Chương 3-1: Phật Ấn (thượng)
Địa vị của Bảo Long nhất tộc ở Đại Minh rất đặc thù, tương truyền năm đó Thái tổ hoàng đế khởi nghĩa giành chính quyền, có bốn vị kỳnhân dị sĩ theo phò tá. Bốn người này chuyên trách bảo vệ sự an toàn của Thái tổ, tuy nhiều lần lập đại công nhưng không hề kiêu ngạo, cũng tuyệt đối không tự ý tham gia chính sự. Với công trạng đó theo lệ phải được thăng quan tiến tước nhưng cả bốn người đều cự tuyệt, điều này khiến Thái tổ cảm động, Bảo Long nhất tộc từ đó được ra đời!
Bảo Long nhất tộc là cơ quan thuộc sự chỉ đạo trực tiếp của Hoàng Đế , không bị bất cứ một tổ chức hay quan viên nào chi phối, nghiễm nhiên độc lập với hệ thống triều đình. Bảo Long nhất tộc chuyên trách bảo vệ Hoàng Đế và những mối quan hệ của ngài, nội bộ bên trong nó được quản lý theo phương thức gia tộc, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, luôn luôn tuyệt đối trung thành,tuyệt đối tin cậy, có thể nói đây chính là tầng phòng hộ cuối cùng bên cạnh Hoàng Đế!
Bảo Long nhất tộc cũng có võ trường riêng trong hoàng cung, thao trường đại khái có thể cùng một lúc tổ chức ba trận thi đấu bóng đá. Trong mắt người ngoài, Bảo Long nhất tộc chỉ có bốn người, nhưng sau lưng bốn người này là một tổ chức hậu cần khổng lồ . Chữa bệnh, tiếp tế, rèn vũ khí, thậm chí kiêm luôn việc bồi dưỡng huấn luyện người kế thừa , lúc trước LăngTiếu mới vào tộc biết được điều này cũng không khỏi ngoác miệng kinh ngạc.
Vì sao ư? Bởi vì có thể trở thành Bảo Long nhất tộc chỉ có bốn người, mà người tham gia cạnh tranh lại đến cả một vạn! Đây cũng chưa phải là điều kinh người nhất, làm Lăng Tiếu kinh hãi chính là lần tuyển chọn đó chỉ cạnh tranh một vị trí đệ tử của Linh Linh Phát! Mà gã là người cạnh tranh thứ chín ngàn năm trăm hai mươi bảy , mang số hiệu 9527!
Mỗi lần nghĩ đến điểm này Lăng Tiếu đều cảm giác mù mờ. Việc chọn người thừa kế Bảo Long nhất tộc hoàn toàn do người tiền nhiệm quyết định, ngay cả Hoàng Đế cũng không có quyền can thiệp. Tuy rằng Linh Linh Phát không đắc chí, nhưng danh ngạch tranh dành kịch liệt như vậy, chẳng lẽ không có kẻ nào dùng chút thủ đoạn hạ lưu buộc người phải nghe theo ?
Lăng Tiếu luôn cho là mình hiểu rất rõ Bảo Long nhất tộc, nhưng giữa sự thật và suy đoán vẫn luôn có khác biệt, cái cảm giác nữa tỏ nửa mờ sự việc này thật sự khiến cho người ta phải căm ghét!
Đi qua diễn võ trường, Lăng Tiếu nhìn không chớp mắt, dù đã tới đây rất nhiều lần nhưng xung quanh toàn bắt gặp những ánh mắt khinh thường của đám hậu bối khiến gã phi thường tức giận .
Đương nhiên, Lăng Tiếu dậy sớm không phải là vì muốn khoe với người khác. Gã băng qua diễn võ trường, đi tới một tòa miếu đằng sau! Trên thực tế trong hoàng cung có cái miếu thờ này cũng không phải là sự tình lạ, mỗi triều đại luôn có một số Hoàng Đế mang một chút tư tưởng tôn giáo . Ban đầu Lăng Tiếu cũng không quá quan tâm nhưng sau này về với Linh Linh Phát thì không còn giống với lúc trước nữa.
Toàn bộ ngôi miếukhông có gì là sang trọng thậm chí có thể nói là đơn sơ, trong miếu thờ phụng chính là một tương Phật bà Quan Âm , ở tòa trước có một vị cao tăng đang thành kính tụng kinh."Mỗi lần gặp là thấy ngươi tụng kinh a!" Lăng Tiếu cảm thán nói.
"Bởi vì bần tăng luôn có một tâm thành kính!" Tăng nhân quay đầu lại thấy Lăng Tiếu, một tay dựng thẳng ở trước ngực khẽ gật đầu.
"Đã thành kính như vậy, sao không phủi mạng nhện trên tượng Quan Âm này đi ?"
"Vốn không là vật, nơi nào có bụi!"
"Mạng nhện là mạng nhện, bụi là bụi, đừng có mà đem triết học ra đàm đạo với ta ! Còn nữa, tưởng ta ít đọc sách mà muốn lừa tình hả!" Lăng Tiếu lắc đầu phản bác nói.
Hòa thượng nghe xong đại hỉ, nói:"Thí chủ quả nhiên cùng ta hữu duyên! Tuổi còn nhỏ mà đạt đến cảnh giới xem núi là núi, xem nước là nước. Chi bằng thí chủ hãy rời bỏ nơi Linh Linh Phát không có tiền đồ kia cùng tiểu tăng quay về Kim Sơn tự tu hành !"
"Xì..., sư phụ ta sớm muộn gì cũng sẽ nhất phi trùng thiên! Còn nữa, ta lúc quét dọn nhà cửa cũng thường xuyên lĩnh ngộ xem nước xem núi, cũng không phải là cảnh giới gì. Sau này ngươi đừng nhắc mấy thứ tào lao đó nữa nếu không đừng trách ta nổi đóa !"
"Ai! Bổn tâm ta một lòng hướng trăng sáng, không biết làm sao để trăng sáng chiếu rọi kẻ ngu si kia!" Hòa thượng dường như đang thất tình vì Lăng Tiếu, bộ dạng ủ rũ, không những vậy nơi khóe mắt còn vứt bỏ đi hai giọt nước mắt đáng thương.
Nếu như ai không biết ắt hẳn sẽ cho rằng tên tâm thần này đang có ý định tích góp lực lượng để trả thù xã hội, Lăng Tiếu không thèm để ý đến hắn, một mình đi qua một bên yên lặng ngồi xuống luyện công.