Chương 11: Lại thăng chức
Editor: Tiểu Hách
Đêm qua, Lâm Hoa luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Trả dép lê lại cho Lam Tiếu Chính, bởi vì muốn mang lại giày mình về, thì phải đến nhà Lam Tiếu Chính? Vì Lam Tiếu Chính mệt mỏi cũng không muốn đưa mình về nhà? Bên ngoài gió lớn, đêm khuya trở về sẽ không an toàn? Thế nhưng mình là một thằng con trai, vậy không an toàn gì chứ?
Lâm Hoa cố gắng tháo gỡ các mắt xích liên quan đến vấn đề này cho rõ ràng, nhưng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra. Bất quá, có thể ngủ một đêm ở nhà Lam Tiếu Chính, Lâm Hoa vẫn rất vui vẻ, chí ít giường ở nhà Lam Tiếu Chính so với giường nhà mình thoải mái hơn nhiều.
Và giống như lần trước, Lâm Hoa vẫn là xuống xe cách công ty một quãng đường. Cậu lại kiểm điểm bản thân một chút, thật coi mình là tình nhân bé nhỏ của Lam Tiếu Chính, vì cái gì phải mất công đi thêm vài bước nữa?
Còn đang phát ngốc nhớ lại chuyện tối qua và chuyện sáng nay, mạch suy nghĩ của Lâm Hoa liền bị điện thoại nội bộ quấy rầy.
Bĩu môi, Lâm Hoa tiếp nhận.
“Chị Trần? Chị tìm em có chuyện gì?”
“Đến phòng làm việc của tôi một chuyến!”
“Lâm Hoa, cậu vào công ty chúng ta cũng sắp gần bốn năm nhỉ?” Chị Trần với một tác phong dịu dàng, biểu thị sự quan tâm của cấp trên đối với cấp dưới.
Lâm Hoa gật đầu, bắt đầu thực tập từ năm thứ tư đại học, cậu đã làm việc trong công ty này, một doanh nghiệp tư nhân rất xuất sắc, chuyện này còn khiến cho bạn cùng phòng lúc đó cũng rất hâm mộ.
“Cậu làm phụ tá của tôi cũng đã hơn hai tháng, năng lực làm việc của cậu tôi cũng nhìn thấy, phòng kỹ thuật của chúng ta còn thiếu một tổ trưởng, tôi nghĩ hiện tại cậu rất thích hợp với cái chức vị này, cậu cảm thấy thế nào?” Chị Trần mỉm cười nói những lời này.
Lâm Hoa mở to hai mắt, phòng kỹ thuật? Tổ trưởng? Đây là thăng chức sao? Không cần làm phụ tá cho chị Trần, trợ lý riêng của Lam Tiếu Chính?
“Chị Trần, chuyện này.. Em cảm thấy công việc hiện giờ của em tốt vô cùng. Hơn nữa năng lực làm việc của em thực sự có hạn, chức vị này em chỉ sợ đảm nhận không nổi!” Lâm Hoa liên tục xua tay. Nếu như thay đổi chức vụ và phòng làm việc, thì không thể ở bên cạnh Lam Tiếu Chính nữa rồi, cũng không nhìn thấy hắn ra ra vào vào, cũng không thể bưng trà đưa nước cho hắn... Bưng trà đưa nước... Lâm Hoa lại một lần nữa bị suy nghĩ của mình làm ngẩn ngơ.
“Cậu cũng đừng vội trả lời tôi, chuyện này coi như là thăng chức cho cậu, đương nhiên cũng sẽ tăng lương, cậu đi làm thêm không phải rất thiếu tiền à? Cậu trước cứ suy nghĩ kỹ, hai ngày sau cho tôi câu trả lời chắc chắn!” Chị Trần cũng xua tay, không nghe Lâm Hoa từ chối.
Ra khỏi phòng làm việc của chị Trần, Lâm Hoa có chút ngẩn ngơ. Nếu như trước đây nói với mình việc thăng chức, mình chắc chắn sẽ vui mừng nhảy cẩng lên, nhưng bây giờ Lâm Hoa một chút cũng không muốn đổi đi nơi khác. Mà vì sao không muốn đổi đi nơi khác, đây chính là chuyện thăng chức và tăng tiền lương.
Chẳng lẽ mình quen làm việc bên cạnh văn phòng của Lam Tiếu Chính? Chẳng lẽ là mình quen bưng trà đưa nước cho hắn? Hay chẳng lẽ mình chính là một người thích bị áp bức, để cho người ta sai việc?
Lẽ nào... Không có lẽ nào, đầu óc của Lâm Hoa bây giờ rối bời, chuyện gì cũng không nghĩ ra. Hay là mình quá muốn tình trạng an ổn như hiện giờ à? Thay đổi một chút, mình cũng không thích ứng.
Mệt mỏi nằm úp sấp trên bàn, Lâm Hoa cũng không muốn làm gì hết.
Gần đây khí trời trở nên lạnh giá, miền Nam tuy rằng không lạnh giống như miền Bắc, thế nhưng miền Bắc lạnh thì lạnh ngoài da, mà miền Nam lạnh thì lạnh đến tận xương tủy.
Lâm Hoa đứng ở bên lề đường, nhìn đèn đường hai bên trái phải, nó tỏa ra những tia sáng trong trẻo nhưng lạnh lẽo và cô đơn. Tuy rằng bọn chúng từng dãy từng dãy thàng cụm, nhưng bọn chúng mãi mãi cũng không thể đứng chung một chỗ, khoảng cách luôn bắt bọn chúng cách xa thật là xa.
Đã qua hai ngày, sáng mai sẽ cho chị Trần câu trả lời chắc chắn, thế nhưng tới bây giờ mình vẫn không muốn lắm. Cảm giác này giống như là bảo Lâm Hoa chọn một đề mục, một bên là tiền, bên kia là thói quen hai tháng qua. Dường như bên trong thói quen này phần lớn đều có bóng dáng của Lam Tiếu Chính.
Có chút tự cười chế giễu mình, mình vấn vương nơi đó, rốt cuộc là vì cái gì vậy?
Phía trước có đèn chiếu sáng đến, Lam Tiếu Chính dừng xe ngay bên cạnh Lâm Hoa.
Lâm Hoa thật không hiểu rõ Lam Tiếu Chính, hắn đối với mình chỉ là sự quan tâm của cấp trên với cấp dưới sao? Chỉ là tiện đường à? Chỉ vì cũng tăng ca về muộn như thế này? Tại sao hắn thường xuyên đưa mình về, tại sao ảo tưởng của mình có một loại cảm giác hắn rất quan tâm?
Lâm Hoa hôm nay thấy Lam Tiếu Chính không giống như những ngày trước cao hứng bừng bừng, một bộ dạng tâm sự nặng nề. Lam Tiếu Chính nhíu mày một cái.
“Cậu có chuyện gì à?” Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa ngồi ở băng ghế sau, mặt dựa vào lưng ghế phó lái, đôi mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào sườn mặt của mình.
Lâm Hoa ngồi thẳng lưng “Tổng giám đốc, chị Trần muốn thăng chức cho tôi ngài biết không?”
“Ừm, cô ta có nói với tôi, đã viết bản báo cáo thăng chức của cậu đưa cho tôi!” Lam Tiếu Chính gật đầu, tỏ ý mình biết chuyện này.
“Ngài cảm thấy tôi nên đi sao?” Mắt nhìn chằm chằm vào Lam Tiếu Chính, giống như là tìm kiếm một đáp án an lòng.
“Đây là thăng chức, cậu làm gì không đi, cậu không phải rất thiếu tiền sao?” Lam Tiếu Chính nở nụ cười, cảm thấy câu hỏi này không cần câu trả lời cũng biết đáp án.
“Đã biết.” Lâm Hoa cắn cắn môi, đột nhiên cảm thấy rất ủy khuất. Đúng vậy, chính là rất ủy khuất.
Ngày hôm sau đi làm, Lâm Hoa đã bị chị Trần gọi đến phòng làm việc.
“Lâm Hoa, cậu nghĩ xong chưa? Đây chính là một cơ hội tốt!” Vẻ mặt của chị Trần giống như chiếm được nhiều tiện nghi của người khác.
Lâm Hoa gật đầu.
“Được rồi, cậu đi đến phòng làm việc tổng giám đốc đi. Đến phòng Lam tổng lấy báo cáo thăng chức, Lam tổng hẳn là đã phê duyệt cho cậu!” Chị Trần cười cười “Nếu như tổng giám đốc không duyệt cho cậu, cậu cũng đừng đổ lỗi cho tôi nói xấu sau lưng cậu!”
Không duyệt tôi mới hài lòng đấy! Lâm Hoa ở trong lòng lớn tiếng phản bác, lại cũng không thể nhiều lời gì, đành phải chậm rãi nói lời cám ơn, lui ra ngoài.
Lúc gõ cửa phòng Lam Tiếu Chính, trong lòng Lâm Hoa rất lo lắng. Nhưng mà, Lam Tiếu Chính nhất định sẽ duyệt thôi, nhìn thái độ tối qua của hắn thì cũng biết rồi.
“Tổng giám đốc.” Lâm Hoa thấy Lam Tiếu Chính đang xem một đống văn kiện, bộ dạng nghiêm chỉnh làm cho cậu càng cảm thấy hắn thực sự rất đẹp trai.
“Lâm Hoa, cậu đến rồi” Lam Tiếu Chính ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện.
Lâm Hoa gật đầu, cắn cắn môi, vẫn là nói ra “Tổng giám đốc, tôi tới lấy báo cáo thăng chức. Tôi không muốn đi, ngài có thể đừng duyệt được không?”
“Hả? Vì sao, lẽ nào cậu không muốn được thăng chức à?” Lam Tiếu Chính mỉm cười xoa xoa ấn đường đứng lên, đi tới trước mặt Lâm Hoa, có một chút buồn ngủ mệt mỏi.
“Tổng giám đốc!” Lâm Hoa nhìn Lam Tiếu Chính, mặt như đưa đám, vừa có vẻ như sắp khóc.
“Tháng sau tôi phải sang tổng công ty bên Đài Loan để trao đổi kỹ thuật, có lẽ phải đi hơn nửa tháng” Lam Tiếu Chính thấy nét mặt của Lâm Hoa có phần sắp khóc, trong lòng đột nhiên cảm thấy khỏe hẳn, ngay cả cơn buồn ngủ lúc trước cũng giảm đi không ít.
“Hở?” Lâm Hoa không biết Lam Tiếu Chính vì sao đột nhiên nói đến chuyện này, nó với chuyện thuyên chuyển công tác của mình có quan hệ gì sao?
“Nếu như cậu chỉ là phụ tá của Tiểu Trần, tôi làm sao dẫn cậu đi?” Lam Tiếu Chính cúi đầu cười khúc khích.
Lâm Hoa kinh ngạc há hốc miệng, đây rốt cuộc là chuyện gì? Chuyện này Lam Tiếu Chính sớm đã sắp xếp sao? Muốn dẫn mình đi Đài Loan? Trước đó mình còn buồn rầu như vậy, rốt cuộc là vì sao? Vì sao?
Lâm Hoa trong nháy mắt cảm thấy trước mặt là con đường rộng rãi thênh thang, nở đầy hoa nhỏ, giống như chúng đang ùn ùn kéo đến.
“Được rồi.” Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa đang ngây ngô, đột nhiên đưa tay sờ đầu của cậu, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu “Đi ra ngoài trước đi!”
Lâm Hoa mới vừa phục hồi tinh thần, thần kinh lại một lần nữa đứt phựt, nhìn chằm chằm Lam Tiếu Chính. Anh.. Anh.. Anh ta đang làm gì vậy?
Lam Tiếu Chính thấy Lâm Hoa còn đang thừ người ra, bình tĩnh thu tay về, đi trở về ngồi lên ghế.
“Lâm Hoa!” Kêu gọi thần trí của Lâm Hoa quay về “Cậu đi ra ngoài trước đi, đừng mang quần áo quá dày, Đài Bắc không lạnh lắm!”
“Đã biết!” Lâm Hoa lớn tiếng trả lời, nhếch môi cười toe toét lộ cả hàm răng ra ngoài, hành động ám muội lúc nãy của Lam Tiếu Chính cũng lựa chọn quên lãng đi.
Đài Bắc: là thủ đô cũng là thành phố trung tâm của một vùng đô thị lớn nhất tại Đài Loan
End chap 11