Chương 3
Oh Nhẫn nại cái dạ dày có thể co giật bất cứ lúc nào, Snape cố gắng tập trung vào bữa sáng trên bàn, phớt lờ đi thủ phạm khiến hắn căng thẳng quá độ mà gây ra tình trạng sức khỏe như bây giờ, mấy linh hồn đang lơ lửng cách hắn không xa, ‘nhiệt tình’ nói chuyện phiếm, ch.ết tiệt thật! Tại sao, ‘nó’có thể nói chuyện cùng linh hồn ở Hogwarts, nhưng tất cả người ở nơi này lại đều không nghe được nó đang nói gì!
Miễn cưỡng nhét đầy bụng, Snape nhìn về phía những hoc sinh trên hàng ghế dài đang tập trung tầm mắt lên người mình, chau mày, ánh mắt sắc nhọn, thỏa mãn nhìn thấy những đứa trẻ hiếu kỳ từng đứa một căng thẳng, sợ hãi mà cúi đầu xuống, sau đó nghe thấy thanh âm có chút mất kiên nhẫn của Dumbledore:“Severus, 1 lúc nữa đến văn phòng của tôi!”
Mím môi, hi vọng cụ có thể tìm ra cách gì đó, Snape cố gắng duy trì thanh âm vốn có của mình:“Albus, bây giờ!”
Ngây người một lúc, cụ nhìn về phía mấy kẻ “phi nhân” đang nhiệt tình nói chuyện ở chỗ cách Snape không xa, đẩy đẩy gọng kính, mỉm cười:“Được thôi, Severus, thảy thảy kẹo, oh, loại kẹo hoa quả này thật thần kỳ”
Hừ mũi, Snape không tiếp tục để ý đến những ánh mắt đang làm hắn khó chịu, bước nhanh rời đi, mục tiêu——văn phòng hiệu trưởng.
Theo sau người nam nhân áo chùng tung bay, Harry xuyên qua cánh cửa văn phòng hiệu trưởng, nheo mắt cảm thấy khó chịu khi cơ thể xuyên qua tầng tầng trận pháp, chẹp, cơ thể linh hồn thật là tiện lợi, có điều, những linh hồn ở Hogwarts kia dường như có chịu giới hạn, văn phòng của các giáo sư cùng với một số khu vực đặc biệt ‘chúng nó’ lại không thể vào trong, mà chính mình, hoàn toàn không có sự rắc rối đó!
Nhìn ánh mắt của Snape đang nhìm chăm chú về phía 1 góc tường mà ánh sáng không thể chiếu đến, chua sót, Harry áp chế mình tiến lên ôm lấy người nam nhân này, âm thầm, duy trì cự li 2m, ngây người mà nhìn về phía đôi con ngươi đen không lúc nào không sâu thẳm, lạnh nhạt, bắt đầu ảo tưởng nếu trong con mắt đó tràn ngập ánh sáng sự vui thích, mơ màng hay là ôn nhu thì sẽ tốt biết bao, cho đến khi Dumbledore xuất hiện ở trong phòng.
Ngồi xuống ghế, Dumbledore ra hiệu Snape ngồi trên chiếc ghế mà ông biến ra, sau khi hắn ngồi xuống, đảo mắt qua xung quanh hắn:“Severus, ‘nó’ đang ở đây? ”
Nho nhỏ cứng ngắc, Snape khép lại mí mắt, hừ lạnh:“Hừ, Albus, nếu như lúc bữa sáng, thầy không nhìn thấy biểu hiện của đám linh hồn đó, rất tốt, thầy có thể mời “chúng nó” tới làm khách, tôi nghĩ, những kẻ đó sẽ rất vui nếu được đến tham quan văn phòng hiệu trưởng!”
Lão vu sư trầm mặc một lúc, sau đó rút đũa phép ra, chậm rãi vẽ lên khong khí, cùng với ánh sáng bạc phát ra từ đầu đũa, một trận pháp hình tròn xuất hiện trong không khí, sau đó chầm chậm biến mất, ho nhẹ một tiếng, Dumbledore phát ra lời mời:“Khụ, ngài ——này? Nếu có thể, mời đứng ở nơi đó”chỉ về phía không khí nơi mà trận pháp biến mất:“Tôi nghĩ, chúng ta có thể có một lần nói chuyện? ”
Do dự, Harry không xác định bản thân có muốn nhận “lời mời” của Dumbledore hay không, cậu không biết trận pháp kia có tác dụng gì, mà dường như sau khi linh hồn và ma lực dung hòa, tùy nơi tùy lúc, luôn bao quanh cơ thể hắn ma lực nhè nhẹ, cùng với sự do dự và căng thẳng của Harry, ma lực không ổn định, dẫn đến không khí bị bóp méo.
Snape và Dumbledore nhìn góc không khí bị bóp méo kia——ở tại nơi cách Snape 2m, giáo sư tóc đen nheo lại mắt, hai tay nắm chặt, mà Dumbledore lại chớp chớp mắt, xoa dịu thăm dò:“À, tôi bảo đảm, trận pháp này chỉ có thể khiến chúng ta có một cuộc nói chyện nhỏ, sẽ không làm tổn thương ngài, ‘nó’thậm chí còn không làm lộ gương mắt của ngài, ân, tối qua, Nam tước đẫm máu, đã rất vui vẻ mà làm một cuộc thí nghiệm với tôi rồi”
Mở to mắt, Harry không nghĩ tới những linh hồn ở Hogwarts lại làm ra những hành động bảo vệ mình như vậy, điều này làm cậu cảm thấy ấm áp, mỉm cười, cậu nhìn Snape nhíu chặt mày, tiến vào trong vòng đó.
Snape trừng trừng phạm vi trận pháp mà Dumbledore vẽ ra, mà sau khi nhìn tới những đường viền mờ phác họa ra một người, mở lớn mắt.
Không có quá rõ ràng, chỉ là những đường nét, đường nét con người, dáng người to lớn, quần áo lại không phải áo chùng phù thủy, tóc ngắn, hình dáng khuôn mặt thì mơ hồ tới cực điểm.
Cố gắng nhớ lại những ký ức không thể chịu đựng nổi, Snape cố gắng tìm ra người giống với cái đường nét này, nhưng rất đáng tiếc, không hề có đầu mối, bỏ qua việc lại hồi tưởng về những kí ức khiến hắn đau đớn, Snape nghe Dumbledore bắt đầu tìm cách giao lưu với‘nó’.
Dumbledore đẩy đẩy gọng kính:“Oh, ngài, vậy, có thể nói được hay không? ”
Hình người dương như đã nói gì đó, nhưng, Snape và lão vu sư hoàn toàn không nghe thấy, ‘người’ đó tựa hồ rất khổ não mà ôm lấy cánh tay.
Harry thở hắt ra, lời mà cậu nói ra giống như Snape và Dumbledore không nghe thấy, nhưng mà, nếu đã đồng ý giao lưu, đây cũng không phải chuyện khó khăn gì a, nghĩ một chút, cười, đưa ngón tay lên, điều động ma lực, sau đó, thỏa mãn nhìn không khí dần dần xuất hiện vài chữ cái, Ngô, linh hồn không cần dùng a trượng, điều này thật tuyệt!
‘Có nhìn thấy không? ’
Snape và Dumbledore kinh ngạc nhìn lên những ký tự chỉ xuất hiện khoảng 2s rồi biến mất, Merlin!! Linh hồn này thế nhưng lại có thể sử dụng ma lực! Không cần dùng đến đũa phép làm trung gian hay hỗ trợ, tự nhiên mà thuận lợi như vậy!!
Nhìn một cái, đôi mắt của Snape lại một lần nữa trở nên trống rỗng, phong bế đại não, hắn không cho rằng, linh hồn này sẽ không đột nhiên có hành động đặc biệt gì đó, hắn cần phải chuẩn bị phòng ngừa tốt.
Dumbledore rất nhanh thu lại sự kinh ngạc, mỉm cười:“Oh, thật là kì diệu, đương nhiên, có thể nhìn thấy, vậy thì, chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện rồi? ”
Harry gật đầu, nhưng đồng thời cùng viết ra.
‘Đơn giản một chút’
Nheo mắt lại, Dumbledore nhìn ‘người có gương mặt vô cùng thoải mái:“Được thôi, có thể nói cho chúng tôi biết tên của ngài không? ”
5s trôi qua, không có trả lời, vào lúc Dumbledore muốn đổi đề tài, ở trước mắt Snape, xuất hiện vài chữ——‘Harry’
Nhìn chằm chằm ánh sáng bạc trước mắt dần dần biến mất, Snape nhanh chóng tìm kiếm người đại biểu cho cái tên ‘Harry’này, nhưng cũng không có kết quả, oh, ch.ết tiệt, ngoại trừ tên Potter đó! Nhưng hắn không cho rằng, linh hồn trước mắt này và cứu thế chủ vừa mới nhập học Hogwarts có bất cứ quan hệ gì!
Dumbledore đờ người, nhìn ký tự mà‘người’người kia trực tiếp viết ra tại trước mặt Snape, giống như chỉ muốn nói cho vị giáo sư ma dược một người biết mà thôi:“Oh, ngài Harry? ”
‘Harry’
Lồng ngón tay vào nhau, Dumbledore mỉm cười:“Được, Harry, oh, cái tên này giống với Harry’của chúng tôi ha ha thật là sự trùng hơp kì diệu”
Cảnh giác mà nhìn lão vu sư, Harry cơ hồ tưởng rằng lão nhân khôn ngoan đó đã phát hiện ra cái giì, thế nhưng, sau khi nhìn thấy trong mắt của Dumbledore lóe ra một tia mơ màng, cậu lập tức yên tâm.
“Oh, Harry, vậy thì có thể nói cho chúng tôi biết tại sao cậu lại đến đây không? Ồ, đương nhiên, tôi rất hoan nghênh cậu đên đây làm khách, nói cho cùng, Nick jazz bọn họ rất hoan nghênh gương mặt mới như cậu, ha ha, bọn họ cho rằng mình đã kết thêm một người bạn mới!”
Đối mặt với câu hỏi thâm ý của lão vu sư, Harry nhún vai, sau đó đưa tay ra, chỉ tay về phía Snape toàn thân cứng ngắc, để cho không khí trả lời câu hỏi của chính mình.
‘Vì hắn’
Tuy rằng đã từ miệng của đám linh hồn mơ hồ biết được một số thông tin, nhưng so với chính mắt nhìn thấy vẫn là việc khác, Dumbledore kinh ngạc nhìn Snape mặt vô cảm, có chút do dự:“Vậy sao? Vậy có thể nói nguyên nhân cho tôi được không? ”
Trầm mặc, Harry nhìn người nam nhân khí sắc lạnh lẽo, tuyệt vọng, ngừng lại một chút, vẫy vẫy tay, đi ra khỏi trận pháp, lưu lại lão vu sư và Snape, ngây người mà nhìn hàng chữ còn lại trong trận pháp.
‘Không biết, nhưng, tôi sẽ không làm gì đó với nơi này, với..hắn’……
Nhìn những ký tự dần dần biến mất không dấu vết trong không khí, lại nhìn trận pháp mà‘người’kia đã đi ra, lại một lần nữa biến mất, Snape nhanh chóng đứng dậy, gương mặt co giật, trừng mắt quyết liệt về phương hướng ‘nó’ biến mất, ngực nhấp nhô dồn đập, một lúc lâu mới bình tĩnh lại, sau đó, giống như mất đi toàn bộ sức lực, ngồi phịch xuống ghế, chấn kinh phát hiện, tuy rằng hắn vẫn không biết‘thứ’này rốt cuộc là muốn làm gì, nhưng mà, dựa vào lời cuối cùng, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm, được rồi,‘người’ đó, sẽ không làm gì đối với Hogwarts ……
Nhìn Snape có vẻ vô cùng mệt mỏi, Dumbledore thở dài, Harry Potter đã đến Hogwarts, tất cả đã sắp bắt đầu, vào lúc này, lại xuất hiện ‘biến số’ này, nhưng kẻ đó đã bảo đảm, Merlin……đây rốt cuộc……là tốt hay là xấu……
Hít thở sâu, Snape đứng dậy, nhìn lão vu sư đang trầm mặc, mím mím môi:“Albus……lời thề của tôi vẫn còn…tôi sẽ hoàn thành cam kết đối với thầy……bất luận thế nào……”
Nhìn giáo sư ma dược phất áo chùng rời đi, cảm nhận ma lực chập chờn từ cánh cửa truyền lại, Dumbledore nhẹ nhõm ngồi xuống ghế, vuốt vuốt con phượng hoàng vẫn luôn yên lặng đậu ở giá sách, sau khi mọi người rời đi, bay đên trên vai mình, đang dụi vào má mình——Fawkes, thì thào tự nói:“mong rằng……”
Đã xác định múc đích của ‘nó’, rất tốt, chỉ là nhằm vào chính mình, Snape cảm thấy bình tĩnh, khó chịu bỗng nhiên tiêu tan, chỉ nhằm vào hắn là tốt, như thế nào cũng được, hắn nhớ rằng, tối qua linh hồn đã đáp ứng sự cầu xin của hắn, vậy thì, hắn có thể thử tín tưởng một lần……không phải con người, không phân đen trắng, tin tưởng bản thân có thể nhận được sự đáp ứng……
Từ lần‘nói truyện’đó, Snape dương như đã hoàn toàn hồi phục bình thường, vẫn làm những việc hắn cần làm, lên lớp, chế tác ma dược, chấm bài luận, nghỉ ngơi, dường như đã quên rằng bên cạnh mình có một‘phi nhân loại’tồn tại.
Harry âm thầm đi theo nam nhân, nhìn người đó mỗi ngày giảng bài, dành ra hơn một nẳ thời gian, chế tác ma dược, trong đêm khuya, phê cải những bài luận văn hắn ngẫu nhiên xem cùng và cảm thấy vô cùng đau đầu, nhìn người nam nhân nghiêm túc mà đọc kỹ từng câu từng chữ những bài viết hồ biên loạn tạo ( viết lăng nhăng, sai be bét..), hoặc là những câu viết vô nghĩa, sau đó thở hắt ra, quyết liệt mà viết bình luận.
Ngoài đêm đầu tiên ra, Harry không còn cơ hội sử dụng ma lực đối với người nam nhân thanh tỉnh, hắn sau khi làm việc tới khuya, liền lăn lên giường mà ngủ luôn, đương nhiên, đại não thanh không, đồng thời tất cả việc thay đồ, đều làm ở trong phòng tắm, Harry tự ti, vậy, cậu không nhìn thấy gì rồi? Được rồi, như thế này cũng không ngăn được cậu làm gì đó.
Âm thầm chờ đợi, đợi đến khi hô hấp kia trở nên dài và chậm, lần thứ 4, Harry lại thả ra một câu thần chú ngủ ngon lên thân mình được bọc trong chiếc chăn lông mềm mại, sau đó, giống với đêm đâu tiên, nhẹ nhàng nằm bên cạnh người nam nhân, tỏa ra ma lực nhè nhẹ, bao quanh hai người bọn họ, mỉm cười hôn lên, nhìn gương mặt lúc ngủ của hắn, cho đến khi ánh sáng nhảy múa trên chiếc giường lớn hắc sắc.