Chương 24: Điều bất ngờ
Editor: Tiểu Hách
Chờ đến khi Lâm Hoa cũng lên xe, Lam Tiếu Chính đã ở trên xe đợi một lúc lâu.
“Sao anh đi nhanh vậy? Đồ ăn cũng còn chưa có đóng gói đã đi!” Lâm Hoa đóng cửa xe liền bắt đầu lải nhải nói với Lam Tiếu Chính, hắn đi quá nhanh, cậu muốn đóng gói thức ăn cũng không kịp.
Lam Tiếu Chính nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lâm Hoa, ánh mắt có chút lãnh đạm “Bây giờ em vẫn có thể quay trở lại đóng gói!”
“Thôi, bỏ đi” Thấy Lam Tiếu Chính hình như rất tức giận, Lâm Hoa có chút ngượng ngùng nói ra.
“Anh xảy ra chuyện gì? Sao nổi giận vậy?” Lâm Hoa cảm thấy bầu không khí lúc này có chút im ắng.
Lam Tiếu Chính ở trong xe chần chừ không lái xe, vẫn cứ ngồi yên như thế.
“Em và cái cậu Dương Bằng kia thân lắm hả?”
“Hở? Sao tự nhiên hỏi chuyện này?” Lâm Hoa gãi đầu một cái, chuyện đó có liên quan gì đến Dương Bằng? Chẳng lẽ là mình và Dương Bằng làm cho anh ta tức giận?
“Dương Bằng là bạn học chung thời đại học của em, cũng là bạn cùng phòng bốn năm” Lâm Hoa cẩn thận trả lời “Anh còn chưa nói cho em biết vì sao anh lại không vui?”
“Tôi tức giận à?”
“Ừm” Lâm Hoa dùng sức gật đầu.
Lam Tiếu Chính đột nhiên nhích người tiến đến, nhìn chằm chằm Lâm Hoa đang ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cả người giống như là đè lên trên người cậu.
“Tiếu... Tiếu Chính, anh làm sao vậy?” Tâm trạng Lâm Hoa căng thẳng, không biết rõ Lam Tiếu Chính bị cái quái gì.
Mặt của Lam Tiếu Chính kề sát vào mặt Lâm Hoa, cậu cũng có thể cảm nhận được có hơi thở nóng bỏng phun ở trên mặt, cái cảm giác ngứa ngứa nhột nhột, làm cho mặt Lâm Hoa hơi ửng hồng.
Lâm Hoa đột nhiên nghĩ đến Lam Tiếu Chính mới vừa rồi hỏi chuyện của Dương Bằng, chẳng lẽ là ghen tị sao? Hắn vì khó hiểu mình và Dương Bằng có quan hệ gì? Chuyện này thực sự cần phải giải thích một chút rồi.
“Tiếu...” Lâm Hoa mới vừa nói ra khỏi miệng một chữ, hô hấp lại đột nhiên bị ngưng đọng. Đôi môi ấm áp của Lam Tiếu Chính kề ở trên môi cậu.
Cảm giác được Lam Tiếu Chính là đang hôn cậu, mặt của Lâm Hoa nháy mắt đỏ toàn tập, nhưng mà cái nụ hôn này cậu chờ mong đã lâu.
Lâm Hoa nhắm mắt lại, Lam Tiếu Chính chỉ là kề sát môi cậu, nhẹ nhàng tô lại bờ môi. (đại khái chỗ này môi Lam ca khẽ lướt nhẹ trên môi Hoa Hoa, giống như hành động tô son)
Cho dù chỉ là như vậy, Lâm Hoa cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng, đây coi như là lần đầu tiên Lam Tiếu Chính chính thức hôn cậu.
“Anh có thể đi cùng với em đến một lễ cưới không?” Lam Tiếu Chính không lâu lắm liền thả ra Lâm Hoa, cậu muốn giữ lại, nhưng cuối cùng từ bỏ. Lam Tiếu Chính vẫn còn đè lên trên người mình, Lâm Hoa khẽ hỏi.
Ánh mắt Lam Tiếu Chính liền lạnh trong chớp mắt “Tại sao? Chẳng lẽ đó là đám cưới bạn gái cũ của em?”
“Không... Không phải” Nhận thấy được Lam Tiếu Chính thay đổi tâm tình, Lâm Hoa có chút khẩn trương.
“Đó là gì?”
“Đi chung với em, chúng ta cùng nhau chia đều tiền mừng cưới nha!” Lâm Hoa có chút ngượng ngùng, mình là nghĩ cách xoay chuyển những thứ nhỏ nhặt này để tiết kiệm tiền.
“Cái gì?” Lam Tiếu Chính có chút kinh ngạc, chuyện đó và số tiền mừng cưới có quan hệ gì?
“Cho dù anh không ra, thì một mình em chi ra” Dù sao cũng đã nói ra miệng, Lâm Hoa liền thẳng thắng tự nhiên nói ra “Anh cùng đi với em, ăn chực một bữa thiệt đã, dù sao cũng là em bỏ tiền!”
“Em vừa rồi là vì phải bỏ ra tiền mừng cưới, cho nên mới cảm thấy đau khổ như vậy?” Lam Tiếu Chính nhìn Lâm Hoa, có chút dở khóc dở cười.
“Đúng vậy!” Vừa nói đến cái này Lâm Hoa cũng hơi kích động “Bốn năm đại học em cũng không nói qua mấy câu với cái cô gọi là Trương Đình Đình gì đó, vậy mà kết hôn lại nhớ đến em. Ai kết hôn cũng gọi em, sinh con cũng gọi em, lúc có thể nhận quà cáp cũng gọi em, lúc chia tiền sao không thấy gọi em chứ?”
Lam Tiếu Chính im lặng nhìn Lâm Hoa, cảm thấy bản thân lúc nãy thể hiện giống như thằng đần, mình và bộ não của Lâm Hoa căn bản cũng không ở cùng một chỗ.
Bị Lam Tiếu Chính lại đột ngột hôn lên, Lâm Hoa có chút phản ứng không kịp. Ngay khi mình tức giận nói ra mấy câu kia, môi của hắn lại áp chế tiếp tục. Lúc này không chỉ là kề sát môi Lâm Hoa nữa, đầu lưỡi lướt qua hàm răng cậu, lại cạy ra một cái khe hở, Lâm Hoa giật mình một cái, không dám nhúc nhích chút nào.
Từ trước đến giờ chưa từng đón nhận nụ hôn, Lâm Hoa cũng nín thở thuận theo, lại không nỡ rời khỏi Lam Tiếu Chính. Đến khi Lam Tiếu Chính buông cậu ra, Lâm Hoa chỉ còn thở hỗn hển từng hơi một.
Tiếng cười khúc khích của Lam Tiếu Chính truyền đến, khiến cho vết tích ửng hồng của Lâm Hoa biến mất, nhưng lại biến thành đỏ thẫm.
Đây nhất định là cười nhạo.
“Anh... Rốt cuộc anh có đi không?” Lâm Hoa có chút không vui, cậu còn chưa nhận được câu trả lời đó!
“Đi, sao mà không đi, số tiền em đưa ra đều lấy trở về!”
“Vậy anh muốn chia đều với em?”
“Tôi chi ra hết!”
“Thực sự?” Hai mắt Lâm Hoa nhìn Lam Tiếu Chính, phóng xuất ra tia sáng hy vọng.
“Ừm” Lam Tiếu Chính gật đầu.
Suy nghĩ lại, Lâm Hoa lắc đầu “Nhưng thật ra cũng không cần phải bỏ ra hết, nếu hỏi đến, cổ dù sao cũng là bạn học của em đâu phải của anh, mỗi người một nửa được rồi!”
“Vậy tại sao em không bỏ ra hết?” Đối với logic của Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính cảm thấy thật đúng là không phải người bình thường có thể lý giải được.
“Sao anh có thể ăn uống chùa?” Liếc Lam Tiếu Chính một cái, biểu đạt sự xem thường của mình. Còn nói bỏ ra toàn bộ mà, sao bây giờ cũng đổ hết lên trên đầu cậu.
Lâm Hoa đổi lấy lại là tiếng cười khúc khích của Lam Tiếu Chính.
Lúc sắp đến cửa viện nhà Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính liền dừng xe lại.
“Còn chưa tới mà” Lâm Hoa nhìn bên ngoài, bình thường Lam Tiếu Chính đều đưa mình lên phía trước nữa.
“Cái công việc kia, em còn muốn tiếp tục làm nữa không?” Lam Tiếu Chính hỏi là công việc phục vụ ở nhà hàng.
“Em cũng không biết nữa” Lâm Hoa cũng nhíu mày một cái, cái công việc phục vụ ở nhà hàng cũng mệt mỏi lắm, mỗi ngày đều phải làm việc đến khuya lắc khuya lơ. Thế nhưng Lâm Hoa lại muốn Lam Tiếu Chính đều có thể đưa tiễn mình mỗi tối.
“Vậy em ở buổi làm có thể tự mình quay về không?”
“Sẽ buồn ngủ” Lâm Hoa thành thật trả lời.
“Thế liều mạng kiếm tiền làm cái quái gì? Em cũng chưa nói với tôi!”
“Chuyện đó... Chuyện đó...” Lâm Hoa có chút ấp a ấp úng nói ra “Để dành vốn cưới vợ!”
“Gì?” Lam Tiếu Chính nhướn cao lông mày, nghĩ mình đang nghe nhầm.
“Dành tiền cưới anh” Lâm Hoa thấy Lam Tiếu Chính giống như là đang muốn chế nhạo mình, hết sức nghiêm túc nói ra những lời này.
Lúc này đổi lại Lam Tiếu Chính nói không ra lời.
Lâm Hoa nhất định là cố ý.
“Từ chức cái công việc kia!” Lam Tiếu Chính nói với giọng điệu không cho phép từ chối.
“Biết rồi”
Lâm Hoa thì thầm đáp, có chút không cam lòng không tình nguyện “Nhưng mà em muốn anh có thể đưa đón em mỗi tối!”
Lâm Hoa có chút thấp thỏm chờ Lam Tiếu Chính trả lời, nhưng không nghe thấy tiếng tăm.
“À... em đùa giỡn, anh chớ coi là thật!”
“Cái phòng trọ nhỏ của em còn thuê không?”
Lâm Hoa chớp mắt mấy cái, cho dù Lam Tiếu Chính không trả lời mình, sao lại nhảy đến một vấn đề khác?
“Ừ, đương nhiên là thuê, phòng trọ đó quả thực là chỗ tiện nghi nhất ở gần đây!”
“Tôi cho em thuê một phòng”
“Ôi? Anh còn có nhà khác à?”
“Tôi cho em thuê phòng khách”
“...”
Đối với chuyện Lam Tiếu Chính nói muốn đem phòng khách cho Lâm Hoa thuê, cậu hiện tại đều cảm thấy lâng lâng bay bổng.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua căn phòng, so với căn phòng ngũ tạng câu toàn bề bộn của mình thì sạch sẽ ngăn nắp hơn nhiều, bởi vì cũng chỉ có một cái giường cùng với một cái tủ treo quần áo, và một phòng vệ sinh riêng.
Đối với việc mình làm sao lại đến nhà Lam Tiếu Chính đêm nay, Lâm Hoa cũng có chút không nói rõ được. Việc này là do chủ phòng trọ nói để cho mình trước tiên xem xét phòng trọ, thấy hợp rồi quyết định có thuê hay không, còn có thể ngủ thử trước một đêm.
Cho nên, tối hôm nay Lâm Hoa là tới ở thử.
Nằm ở trên giường, đôi mắt hạt châu của Lâm Hoa đảo tới đảo lui. Đối với thái độ của Lam Tiếu Chính, cậu cũng chưa từng hiểu rõ.
Lam Tiếu Chính có đôi khi coi cậu như một đứa bé mà chăm sóc, có thể một chút ý tứ của phương diện kia hắn cũng không có. Có đôi khi, Lâm Hoa lại cảm thấy Lam Tiếu Chính đối với mình rất quan tâm, chính là quan tâm ở phương diện kia, cậu cảm thấy nhận thức của mình không có sai.
Càng ngày càng rối bời, Lâm Hoa buồn bực cào cào tóc.
Haizzz, nói yêu nhau là giày vò người ta như thế sao?
Đối với cái kết quả ở thử lần này, Lâm Hoa vẫn không có một đầu mối, cậu nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ việc này giống như là sống chung.
Sống chung? Cái từ này mọc lên làm cho Lâm Hoa ngạc nhiên nhiều lần, cậu cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Sáng hôm sau Lam Tiếu Chính ngược lại không hỏi ý kiến của Lâm Hoa, việc này làm cho Lâm Hoa đã chuẩn bị một đống lớn giải thích, và ý tưởng giả bộ từ chối cũng không triển khai ra. Điều đó khiến cho Lâm Hoa rất là buồn bực.
“Em đi về” Lâm Hoa làm điểm tâm cho Lam Tiếu Chính, hai người cùng ăn. Cậu ở trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, lau sàn nhà, lau ban công, tưới chậu hoa. Còn thiếu nằm úp sấp trong khoảng không lau cửa kính, thế nhưng Lam Tiếu Chính vẫn là cái gì cũng chưa nói.
Lam Tiếu Chính gật đầu.
“Em đi thiệt đó!”
“Còn muốn tôi tiễn em sao?” Lam Tiếu Chính nhíu mày một cái, không muốn đi ra ngoài.
“Anh...” Lâm Hoa triệt để là không có lời nào, lẽ nào hắn đã quên những gì đã nói đêm qua rồi?
“Quên đi, em đi!”
“Ừ, ngày mai nhớ đi làm!”
“Biết rồi mà!” Lâm Hoa có chút oán hận từ trong kẽ răng bật ra ba từ.
Haizzz, trong lòng của nhân viên nhỏ dấy lên chua xót, ai có thể hiểu được?
Lâm Hoa gọi điện nói chuyện với Dương Bằng, nói là mình không đi làm, việc này cũng làm cho cậu bị Dương Bằng giảng đạo một hồi thật lâu. Nhưng Lâm Hoa nhớ mãi không quên, lại là tiền lương của mình, Dương Bằng khinh bỉ ai đó một phen.
Thứ hai, lúc thức dậy, Lâm Hoa vẫn còn không biết rõ, tình hình hôm nay là thứ mấy.
Đến khi Lâm Hoa vội vã quẹt thẻ vàng ở những phút cuối cùng, toàn bộ thế giới đều có loại cảm giác thư thái, một trăm đồng này là khen thưởng toàn bộ chuyên cần đó!
Một lệnh thuyên chuyển rơi xuống trong tay Lâm Hoa, trong lòng Lâm Hoa ngũ vị tạp trần. Cái chức tổ trưởng bộ phận kỹ thuật này, cậu ngồi cũng còn chưa nóng hổi, lại điều động cậu quay về. Người sinh viên thay thế cậu lúc trước lại ngồi vào vị trí của cậu, thì ra người ta vốn chính là kỹ thuật viên tài giỏi.
Haizzzz, đây rốt cuộc là cái chuyện tréo ngoe oái oăm gì đây?
Suy nghĩ lại thoáng cái xoay chuyển, Lam Tiếu Chính làm việc này chính là vì có thể để cho mình đi Đài Loan sao?
Lam Hoa bỗng nhiên vui vẻ lắm! Cả người đều bay bổng. Cậu nghĩ lát nữa còn phải kiến nghị với Lam Tiếu Chính một chút, tiền lương kia cũng đừng giảm xuống. tình trạng chung của một số bé thụ được voi đòi ma ʍút̼ (^O^)
End chap 24