Chương 30
Mạnh Tuyên ngơ ngác đứng ở trước cửa thang máy, vẫn không nhúc nhích. Người phục vụ kia cũng tò mò thò đầu nhìn một chút, hình như rất muốn biết “thiên đường ẩn giấu Dạ Mị” trong truyền thuyết đến tột cùng dáng vẻ thế nào, nhưng sau khi vừa nhìn ngoại trừ kỳ lạ ngoài ra thì gã lại không có cảm giác khác.
Nơi này là tầng cao nhất của cả toà cao ốc, nơi này rất lớn, hình như đem trọn diện tích một tầng đều hợp lại cùng nhau, bốn phía cùng trần nhà đều là dùng thuỷ tinh đặc thù chế thành, bên trong bài biện cũng rất kỳ lạ, có bày ra một giường lớn xa hoa, một sân bóng rổ, một loạt giá sách, xe ô tô kiểu cũ mới tinh, giữa phòng dùng sỏi mở một hồ nhỏ, bên trong còn có thế thấy cá lội nô đùa, ngoài ra còn có một số vật dùng bình thường vân vân.
Nói chung những thứ kia mặc kệ thế nào tổ hợp lại đều sẽ cho người khác cảm giác kỳ lạ, người phục vụ xoay chuyển ánh mắt, trong nháy mắt kinh sợ, nghĩ thầm ở đây đồ vật duy nhất có thể liên hệ cùng với câu thiên đường cũng chỉ có một góc khác của chiếc giường lớn, giường lớn này toàn bộ dùng từng xấp từng xấp đô la mới tinh xếp thành, ngay cả phía trên gối đầu cũng đều là đô la, đùa gì thế, hắn ta nuốt nước miếng, thầm nghĩ này là bao nhiêu đôla a! [=.=’]
Mà Mạnh Tuyên vẫn như cũ sững sờ ở tại chỗ, ngay cả động một ngón tay cũng không có sức lực.
—— Tuyên, không nên lại làm chú tức giận.
—— Nhưng ông ấy không đồng ý chúng ta cùng một chỗ!
—— Anh biết, chú ấy hiện giờ không đồng ý không có nghĩa là sau này không đồng ý, đi thôi, đi trở về.
—— Em mới không quay về! Ông đây muốn cao chạy xa bay!
—— Vậy em muốn đi nơi nào?
—— …
—— Em cũng không biết đúng không, đi trở về.
—— Hừ, chờ ông đây có tiền phải đi xây một toà nhà lớn, em muốn ở tầng cao nhất, lại làm một hệ thống phân biệt vân tay, chỉ có thể em và anh vào, trần nhà phải toàn bộ làm thành thuỷ tinh, buổi tối em còn có thể thưởng thức bầu trời đêm một chút, ừm, em còn muốn đem đồ vật yêu thích mang vào, để cho ông già vĩnh viễn tìm không được em, chẳng qua ông già nói em trong vận mệnh thiếu nước, em muốn ở phía trên xây một hồ nước lại nuôi mấy con cá, ừm … Ông già còn nói em xài tiền bậy bạ …
—— Oh, em muốn tiết kiệm? Thật hiếm có.
—— Không, ông đây phải dùng tiền hơn nữa dùng đôla làm một cái giường lớn, cả ngày ở phía trên ngủ! Anh nhìn em như vậy làm cái gì? Này!
—— Em … Em trước hết để cho anh cười một chút …
—— Hiên … Viên … Ngạo!
—— Khụ … Được, anh không cười, chờ sau này anh xây cho em.
Mạnh Tuyên ngơ ngác nhìn hết thảy nơi này, sẽ là … trùng hợp sao? Hoặc … Ông chủ của nơi này là bạn của người kia? Bị người nọ nhờ vã mới có tình cảnh bây giờ? Y tận lực không chế bản thân không suy nghĩ loại khả năng khác, bởi vì y … Không dám nghĩ tới. Mong muốn càng lớn thật vọng cũng lại càng nhiều.
“Cậu …” Y hít sâu một hơi rốt cuộc hoàn hồn, chậm rãi xoay người nhìn người phục vụ, “Ông chủ của nơi này … Đi nơi nào mới có thể nhìn thấy?” Y thiếu chút nữa thốt ra ông chủ họ gì, nhưng y sợ, y tình nguyện trốn tránh.
“Tôi cũng không biết,” người phục vụ chỉ ở lúc ban đầu biểu hiện hơi có chút hiếu kỳ và khiếp sợ ngoài ra thì khôi phục nguyên trạng, lễ phép nói, “Ông chủ phần lớn thời gian đều sống ở Dạ Mị đây, nếu ngài có thể đến thẳng nơi này chắc hẳn ông chủ sẽ phải chủ động tới tìm ngài.”
Mạnh Tuyên nhẹ gật đầu một cái liền đứng vững bất động, dường như chuẩn bị chờ, nhưng y chỉ đứng lập tức nhắm nghiền hai mắt, suy nghĩ hướng về phía trước mà trào ra cùng với ký ức không ngừng đánh thẳng vào huyệt Thái Dương của y, nhanh đem y ép đến điên rồi, y quyết đoán quay đầu trở về thang máy, phân phó nói, “Đi sòng bạc.”
Người phục vụ thử ấn xuống một cái nút, lễ phép nói, “Thưa ngài, thang máy mất tác dụng rồi.”
Mạnh Tuyên suy nghĩ một chút, đưa tay trái ra lại ở phía trên hệ thống phân biệt vân tay đè xuống, bên tai liền nghe “Đinh” một tiếng, cái vòng lại sáng, y nhẹ giọng nói, “Thử một lần nữa.”
“Vâng.” Người phục vụ nói liền nhấn xuống hướng đến tầng trệt sòng bạc, chỉ thấy vốn thang máy mở rộng cửa ra chậm rãi đóng lại, sau đó giảm xuống, Mạnh Tuyên nhìn hình ảnh trước mắt biến mất một chút, trầm mặc nhắm nghiền hai mắt.
Hiên Viên Ngạo từ lúc đang ở nhà cũ sau đó ra ngoài liền trực tiếp chạy vội tới trước ô tô đem tài xế đuổi xuống chuẩn bị tự mình lái, nhưng khi đó cả người hắn đều đang run nhè nhẹ, ánh mắt sa sầm đến cực hạn còn mang theo tơ máu, trên người mùi hoang dã cũng càng rất đậm, hiển nhiên trạng thái một bộ tuỳ thời đều sẽ không khống chế được. Thủ hạ cùng đi với hắn đều tự trao đổi ánh mắt một chút, quyết đoán đi lên trước kiên quyết đem hắn đến chỗ ngồi phía sau, để tài xế lái.
Hiên Viên Ngạo nhất thời nổi giận, nhưng thủ hạ của hắn vẫn là không thả, chỉ nói cam nguyện bị phạt, hắn cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể không ngừng đối tài xế rống, “Nhanh hơn một chút nữa cho tôi!”
Tài xế nhìn ba con số trên mặt đồng hồ rên rỉ một tiếng, tội nghiệp lên tiếng vâng, không nhìn xe cảnh sát phía sau sắp sửa biến mất, lần thứ hai đạp chân ga. Cứ như vậy một đường cuồn cuộn đến trước Dạ Mị, Hiên Viên Ngạo vội vàng từ phía trên đi xuống, trực tiếp xông vào bên trong, tài xế nhìn bóng dáng ông chủ nhà mình biến mất, ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ cảnh sát giao thông mời gã đi uống trà.
Hiên Viên Ngạo vừa chạy như điên đến lầu hai điện thoại liền vang lên, hắn tiếp nhận, vừa đi vừa nói chuyện, “Ngoại trừ việc muốn ch.ết, những thứ khác tôi hiện giờ hết thảy mặc kệ.”
“Là việc phải ch.ết,” thủ hạ của hắn trí nhớ đặc biệt tốt, biết ông chủ nhà mình đã từng giao phó cho việc gì, liền vội vàng nói, “Ông chủ, hệ thống phân biệt vân tay bên trong thang máy khởi động.”
Tay của Hiên Viên Ngạo chợt căng thẳng, thuỷ triều trong khoang ngực lại nâng lên một tầng, khiến hắn không khống chế được muốn gặp người kia, không khống chế được muốn kéo người nọ qua gắt gao ôm vào trong lòng không bao giờ thả ra nữa, hắn hỏi, “Em ấy bây giờ vẫn đang chỗ đó chứ?”
“Không ở,” thủ hạ tẫn trách báo cáo, “Cậu ấy lại đi.”
Tay của Hiên Viên Ngạo lại chặt một chút, sức lực lớn đến mức hận không thể đem điện thoại bóp nát, loại việc này cuối cùng khi hắn đến người nọ đã chạy đi trước, tình trạng muốn gặp mà không thấy được khiến hắn bị vây sát biên giới bùng nổ nghiêm trọng, trên người hơi thở cuồng dã cũng theo đó nâng lên, hắn bước đi lên trước thang máy, “Em ấy hiện giờ ở đâu?”
“Mới vừa tiến vào sòng bạc.”
Hiên Viên Ngạo thu hồi điện thoại liền nhấn tầng trệt, gắt gao nhìn chằm chằm chữ số phía trên, giống như hận không thể đến nơi đó nhanh hơn một chút nữa, thủ hạ của hắn còn chẳng bao giờ thấy dáng vẻ này hiện giờ của ông chủ nhà mình, trong lúc nhất thời đều yên lặng đứng ở phía sau, không dám thở mạnh một chút.
Mạnh Tuyên đến sòng bạc sau đó nhìn xung quanh một vòng, tiếp đó rất nhanh phát hiện bóng dáng Doãn Mạch, tiếp theo mới phát hiện tình trạng vẻ mặt hưng phấn của Tả An Tuấn. Y hướng bọn họ đi đến, Tả An Tuấn thấy y trở về liền lôi kéo y nói Đông nói Tây, còn đem một đống thẻ đánh bạc nhét vào trong tay của y, cuối cùng mới phát hiện người này vốn không phản ứng, hơn nữa sắc mặt còn có chút tái nhợt, nhất thời lo lắng hỏi, “Tuyên, anh làm sao vậy? Khó chịu sao?”
Doãn Mạch cũng chú ý tình trạng của y, trong lòng y khẽ động, con ngươi màu xanh híp lại một chút, không đổi sắc nhìn.
Mạnh Tuyên bị Tả An Tuấn kêu hơi hoàn hồn, y nhìn ánh mắt trong suốt của người này, cười nhạt một chút đi xoa đầu của cậu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Mạch, biểu tình rất nghiêm túc, “Thế nào mới có thể nhìn thấy ông chủ Dạ Mị?” Y vẫn là không dám hỏi ông chủ tên gọi là gì.
Doãn Mạch không đáp, lại nhìn phía sau y, người này cho tới bây giờ đều là nét mặt hoảng hốt, tự nhiên không có phát hiện toàn bộ bầu không khí sòng bạc thay đổi, nhưng người này không phát giác không có nghĩa là anh không phát giác.
Hiên Viên Ngạo đi ra thang máy liền chạy, thủ hạ của hắn cùng với quản lí đại sảnh chuẩn bị chào đoán đều kinh hãi, không nói hai lời vội vàng đuổi theo, Hiên Viên Ngạo không rảnh quản bọn họ, hướng phía sòng bạc chạy như điên trực tiếp phá mở cửa chính, người gần cửa vốn là ngẩn ra, đoàn người không biết ai nói một câu “ông chủ Dạ Mị”, mọi người một trận ồ lên, sau đó đều ngừng động tác trong tay nhìn về phía hắn.
Mọi người đều biết ông chủ Dạ Mị tuy nói phần lớn thời gian đều ở trong đây cũng không thường lộ diện, trừ phi phát sinh tình huống đặc biệt hoặc bạn bè của hắn sang hắn mới lộ vài lần, mà người có thể trở thành là bạn hắn cũng rất ít, cho nên mọi người đều biết ông chủ Dạ Mị là Hiên Viên Ngạo, người có thể từng thấy hắn cũng ít lại càng ít, vì vậy mỗi khi Hiên Viên Ngạo thỉnh thoảng đi qua một cái hành lang đi ghế lô tìm bạn bè của hắn thì, người cùng hắn gặp thoáng qua hầu như đều đem hắn coi như là khách nơi này.
Mà bây giờ mọi người thấy trên mặt ông chủ Dạ Mị vô cùng nổi tiếng lại thần bí mang thần sắc lo lắng liền biết sự việc khẳng định không đơn giản, ít nhất đối tượng khiến hắn lo lắng nhất định rất quan trọng đối với hắn.
Đường nhìn Hiên Viên Ngạo rất nhanh đảo qua đoàn người, sau đó rất nhanh dừng lại ở một bóng lưng của một người trong đó, hắn gắt gao nhìn chằm chằm nơi đó, sãi bước đi qua.
Mạnh Tuyên thấy Doãn Mạch trầm mặc, vừa muốn mở miệng hỏi lần nữa cánh tay của hắn đã bị một người nắm chặc, sau đó cơ thể bị lực mạnh lôi kéo xoay người, y ngẩng đầu, con ngươi trong nháy mắt bỗng nhiên rút đi, trên tay buông lỏng, thẻ đánh bạc ào ào rơi trên mặt đất.
Thời gian trong phút chốc bị kéo dài vô hạn, thậm chí quá trình thẻ đánh bạc rơi xuống đất cùng âm thanh đều chậm lại từng chút, y há miệng, chỉ cảm thấy tiếng động lớn ồn ào của toàn thế giới cũng dần dần bình tĩnh lại, đám người xung quanh như nước chảy từ bên cạnh bọn họ rút lui rất nhanh, chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Ngay cả nằm mơ … Cũng không có mơ tới chuyện quá tốt đẹp như thế …
Hiên Viên Ngạo nhìn người trước mắt, ánh mắt kia không biết là vui mừng tới cực điểm hay là bi thương tới cực điểm, hắn chậm rãi vươn tay kia cầm cánh tay còn lại, nháy cũng không nháy mắt nhìn y, khàn khàn mở miệng, “Tuyên …”
Mạnh Tuyên cũng nhìn hắn, chuyện này phát sinh rất đột ngột, tâm tình dâng lên cũng quá nhanh, khiến trước mắt y từng đợt biến thành màu đen, sức lực và ý thức cũng từng tất từng tất rút đi khỏi thân thể, y gắt gáo cắn môi một chút đến khôi phục một chút tỉnh táo, rốt cục đã mở miệng, nói câu kia khiến y ác mộng mười năm sống không bằng ch.ết, “Anh không phải … Đã ch.ết rồi sao …”
“Anh không ch.ết, em xem thật kỹ anh một chút,” Hiên Viên Ngạo cúi đầu đến gần một phần, cố gắng nhìn thẳng tắp vào mắt y, “Anh còn sống.”
Mạnh Tuyên chỉ cảm thấy huyết khí* [tinh lực] từng đợt dâng lên, huyệt Thái Dương đau buốt giật giật, y cúi đầu lặp lại, “Còn sống …”
“Đúng,” Hiên Viên Ngạo lần thứ hai đến gần thêm một chút, “Anh còn sống.”
“Còn sống …” Mạnh Tuyên lại lập lại một lần, chỉ cảm thấy một tia sức lực cuối cùng cũng bị rút đi, y hướng phía trước ngã xuống, trước khi ý thức triệt để biến mất khẽ cười một cái, lẩm bẩm nói, “Thật tốt quá …”
“Tuyên!” Hiên Viên Ngạo vội vàng tiếp được y, Tả An Tuấn thấy thế cũng muốn chạy tới, lại bị hắn ngăn lại, “Đừng đụng em ấy!” Hắn nhìn người này, trên người đậm hơi thở cuồng dã, hắn vừa nãy thấy Mạnh Tuyên vô cùng thân thiết sờ đầu người này, tuy rằng không rõ quan hệ hiện giờ của hai người lắm, nhưng có một chút có thể khẳng định, “Em ấy là của tôi,” hắn nói xong như đinh đóng cột, “Bất kể quá khứ hoặc là sau này vĩnh viễn đều chỉ thuộc về một mình tôi, đừng đụng em ấy!” Hắn nói xong cũng đem Mạnh Tuyên ôm ngang lên giữ gắt gao vào trong lòng, quay đầu bước đi.
Tả An Tuấn theo bản năng muốn ngăn cản, còn chưa mở miệng đã bị Doãn Mạch sau lưng một tay bịt miệng, dùng sức kéo đến trong lòng, “Cậu ấy không sao, không cần lo lắng,” Doãn Mạch dán bên tai của cậu thấp giọng nói, “Tôi từ từ nói cho cậu biết chuyện của bọn họ.”
Tả An Tuấn dùng khoé mắt nhìn anh, hỏi thật hay giả, thấy anh gật đầu mới chậm rãi yên tĩnh lại, Doãn Mạch đối với lần này coi như thoả mãn, chỉ vào thẻ đánh bạc trước mặt, “Còn chơi không?”
Tả An Tuấn nhìn thẻ đánh bạc lại nhìn Doãn Mạch, “Tuyên thật sự không sao?”
Doãn Mạch gật đầu.
“Anh thật sự sẽ nói cho tôi biết?”
Doãn Mạch lần thứ hai gật đầu.
“Vậy được,” Tả An Tuấn sung sướng một lần nữa ngồi xuống, “Tôi tiếp tục chơi.” [=.=’]
Xem ra vị trí của Mạnh Tuyên ở đáy lòng cậu cũng không phải không gì phá nổi, Doãn Mạch nghĩ, ừm … Vậy anh sao?
Anh trầm mặc trong nháy mắt.
Mạnh Tuyên khi tỉnh lại đập vào mi mắt đầu tiên chính là sao khắp bầu trời, vô cùng yên tĩnh xinh đẹp, y có chút ngẩn ra, dường như không rõ lắm chuyện gì xảy ra, lặng một hồi mới nhớ tới chuyện đã xảy ra, nhưng y vẫn còn có chút trố mắt, khi đó ý thức của y rất mơ hồ, giống như đang nằm mơ, hoặc nói căn bản là … Một giấc mộng?
Y ngồi dậy, thế mới biết y hiện giờ đang ở tầng cao nhất toà cao ốc, y nhìn xung quanh một lần, rất nhanh thấy đèn bàn mở một góc gian phòng, nơi đó ngồi một người, đang cúi đầu nhìn vật gì đó, y chỉ nhìn thoáng qua liền lại không thể dời ánh mắt rồi. Người nọ dường như cũng cảm thấy ánh mắt của y, giương mắt nhìn qua, trước mắt trong nháy mắt sáng ngời, ném vật trong tay liền đi nhanh tới, “Tuyên, em đã tỉnh.”
Mạnh Tuyên nháy cũng không nháy mắt nhìn hắn, nhìn thật lâu mới xác nhận trước mắt chân thực, trong lòng vào giờ khắc này bỗng nhiên nảy lên một thuỷ triều to lớn, khiến y trong lúc nhất thời có loại cảm giác lã chã chực khóc, y hít sâu một hơi để giảm bớt tâm tình, lời muốn nói có rất nhiều, nhưng không cách nào lý giải manh mối, chỉ nói, “Anh đang nhìn gì?”
Hiên Viên Ngạo trả lời rất thành thực, “Nhìn em.”
Mạnh Tuyên bị lời của hắn chọc cười, “Em hỏi là anh vừa mới xem cái gì.”
“Oh, thứ đó a,” Hiên Viên Ngạo tới gần y, đáp rất tuỳ ý, “Anh xem tư liệu mười năm nay của em.”
“Oh?” Mạnh Tuyên nhướng mi nhìn hắn, “Anh muốn biết cái gì?”
Hiên Viên Ngạo đưa tay nắm lấy cằm y, ngón cái chậm rãi vuốt ve bờ môi của y, ánh mắt cuồng dã thâm thuý mê người, thấp giọng khàn khàn nói, “Nhìn em cùng người gọi là Tả An Tuấn rốt cuộc quan hệ như thế nào.”
Mắt phượng hẹp dài của Mạnh Tuyên cong lên độ cung đẹp mắt, “Kết quả sao?”
“Không biết, anh còn chưa tìm được đáp án,” Hiên Viên Ngạo lần thứ hai đến gần thêm một phần, hô hấp hai bên đều giằng co ở cùng nhau, giọng nói của hắn khàn khàn chút, “Hoặc, em nói cho anh biết?”
Mạnh Tuyên cũng tới gần hắn, nghiền ngẫm hỏi, “Nói như thế nào?”
“Em cứ nói đi …” Giọng nói biết mất trong nụ hôn giao nhau, Hiên Viên Ngạo quấn quít lấy lưỡi y, đưa tay tiến vào từng sợi tóc của y nâng đầu y, khiến đầu lưỡi có thể tiến càng sâu, tay kia cũng trượt rất nhanh, từng nút một cởi ra áo sơ mi của y, tiếp đến là dây lưng, đem y cởi sạch sẽ, hắn gấp gáp sờ lên da của y, tỉ mỉ xoa vuốt ve, mười năm trước hắn đối thân thể này rõ như lòng bàn tay, mười năm sau người này vẫn không thay đổi, hắn rất nhanh thì cảm nhận được nhiệt độ thay đổi dưới lòng bàn tay.
Mười năm chưa từng động tới tình d*c không dậy nổi mảy may bị khiêu khích, tách ra thì hô hấp bọn họ đều mất trật tự không chịu nổi, Hiên Viên Ngạo luôn tay, theo cổ trắng nõn của y hôn từng tấc, hung hăng ʍút̼ vào, hô hấp Mạnh Tuyên lại loạn thêm một phần, cổ họng đúng lúc nhẹ nhàng tràn ra rên rỉ.
Con ngươi Hiên Viên Ngạo lại chìm chút, môi tiếp tục trượt, lướt qua rốn đi tới dưới thắt lưng, không chút do dự há miệng ngậm vào d*c vọng của y, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng tạo khích thích.
“A …” Bên miệng Mạnh Tuyên tràn ra rên rỉ càng nhiều, tay đặt ở trên vai của hắn càng không có sức lực, chỉ cảm thấy vui vẻ không ngừng từ cơ thể xông tới, hầu như đều phải đem y bao phủ, y nhanh chóng thở phì phò, “Hiên Viên … Đủ rồi … Ừm …” Y cứng đờ lập tức mềm nhũn ra, chỉ cảm thấy phát tiết ra ngoài thì y gần như đều phải mất đi ý thức. [=.=’]
“Đặc như vậy?” Hiên Viên Ngạo lè lưỡi ɭϊếʍƈ khoé miệng của mình, giọng nói khàn khàn nghiền ngẫm, hắn tiến tới an ủi hôn môi của y một cái, “Được rồi, anh hiện giờ biết đáp án.” Nói rất nhanh đem đồ của mình cởi, tiến tới ôm y, lồng ngực hai người dán thật chặc cùng một chỗ, đây đó cũng có thể cảm giác được tim đập mất tốc độ cùng với lửa nóng hừng hực trên người.
Ý thức Mạnh Tuyên chậm rãi khôi phục, vừa muốn mở miệng liền thấy người này đưa tay từ một bên đem qua bôi trơn đổ ra một chút ở trên tay, tìm đến phía sau y, rất nhanh thì dò vào một ngón tay, y khẽ hừ một tiếng, giương mắt nhìn hắn, “Anh ở nơi này còn để loại đồ vật kia?”
“Làm sao có thể,” Hiên Viên Ngạo cười khàn khàn, nhìn hơi nước trong mắt phượng xinh đẹp của người này, nhịn không được tiến tới hôn một cái, lúc này mới nói tiếp, “Đây là lúc em chưa tỉnh thì anh để thủ hạ mang lên.”
Ngón tay phía sau tăng lên hai ngón, Mạnh Tuyên lại nhẹ hừ một tiếng, nhiệt lượng trong cơ thể lại có xu thế dâng lên, y thở dốc một chút, cười nhẹ, “Còn không có hỏi rõ đáp án liền chuẩn bị tốt thứ này, em xem anh từ mới bắt đầu thì không dự định muốn đáp án gì … Ừm …” Ngón tay trong cơ thể lại bỏ thêm một ngón.
“Đương nhiên,” con ngươi cuồng dã thâm thuý mê người của Hiên Viên Ngạo, hô hấp nóng rực toàn bộ phật tới, phảng phất có thể nhen nhóm trong không khí, hắn cúi đầu nhìn y, nói vô cùng bá đạo, “Em chỉ có thể thuộc về một mình anh.” Vừa dứt lời hắn rút ngón tay ra, bên hông dùng sức, bỗng nhiên đem bản thân toàn bộ cắm vào.
Vui vẻ to lớn khiến hai người đồng thời kinh hãi thở hổn hển một tiếng, Mạnh Tuyên hơi ngước đầu, đang lúc thở dốc còn không quên hỏi một câu, “Em … Đáp án của em đâu?”
Hiên Viên Ngạo thấp giọng nở nụ cười, gợi cảm mê người, “Anh cho em tự mình cảm thụ một chút …” Hắn cúi đầu hôn lên cổ y, đem chân của y mở ra tối đa, bắt đầu dùng sức công thành đoạt đất, lần lượt giữ lấy cơ thể này, lần lượt cúi người dùng sức ôm y, vĩnh viễn không hề buông tay.
Thời gian mười năm khi cửa bốn phía không ngừng sụp đổ rơi xuống, mười năm này đần đồn trong giây lát đó trở nên cực kỳ không rõ, giống như mỗi người bọn họ làm một ác mộng dài, mà bây giờ tỉnh lại giấc mộng lớn, bọn họ lại thấy được lẫn nhau.
Loại hạnh phúc này dường như đã có mấy đời thật là làm cho người ta kích động, làm cho ngay cả đầu ngón tay đều phủ lên một tầng run rẩy nhẹ.
“Tuyên … Tuyên …” Hiên Viên Ngạo phát tiết ra ngoài chốc lát gắt gao ôm y, cảm giác mất mà quay lại khiến hắn cả người đều run rẩy, giọng nói khàn khàn của hắn mang theo nghẹn ngào nhỏ nhẹ, “Anh yêu em … Anh mãi mãi … Mãi mãi cũng không muốn em lại rời bỏ anh …”
Chung quy em đang suy nghĩ mười năm sau anh sẽ là dáng vẻ gì, có thể vẫn như cũ như em yêu anh vậy hay không, vẫn yêu em như trước … Hai tay Mạnh Tuyên nâng mặt của hắn nhìn chằm chằm vào hắn, hơi nước đậm trong mắt phượng, ôn nhu chảy ra, khoé miệng y ôm lấy nụ cười thoải mái, nhẹ nhàng mở miệng, “Những lời này hẳn là em nói …”
Hiên Viên Ngạo khẽ ngẩn ra, trán đặt lên y, thấp giọng nở nụ cười, chúng ta đều yêu đậm sâu nhau, mười năm chúng ta như một, mười năm không đổi. Tay hắn đưa tới cùng y mười ngón đan nhau, lần thứ hai kích động hôn qua.
Mạnh Tuyên đáp lại hắn, nhận thấy được thứ chôn trong người lại tinh thần một lần nữa, liền nhắm mắt lại, tuỳ hắn đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tôi tôi tôi đã trở về, đã trở về, gặp nhau thật, có thịt thật … Thật … Tôi không được, chạy đi nằm ngay đơ … Ngủ một lát đứng lên lại về nhắn lại …
Về phần hai người mười năm trước rốt cuộc phát sinh qua cái gì, lại tại sao đều cho rằng lẫn nhau đã ch.ết, cố sự này tương đối xoắn xuýt, các vị nếu như muốn xem tôi để lại ngoại truyện ~~
Sau cùng nói một thông báo đặc biệt không tốt … Tôi tuần lẽ này vô cùng bận, cho nên rất có thể sẽ biến thành cách ngày mới thêm, nhưng có một chút có thể khẳng định, mỗi chương số lượng từ của tôi sẽ viết nhiều hơn mà chỉ một chủ nhật này, cuối tuần này qua đi thì khôi phục thêm ngày …
Không nên đánh tôi …