Chương 11: Gánh nặng
Mấy hôm cậu ở bệnh viện nên nó qua nhà dì ở, nay cậu về rồi cho nên nó nói với dì để quay về nhà của nó ở cho tiện.
Sáng hôm sau, nó đi học như mọi hôm. Trước khi đi nó nhìn sang nhà dì xem cậu đã đi chưa mà không thấy đâu cả. Nó đóng cổng lại, ngồi lên xe cởi đi nhưng chỉ sau 1- giây thì có cảm giác xe nặng hơn bèn quay lại nhìn thì.....
-" Cậu đang làm j vậy? " nó quay lại thì thấy cậu giữ yên sau của nó.
-" Chả làm j cả. Điều kiện thứ nhất: cô phải chở tôi đi học vào mỗi ngày!" Cậu ra điều kiện j mà ác thế không biết.
Nó á khẩu ấp a ấp úng không thành câu đành gục đầu đồng ý với điều kiện ấy.
Nó bắt đầu chở cậu đến trường, có lẽ những đứa bạn của nó vẫn chưa quen với cảnh nó và cậu đi chung nên tỏ ý không thích chút nào nhưng nó đã không cón bận tâm nữa rồi.
" TÙNG TÙNG TÙNG " Tiếng trống trường vang lên.
Mọi người đều vào lớp.
Tiết học đầu tiên là văn, ch.ết mất hôm nay cô Trâm sẽ dò bài
Cô từ bên ngoài bước vào, một bẻ uy nghiêm bao trùm lấy. Cô rất đẹp nhưng cô rất khó tính lại thẳng thắn ghét j nói nấy làm cho 1 số người không thích. Phong cách ặnc của cô là khỏi phải chê, theo thời nay phải gọi là "style".
" Các em ôn lại bào đi " cô Trâm lên tiếng nhắc nhở.
Cả lớp bắt đầu xôn xao những tiếng đọc bài của học sinh. Cô dở sổ điểm chứng minh rằng giây phút này cô bắt đầu đọc tên
-"Nguyễn Hoàng Long "
Nguyễn Hoàng Long là học sinh nổi bật trong lớp luôn được nêu tên trước cờ. Cậu ta đứng dậy nói:-" Em không thuộc bài " rồi ngồi xuống không thèm liếc cô lấy 1 cái. Cô trước giờ vẫn biết cậu ta như thế nên không nố nhiều mà mời bạn khác.
-"kiều Hoàng Hoanh"
Nhỏ bước lên trên mặt quay xuống dưới lớp.
-"Em thuộc bài không?" Cô Trâm lên tiếng hỏi.
-"Dạ sơ sơ " Hoanh trả lời.
Dò nhỏ xong cô tiếp tục kêu tên. Trong lúc đó...
-"Này! Nếu lát nữa cô có dò bài tớ thì cậu nhắc cho tớ 1 tí tí nha! " nó nịnh cậu.
"....." cậu im lặng không nói j
Nó mặc cậu không quan tâm tiếp tục học bài.
-"Nguyễn Kiều Duyên " cô đã kiu tên nó rồi. Huhuhu.
Nó bước lên dò bài mà chân run run.
-"Hãy đọc những bài mà em thuộc đi"
"....." Nó bắt đầu đọc bài nó thuộc nhưng....nó đọc đến 1 đoạn nào đó thì quên mất, đưa ánh mắt xuống chỗ cậu. Cậu nhận được ánh mắt đó liền ngước mặt lên, nó hơi nhíu mày ý nói nhắc nó, cậu bất đắc dĩ nhắc vài từ. Nó nhờ cậu mà được 9 điểm, vui vẻ bước xuống chỗ ngồi:-"Thankyou!"
-"Đâu ai cho không ai bao giờ!"
-"Hả, ý cậu là sao?"
-"Tới lúc cần tôi sẽ nói thôi."
-"Cậu chơi kiểu j vậy."
-"Hừ!" Cậu quét ánh mắt giữ tợn qua nó làm nó lạnh sống lưng.
Từng tiết học trôi qua.
Tan trường.
Nó phải vác xác chở cậu về nhà, gánh nặng của nó.