan vẻ mặt nghi ngờ nhìn anh, lời anh nói nhiều lắm, cô không biết anh muốn hỏi đến câu nào?
“Chính là anh từng nói qua, anh mãi không có yêu cầu gì, chỉ cần em luôn coi anh là anh là được.”
"Ách?" Nghe anh nói vậy, Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người.
"Hiện tại em hãy nghe cho kỹ, từ giờ phút này trở đi, anh thu hồi lại những lời nói đó."