Chương 13
New York. Cô đã đi đến rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ dùng phương thức này để đến, ít nhất không phải là dùng cái loại phương tiện giao thông này.
Sáng sớm, trời vừa mới sáng, cái tên lạnh lùng, đáng ghét kia đã kéo cô rời khỏi chiếc giường ấm áp, thậm chí cô còn chưa tỉnh hẳn đã bị anh mang ra cửa chính.
_ Tôi còn chưa ăn sáng.
Cô giãy dụa, anh ngay cả còn không cho cô có cơ hội thay y phục.
_ Một ổ bánh mì không gọi là bữa sáng.
Anh không để ý kháng nghị của cô, kéo cô lên trực thăng.
_ Tôi chưa có đánh răng.
Cô tức giận nói.
_ Sau khi em đến New York có thể làm.
_ Tôi có thể đánh răng xong rồi tự ngồi xe đi.
_ Em có thể nhưng em không có quyền.
_ Tôi muốn đi toilet.
Cô không cam lòng nói tiếp
_ Tôi tin em có thể nhịn được.
Anh đưa tay ra hiệu phi công cất cánh. Cô trừng mắt nhìn anh.
_ Giày của tôi bị rớt.
Lam Tư liếc nhìn đôi chân trần của cô, sau đó đem tầm mắt nhìn lại gương mặt khiêu khích của cô. Anh biết rõ là chính cô cố ý làm rơi.
_ Mua cái khác là được.
Anh mặt không chút thay đổi nói, sau đó tiếp tục đọc văn kiện trong tay. Cô cắn răng, tức giận nói.
_ Anh vội đi đầu thai hay sao?
_ Tôi có hội nghị phải dự.
Anh tựa lưng vào ghế ngồi, xem báo cáo do Akina gửi đến
_ Không rảnh cùng em tiếp tục ở trong phòng, kéo dài trò chơi.
Cô vì lời anh nói mà co rúm lại một chút, không khỏi mím môi lại.
Máy bay hướng về phía trước, dần dần rời xa trang viên hoa hồng. Nhìn mình càng ngày càng rời xa nơi tránh nạn, cô bỗng nhiên cảm thấy một trận kinh hoảng, không khỏi đưa tay ôm lấy chính mình. Trên mặt biển, ánh mặt trời dần ló dạng. Phía xa hàng trăm tòa nhà cao tầng nối nhau nằm dài. Tuy rằng tối hôm qua đã hạ quyết tâm, nhưng dù sao cũng là phản ứng khi tức giận. Bây giờ chỉ cần nghĩ đến cảnh phải đối mặt với một đám người cô liền rùng mình. Trên thực tế, cô không chỉ là khẩn trương, cô chính là cảm thấy hoảng sợ. Cô muốn trở về trang viên hoa hồng, trở về phòng của cô, tiếp tục cuộn mình trong chăn ấm an toàn. Nhưng những tòa nhà khổng lồ đang càng ngày càng gần tiến lại. Trực thăng bay vùn vụt qua vô số toàn nhà, sau đó đi tới Manhattan, hạ cánh trên sân thượng của một tòa nhà. Máy bay vừa mới ngừng, trợ lí cùng thư kí của Lam Tư liền tới đón. Yết hầu Mạc Liên bắt đầu co rút nhanh, sợ hãi làm cho cô một trận buồn nôn. Trong nháy mắt, cô giống được quay về quá khứ, biết rõ sẽ bị cười nhạo khi dễ nhưng phải đến trường hằng ngày vào buổi sáng. Lam Tư mở cửa bước xuống. Cô không muốn đi xuống nhưng anh không cho cô có cơ hội cự tuyệt không nói không rằng tóm lấy tay cô. Trừ phi cô muốn trước mọi người cùng anh diễn cảnh giành co, bằng không cô đành phải ngoan ngoãn cùng đi theo. Một chân trần, một chiếc giày do cô đã đá bay xuống lúc nãy. Hơn nữa, cô lại đang mặc đầm ngủ. Mái tóc dài chưa chải lại xúc động. Nhìn anh này quần áo chỉnh tề, tinh thần sáng láng, cô chỉ cảm thấy một trận xấu hổ khủng hoảng. Cô biết mọi người nhất định sẽ chú ý đến quần áo của cô. Không tự giác, cô xoay người muốn trốn vào trực thăng lại bị anh gắt gao ôm chặt cô.
Sau đó, anh tiến nhanh về phía trước, khiến cô lảo đảo bước theo.
_ Giám đốc, báo cáo A&C đã được gửi đến.
_ Phòng tài vụ sẽ họp lúc mười giờ.
_ Phòng quan hệ xã hội thông báo phóng viên Lynda · Winston muốn phỏng vấn. Cô ấy đã chuyển nội dung phỏng vấn đến đây, anh có muốn phỏng vấn không?
_ Không!
Lam Tư nắm tay Mạc Liên, đi vào thang máy.
_ Ruith mới vừa rồi gọi điện thoại đến, muốn anh gọi lại cho anh ấy!
_ Hoắc thư kí gọi điện báo hủy bữa trưa, hi vọng dời nó đến ngày mai.
_ Được!
_ Ace · Đức Hoa kiên trì muốn gặp mặt anh để nói về việc thu mua cổ phiếu, ông ấy hôm nay buổi sáng đã gọi điện ít nhất hai mươi lần.
_ Cứ để ông ấy gọi, chờ cổ phiếu lên ao nhất hãy bán.
_ Vâng!
Anh cùng thư kí tiếp tục báo cáo việc làm hôm nay, cô đứng lặng nhìn phía trước, hy vọng không có ai chú ý đến dáng vẻ của cô. Nhưng hiển nhiên việc này không có khả năng, tuy rằng không có người vô lễ trực tiếp nhìn cô nhưng qua phản chiếu của thành thang máy cô có thể thấy cô ấy đang chăm chú nhìn vào một chân không giày của cô. Ở thang máy chỉ có mấy chục giây ngắn ngủi, cô lại cảm thấy như dài cả năm.
Sau đó, thang máy rốt cục dừng lại, mọi người đi đến hành lang thấy Lam Tư đều dừng lại cúi đầu, nối bước theo anh. Anh lại tiếp tục ôm cô đi vào phòng họp, cô cừa xấu hổ vừa kích động, vài lần đều thiếu chút nữa té ngã. Mọi người đều chú ý tới dáng vẻ của cô, đi không đến mười mét, Mạc Liên rốt cục rốt cuộc không chịu nổi một mình chân không mang giày, cô đưa tay giữ anh lại.
_ Chờ một chút.
Cô đem chiếc giày còn lại cởi nốt. Dù bị mọi người nhìn chằm chằm, nhưng ít nhất cô có thể đi vững trên mặt đất, mà không cần lo lắng bước tiếp theo sẽ té ngã.
Bởi vì tức giận anh ở trước mặt mọi người làm xấu cô, Mạc Liên đem giầy đưa cho anh. Đột nhiên xung quanh một mảng yên tĩnh. Lam Tư nhíu mày, cô ngẩng cằm, khiêu khích trừng mắt nhìn anh. Cứ tưởng rằng anh sẽ nghĩ thay cô cầm giày sẽ rất mất mặt, ai ngờ anh thản nhiên nhận lấy giày của cô, rồi lại tiếp tục ôm cô đi về phía trước. (Di Di: ôi Lam Tư, em yêu anh mất rồi:">
Trợ lí lại tiếp tục nói tin tức cho anh nghe. Mặt cô bỗng chốc đỏ ửng như hỏa thiêu. Khi cô phát hiện anh muốn dẫn cô đến phòng họp, Mạc Liên liền đứng lại
_ Lam Tư......
Hơi thở cô mong manh. Anh dường như không nghe thấy, tiếp tục cùng trợ lí bào công việc, đi thẳng về phía phòng họp.
_ Lam Tư.
Cô nắm chặt tay anh, nói lớn hơn một chút. Lần này, anh quay đầu nhìn cô
_ Em có thể vào phòng anh nghỉ ngơi trước không?
Tay cô bởi vì khẩn trương đều ướt mồ hôi, cô không muốn xin anh, nhưng cô thật sự không thể dùng bộ dáng này đối diện với nhân viên của anh. Lam Tư im lặng nhìn cô gái trong vòng tay mình, tuy rằng cô cố gắng trấn tĩnh nhưng đôi đen không giấu được sự lo lắng.
_ Anna.
Anh gọi trợ lí.
_ Vâng!
Anna lập tức tiến lên.
_ Đưa vợ tôi đến phòng tôi, nhân tiện sai người đem đến cho cô ấy đôi giày mới.
Mạc Liên nhẹ nhàng thở ra. Anna mỉm cười nói.
_ Phu nhân mời cô theo hướng này.
Cô vốn định đi theo Anna nhưng tay Lam Tư vẫn nắm chặt tay cô, cô khẩn trương quay đầu nhìn anh. Anh nhìn cô, tựa hồ muốn nói cái gì, cuối cùng mở miệng lại là một câu dặn dò.
_ Cần gì cứ nói Anna!
_ Ừm!
Cô gật đầu. Anh buông tay, sau đó xoay người cùng nhân viên bước đi. Cô đứng ở tại chỗ, nhìn anh đi vào phòng họp, đến Anna cất tiếng gọi, cô mới hồi phục tinh thần lại.
_ Liên! Ây xin lỗi! Tôi nghĩ bây giờ nên kêu cô là Bart phu nhân.
_ Không cần, cứ gọi tôi là được!
Anna mỉm cười.
_ Liên, đi đến đây. Tôi đưa cô đến phòng giám đốc. Nếu tôi nhớ không lầm thì đây là lần đầu cô đến đây.
_ Ừm!
Cô gật đầu, theo Anna về thang máy.
_ Văn phòng giám đốc ở tầng cao nhất, có thể quan sát toàn bộ Manhattan. Đúng rồi, cô mang giày số mấy?
_ Số 7.
_ Cô chưa ăn sáng đúng không? Hay là chờ người ta đem giày tới nên ăn một chút.
_ Không cần!
Trong thang máy đột nhiên yên lặng, Mạc Liên rốt cục chủ động mở miệng nói.
_ Giày của tôi khi lên trực thăng không cẩn thận làm rơi.
Anna trầm mặc một chút, mới nhịn không được hỏi.
_ Cô có khỏe không?
_ Cô nói xem, cảm giác sáng sớm bị tên ác ma lạnh lùng kéo khỏi chăn êm, đầu tóc rối tung, còn rớt một chiếc giày, với bộ dáng như thế gặp nhiều người có giống như buồn nôn không?
Cô tự giễu kéo kéo khóe miệng.
_ Kỳ thật...... Ngươi thoạt nhìn không tệ như vậy.
Anna thử an ủi cô. Mạc Liên nhìn cô nhíu mày.
_ Có lẽ là hơi sợ một chút. Tôi giống như có cảm giác mình không mặc quần áo.
Anna co rúm lại một chút, gật đầu thừa nhận.
_ Đúng vậy, nếu không mặc áo giáp quả nhiên không thể chiến đấu với bọn người đó
Cửa thang máy mở, Anna bước ra trước mỉm cười nói.
_ Nhưng biển hiện của cô rất khá.
_ Ý cô là sao?
_ Tôi chưa bao giờ thấy ai dám bắt giám đốc cầm giày, tôi tin chắc giám đốc cũng chưa từng cầm qua.
Mạc Liên nhanh chóng đỏ mặt, trong lúc nhất thời có chút thích thú. Anna tâm tình hào hứng mở cửa phòng Lam Tư.
_ Đến rồi! Đây chính là sào huyệt của ác ma. Sau cửa kia là phòng ngủ, cô nếu mệt có thể đi vào nằm một chút, bên trong là phòng tắm. Cô có cần báo hay tạp chí không? Muốn loại gì tôi cũng có thể cho người mang đến.
_ Không cần.
Văn phòng của Lam Tư rất rộng, trang trí cũng rất đơn giản, không có đồ trang trí. Ngoại trừ góc phòng có một chậu cây tất cả đều phủ lên màu café đậm. Tuy rằng rất muốn vào giường nằm nghỉ nhưng Mạc Liên cố chống lại cơn buồn ngủc, ngồi xuống ghế của anh, xoay người đến mặt sau, nhìn khung cảnh của Manhattan.
Tháng sáu Newyork, màu trời xanh biếc. Xa xa ngoài mặt biển, một con thuyền ca-nô chậm rãi lướt qua tạo nên bọt sóng trắng biếc.
_ Liên?
_ Chuyện gì?
Cô xoay ghế trở về.
_ Tôi nghĩ có lẽ, cô trước khi thử giày đến phòng trang điểm chút đi!
Cô có chút mờ mịt nhìn Anna.
_ Cởi tất ra.
Anna dịu dàng nhắc nhở cô.
_ Ah! Đúng rồi!
Cô mới phát hiện chân mình rất dơ, vội vàng đỏ mặt đứng lên, hướng về phía phòng tắm. Nước ấm tràn qua chân mang theo sự sảng khoái. Nước mắt bỗng nhiên trào ra từ hốc mắt.
_ ch.ết tiệt.
Cô giận dữ lau nước mắt trên mặt, cảm thấy rất uể oải. Nói thực ra, cô không biết mình ở trong này làm gì, cũng không hiểu anh rốt cuộc là muốn thế nào. Từ xa kéo cô đến đây là để cô mất mặt sao? Không, cô tuyệt đối không thể như vậy liền nhận thua. Cô phải cứu lấy thí nghiệm nhiều năm qua cô đã vất vả, không thể để cho tên Cường Sâm kia làm hỏng.
Đàn ông đáng ghét, anh biết rõ, cô biết được anh nhất định đã biết rất rõ, Cường Sâm năm đó đã đuổi cô ra khỏi phòng thí nghiệm, lại còn tìm đến hắn để tiếp tục nghiên cứu. Tức giận, cô gạt tắt vòi nước, đến bồn rửa tay, rửa mặt. Trong gương, cô gầy yếu, sắc mặt nhợt nhạt như người bị bệnh. Trong nháy mắt, cô biết nếu cô một mình đối phó anh nhất định sẽ thua, cô cần hỗ trợ, dựa vào một mình cô thì không thể được. Cô thở sâu, đi đến tìm Anna.
_ Anna cô có thể giúp tôi một chuyện không?