Chương 55
Tất cả mọi người đều vạn phần tò mò Thanh Ảnh bọn họ ở trong sơn động rốt cuộc là phát hiện được cái gì. Bởi vì đoạn đầu vào của sơn động rất nhỏ, Thạch Đầu lui lại phía sau vài bước, rồi chợt vù vù tiến lên, hướng phía trước nhảy một cái, lủi vào trong sơn động. Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ôm cổ Thạch Đầu, thấy Thạch Đầu đã vững vàng đứng trong sơn động, liền đưa tay vỗ vỗ cổ nó, “Thạch Đầu, thật là lợi hại nha.”
Thạch Đầu đắc ý ngưỡng mặt lên, chi chi hai tiếng. Lúc này, Tiêu Lương cùng Triệu Phổ cũng đã phi thân vào trong động. Thanh Ảnh bọn họ đốt hỏa chiết tử lên, lại nương theo ánh sáng từ ngoài động chiếu vào, mọi người nhìn vào phía trong, tất cả đều sửng sốt…… Thạch động này chất đầy vàng, bên cạnh có rất nhiều mộc dũng, còn có mấy thùng đựng, phía trên có vài miếng đậy lại, Tiêu Lương mở miếng che lên, chỉ thấy bên trong đều là hoàng kim.
“Đây chính là mộc dũng mà Thiên Thiên đã dùng đi!” Tiểu Tứ Tử ôm bảo bảo nhảy khỏi lưng Thạch Đầu xuống dưới, nhìn nhìn, bên trong động tựa hồ còn rất sâu, tối như mực.
Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh cầm hỏa sổ con đi trước, mọi người theo ở phía sau, nhìn thấy bên trong có lò luyện, những kim chuyên khuôn mẫu (khuôn mẫu để đúc vàng).
“A, có người ở nơi này luyện đúc vàng nha!” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, “Nguyên lai là có người sớm biết nơi này có mỏ vàng a.”
“Sở dĩ truyền ra tin tức Tang Thi lĩnh có cương thi quấy phá, đại khái là có người không muốn cho người khác biết chỗ này có giấu vàng đi.” Triệu Phổ cầm một khối vàng lên xem thử, nói, “Vàng này quả rất chắc.”
Quả nhiên, khi đi sâu vào trong, bốn phía đều là mỏ vàng nhưng còn chưa được khai thác xong. Tiểu Tứ Tử nhìn quanh, có chút mất mát nói, “Phụ thân, không tìm thấy mẫu thân của bảo bối a.”
Công Tôn cười cười, nâng tay vỗ vỗ đầu Tiểu Tứ Tử, “Không tìm được là chuyện tốt, chứng tỏ là mẫu thân của bảo bối có thể đã đào tẩu, hoặc cũng có thể là bị bắt đi rồi, tóm lại chính là nàng vẫn còn sống. Nếu thực sự ở chỗ này, nói không chừng đã lạnh ch.ết hay ch.ết đói cũng nên.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, lúc này, chợt nghe Thanh Ảnh nói, “Vương gia, phát hiện có công cụ, còn có một số đao kiếm binh khí.”
Triệu Phổ tiếp nhận binh khí Thanh Ảnh đưa tới, vừa nhìn thoáng qua liền nhíu mày, “Đây là binh khí mà Tống quân sử dụng.”
“Quan gia khai thác sao?” Công Tôn có chút giật mình, “Nhưng là nếu quan gia khai thác vàng, vì sao không có người ngựa đóng trại, ngược lại còn lén lút?”
“Những binh khí này cũng có chút cũ.” Triệu Phổ lắc đầu nhíu mày, “Kiểm tr.a xung quanh một chút, xem ra trong động này, cất giấu không ít bí mật.”
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn khắp nơi, ôm bảo bối đang nắm chặt cổ áo hắn, cảm thấy trong động âm u, có chút dọa người, đang muốn đi đến bên người Tiểu Lương Tử, đột nhiên liền cảm giác có cái gì khoát lên vai mình. Tiểu Tứ Tử còn tưởng là Thanh Ảnh bọn họ, nhưng là vừa ngẩng đầu nhìn lên, thấy những người khác ở phía trước, Tiểu Tứ Tử quay mặt lại, liền thấy đang khoát trên vai mình không phải là tay người, mà là tay một đạo bạch cốt……
“Nha a a a……” Tiểu Tứ Tử sợ tới mức hét to lên, vừa kêu vừa hướng chỗ Công Tôn chạy tới, một đầu chui vào lòng Công Tôn.
Những người khác cũng bị hắn dọa sợ, Tiêu Lương vội vã chạy tới chỗ Tiểu Tứ Tử bảo vệ hắn, quay đầu xem xét, liền thấy ở trong khe sơn động, không biết từ khi nào, lộ ra một khối bạch cốt, một bàn tay bắt ra bên ngoài.
Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử sợ hãi, vội vàng ôm hắn vào lòng mà vỗ vỗ, mang hắn trở lại ngồi trên lưng Thạch Đầu, thấy Tiểu Tứ Tử khuôn mặt vì bị dọa mà trắng bệch, Công Tôn đau lòng xoa xoa cằm hắn, “Tiểu Tứ Tử, đừng sợ, ngươi từ nhỏ đã theo ta nhìn bao nhiêu người ch.ết, còn sợ nha?”
Tiểu Tứ Tử cũng hiểu được có chút xấu hổ, nghĩ tới Tiểu Lương Tử ở đây, quay đầu, liền thấy Tiêu Lương cùng Thanh Ảnh bọn họ đứng ở chỗ khe đá mà lấy hài cốt ra. Lại nhìn tiểu bảo bối trong lòng, chỉ thấy Thiên Thiên chính là đang mở to mắt nhìn hắn, Tiểu Tứ Tử cảm thấy thật mất mặt, chính mình lá gan còn quá nhỏ đi!
Triệu Phổ nhìn cổ bạch cốt được nâng ra, nhăn mi, “Giống như đã ch.ết nhiều ngày…… Là bị người đâm một đao mà ch.ết.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử cũng bước qua xem thử, nhìn thấy ở chỗ ngực xương sườn có một lỗ thủng, thật là bị một đao xuyên tim mà ch.ết.
“Vương gia, nơi này có rất nhiều người ch.ết!” Thanh Ảnh kêu Triệu Phổ cùng Công Tôn lại, rồi cùng Tiêu Lương và Xích Ảnh đem từ khe động một khối bạch cốt nâng ra.
“Đều là ch.ết giống nhau!” Công Tôn nhíu mày.
“Nhìn cổ tay cùng bả vai thi thể này, là do nhiều năm mang vác vật nặng mà thành!” Tiểu Tứ Tử nói, “Khả năng chính là nhân công của mỏ vàng này.”
“Đều bị kẻ khác giết người diệt khẩu sao?” Tiêu Lương sờ sờ cằm, “Xem ra mỏ vàng này là do chuyện gì đó mà dừng lại, còn đem nhân công diệt khẩu, không biết là vì cái gì.”
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, rồi nói với Thanh Ảnh, “Thông tri cho Long Nhất Phương đem nhân mã đóng trại canh giữ, đem bạch cốt đưa về nha môn, án tử này phải tr.a cho ra!”
“Dạ!” Thanh Ảnh xoay người đi ra ngoài.
“Chúng ta cũng trở về đi.” Công Tôn nhìn nhìn sắc trời, đã thấy mặt trời cũng đã hạ, nếu không ra ngoài, trời sẽ tối mất.
Mọi người ra khỏi thạch động trở về nha môn, Tiêu Lương cùng Triệu Phổ đi phía sau.
“Vương gia, chú ý tới sao?” Tiêu Lương hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhẹ nhàng gật đầu, “Trong rừng có người theo dõi.”
“Muốn hay không để ta đi bắt bọn họ?” Xích Ảnh bước lên hỏi.
Triệu Phổ hơi hơi lắc đầu, “Trước đừng đả thảo kinh xà, chờ trở về rồi nói sau, bọn họ phỏng chừng có quan hệ tới chuyện Liễu Nga bị mất tích.
Tiêu Lương cùng Xích Ảnh gật đầu, bất động thanh sắc đi phía trước, Thạch Đầu đi được hai bước, quay đầu nhìn nhìn Tiêu Lương, rồi liếc mắt nhìn rừng cây sau lưng hắn một cái. Tiêu Lương đối nó mỉm cười, ý bảo nó đừng lên tiếng, Thạch Đầu cũng không kêu to, coi như cái gì cũng chưa phát hiện, đưa Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử bước nhanh ra khỏi cánh rừng. Lúc này, Long Nhất Phương cũng đã mang theo nhân mã đến, trước quỳ xuống Triệu Phổ hành lễ, Triệu Phổ khoát tay. Mà lúc này, người lén lút theo dõi trong rừng cũng đã muốn đào tẩu.
“Long tướng quân, ta mang ngươi đi thạch động!” Thanh Ảnh mang theo Long Nhất Phương cùng đại đội binh mã hướng vào trong rừng, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử, mọi người cùng nhau về phủ.
Về đến nha môn, mọi người tụ tập lại, đem những chuyện buổi chiều nay phát hiện được nói ra một lần.
“Sách……” Mục Phương sờ sờ cằm, “Xem ra việc này không đơn giản a.”
Hoa Phi Phi lại đột nhiên nói, “Đúng rồi, có một chuyện mà ta đã quên nói với các người.”
“Chuyện gì?” mọi người quay mặt nhìn hắn.
“Ta đối với vùng phía nam cũng không quen thuộc, nhưng ở Mạn Bắc với phía tây lại có rất nhiều bằng hữu, vốn muốn mang mẫu tử Liễu Nga đến nơi đó tị nạn, nhưng là nàng không muốn đến Huy Châu. Hơn nữa, ta cũng nói đi đường bộ không an toàn, không bằng trực tiếp đi đường thủy, nếu nghe theo nàng không đi đường này, có khi không bị lạc mất.”
“Ý của ngươi là…… Liễu Nga biết chuyện Tang Thi lĩnh?” Tiêu Lương hỏi.
“Nàng chính là một danh kĩ thanh lâu, nhiều năm cũng không thấy rời khỏi Khai Phong một chuyến, như thế nào lại biết được chuyện của Tang Thi lĩnh?” Triệu Phổ nhíu mày.
Công Tôn trắng mắt liếc hắn, nhỏ giọng nói thầm, “Ngươi đối với thanh lâu danh kĩ cũng hiểu biết quá đi!”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, giơ tay xuống dưới bàn, lén lút sờ soạng chân Công Tôn một chút, cười nhẹ, “Ghen a?”
Công Tôn lỗ tai đỏ ửng, nhấc chân hung hăng đạp Triệu Phổ một cước, Triệu Phổ hạnh phúc bị đạp.
“Xem ra mẫu thân của bảo bối này cũng biết không ít chuyện đâu.” Long Thiên Lý đưa tay sờ sờ đầu tiểu bảo bối trong lòng Tiểu Tứ Tử, “Bất quá nàng hẳn là rất thương nó, cùng nó tách ra, khẳng định là vì an toàn của nó.”
Tất cả mọi người gật đầu, Tiểu Tứ Tử lại nói, “Đã biến thành như vậy rồi, vậy mà quái gia gia của Thiên Thiên, hắn cũng thực quá đáng đi, không đồng ý thì không đồng ý, để làm chi đuổi cùng giết tận người ta nha. Hơn nữa, đuổi giết Liễu Nga còn chưa tính, thế nhưng nhẫn tâm đến cả tôn tử của mình cũng giết, thật không phải người!”
Tiểu Tứ Tử vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, có chút ngượng ngùng hỏi lại, “Các ngươi nhìn cái gì nha?”
Tiêu Lương sửng sốt nửa ngày, mới mở miệng, “Cẩn nhi…… Ngươi thật sự là thiên tài!”
Tiểu Tứ Tử nghe được mà ngơ ngơ như lọt vào sương mù, gãi gãi đầu khó hiểu nhìn Công Tôn, “Cái gì nha?”
Công Tôn giơ tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử tự nhiên thông minh.”
“Ân?” Tiểu Tứ Tử nhìn trái ngó phải, thấy mọi người tựa hồ đều hiểu được, chỉ có mình hắn không rõ.
“Này quả thật cũng là manh mối.” Triệu Phổ nhăn mày nói, “Lão thượng thư nói không chừng là biết cái gì, hoặc là cùng chuyện này có quan hệ, cho nên mới quyết tâm đuổi giết Liễu Nga.”
“Ân, ta cũng đồng ý!” Công Tôn gật đầu, “Hứa Diệu người này tuy rằng thực bảo thủ, nhưng cũng khá chính trực hiền hòa, không giống như loại người không biết vương pháp lạm dụng tư hình mà đuổi giết hai người mẫu tử họ khắp thiên hạ…… Hắn khác thường như vậy, khẳng định là có lý do gì đó!”
Tiểu Tứ Tử nghe xong nửa ngày bỗng vỗ đầu, nói, “Đúng nga! Hắn nếu không có ẩn tình, vì cái gì lại quá đáng với Thiên Thiên cùng mẫu thân nó nha, quả nhiên có vấn đề!”
Tiêu Lương đưa tay sờ sờ đầu hắn, rõ ràng là Tiểu Tứ Tử phát hiện được manh mối, nhưng là hắn lại là người phát hiện sau cùng.
“Trước đừng nói chuyện này.” Mục Phương đứng lên nói, “Chúng ta đi ăn cơm đi, ăn cơm chiều xong rồi nói sau!”
Mọi người cùng nhau gật đầu a gật đầu, chỉ cần nghĩ đến tay nghề của Mục Phương thôi là mọi người đã chảy nước miếng rồi a.
Sau một lát, Thạch Đầu nhảy loạn lên khi thấy hạ nhân mang cho nó một thực hạp, bên trong là sâu thập cẩm mà Mục Phương làm cho nó.
Trên bàn cũng để rất nhiều mỹ thực, mọi người cầm lấy chén đũa bắt đầu ăn cơm.
Mục Phương cấp tiểu bảo bảo một chén cháo gà, Tiểu Tứ Tử cầm cái muỗng nhỏ uy nó ăn, Công Tôn cùng Tiêu Lương ngồi hai bên trái phải của hắn, ngươi một miếng ta một miếng uy Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ ngồi một bên uy Công Tôn, lại oán giận hai câu, “Thân ái, ngươi như thế nào không uy ta nha?”
Công Tôn liếc mắt xem thường nhìn Triệu Phổ, cầm cái đầu sư tử nhét vào miệng Triệu Phổ, ngăn chặn cái miệng của hắn, Triệu Phổ vui vui vẻ vẻ gặm đầu sư tử. (= = *liếc nhìn khinh bỉ* chú thật là mất mặt quá đi Mà mọi người là ăn thịt sư tử thiệt hả? Edit khúc này mà ta cứ sợ sai không a, nhìn QT kĩ lắm rùi a Ầy, cái này là cấm nga, không được ăn thịt thú rừng như vậy nha!!!)
Đáng thương nhất vẫn là Tiêu Lương, vừa uy Tiểu Tứ Tử lại vừa uy chính mình. Hoa Phi Phi gặp một nhà năm người này mượn có cũng thật có ý tứ. ăn được mấy miếng, hắn xoay mặt nhìn Mục Phương bên cạnh, “Thần trù chính là thần trù, tay nghề thật không sai a…… Chính là đầu sư tử này hơi ngọt chút, ân, thiện ngư (lươn) thì có hơi quá lửa…… Man ngư (cá chình) chưng thì hơi nhiều nước, vẫn còn mùi tanh…… Nhưng này cũng là tốt lắm đi.”
Mục Phương chọn chọn mi, “Ngươi cũng biết nấu ăn sao? Đầu sư tử hôm nay là do hạ nhân lỡ tay bỏ thêm một chút đường, thiện ngư là lúc hạ nhân cho nước vào hơi chậm một chút, còn man ngư chưng là do hạ nhân không đậy kín ***g hấp!”
“Oa!” Tiểu Tứ Tử giật mình, “Hoa Hoa ngươi thật lợi hại!”
“Khụ khụ……” Hoa Phi Phi sặc một ngụm canh, vô lực nhìn Tiểu Tứ Tử, nói, “Vật nhỏ, ngươi như thế nào lại gọi ta vậy a? Kêu Phi Phi so với Hoa Hoa cũng soái hơn đi?”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, “Hoa Hoa có vẻ đáng yêu hơn, còn có, ta mới không phải là vật nhỏ!” Vừa nói, vừa uy cháo cho Thiên Thiên. Bất quá, Thiên Thiên ăn cháo rất cao hứng, hoa chân múa tay vui sướng, còn vỗ cánh tay Tiểu Tứ Tử, tay Tiểu Tứ Tử run lên, muỗng cháo đổ lên trên ngân khóa bảo bối.
“Ai nha.” Tiểu Tứ Tử cẩn thận dùng khăn lau sạch cái ngân khóa cho bảo bối, lại nhìn kĩ cái ngân khóa, thấy bên cạnh có một điểm nho nhỏ nổi lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ một chút…… “Khách” một tiếng, ngân khóa thế nhưng mở ra.