Chương 16
" Hộc hộc. Chạy le lưỡi mà mới thấy bóng xe ngựa." Cô oán thầm. Trong lòng suy nghĩ phương án hành động.
Với võ công hiện giờ của mình thì đánh nhau cũng không nắm chắc phần thắng, vẫn là ám chiêu hay hơn.
Thầm gật gù, khi gần tới cỗ xe ngựa thì cô lớn tiếng quát:
" Dừng xe."
Phu xe là một bà già lanh lẹ, thấy là người của mình thì kéo dây cương, ngựa lập tức dừng lại.
Hai hắc y nhân cũng tức tốc nhảy xuống, có chút cảnh giác nhìn cô.
Cô lập tức lên tiếng:
" Thủ lĩnh có chuyện muốn ta truyền lời lại cho hai người."
Hai hắc y nhân nhìn nhau rồi một người lên tiếng:
" Thủ lĩnh có chuyện gì mà lại sai ngươi đi truyền lời. Thông thường là dùng bồ câu của Phong cư để ra lệnh mà."
Cô thấy có biến liền nhanh chóng chữa cháy:
" Chuyện khẩn. Các ngươi mau lại đây. Không còn nhiều thời gian đâu. Thủ lĩnh biết vì hai ngươi chậm trễ mà trách phạt thì các ngươi gánh nỗi không?"
Hai người nghe cô nói vậy quả nhiên không chút chần trừ đi tới.
Cô vẩy tay cho hai người sát lại, hai hắc y nhân tuy không tự nhiên nhưng cũng cúi người, nghiêng tai để nghe cô truyền lời.
Cô cũng phối hợp đưa mặt tới, mở miệng nói:
" Lên đường bình an." Tay cũng nhanh như chớp xẹt qua cổ hai người.
" Bịch bịch." Hai người đang sống sờ sờ lập tức thành thi thể ngã xuống.
Phu xe thấy vậy thì hoảng sợ, lập tức vung roi thật mạnh. Ngựa ăn đau lập tức hý vang, giơ hai chân lên rồi lao như điên về phía trước.
Cô thầm chửi tục:
" F***!"
" Mẹ kiếp. Sức đâu mà chạy. Có phải thần thánh gì đâu mà chạy cả gần mười cây số rồi giờ còn chạy tiếp. Đúng là kiếm tiền thời đại này không dễ mà."
" Sớm biết thế lão nương ở nhà ngủ với trai cho khỏe. Chăn êm nệm ấm. "
" Bây giờ thì hay rồi."
" Aizzz! Shit!!!" Sau khí xả một tràng oán khí cô miệng méo xệch nhấc chân chạy tiếp. Âm thầm thề với lòng từ nay dốc lòng chừa không bao giờ lo chuyện bao đồng nữa.
Tiền.
Hừ! Cái tên nam nhân chằn tinh đó biết đâu lại giở quẻ tiếc tiền không chịu trả thì sao? Mà có trả chắc gì đã đủ nhét kẻ răng mình. Càng nghĩ càng thấy lỗ vốn, không đáng mà.
Đúng là một phút sa chân thiên cổ hận.
Xa xa loáng thoáng tiếng vang.
Hử? Hình như có tiếng va chạm mạnh ở phía trước thì phải. Chớp mắt vài cái cô mỉm cười.
Ha hả. Đường này nhiều cây cối, chạy bạt mạt như vậy chắc chắn là đã hôn một cái cây rồi.
Nghĩ theo chiều hướng tích cực nên năng lượng đang dần cạn kiệt như được bơm đầy, hai chân chạy càng thêm có lực tiến về phía trước.
Quả đúng như cô dự đoán, con ngựa bể sọ, máu me đầm đìa đang nằm ch.ết trên đất. Bà phu xe cũng tương tự. Cổ xe ngựa bị ngã sập be bét.
Không hay.
Mẹ nó. Đừng có ch.ết theo luôn nha.
Mặt tái mét, ngực phập phồng chạy nhanh lại, vươn hai tay khiêng cái nóc xe ngựa nên, cúi đầu ngó vào bên trong thì ... không có.
Sao lại không có được. Hốt hoảng kéo nóc xe vứt xuống một bên rồi nhìn kĩ bên trong.
Trong lòng một mảnh hoang mang. Chuyện này là sao?
Người đâu?
Ruốc cuộc là đã sai ở đâu?
Cô mệt mỏi đưa tay kéo khăn trùm đầu, bịt mặt nắm chặt trong tay. Vò vò tóc.
Ánh mắt nhìn loạn, sau đó phát hiện trên mặt đất một mảnh vải trắng nhỏ. Nuốt một ngụm nước bọt đi tới cúi người nhặt lên.
Rồi nhớ lại cảnh ở sơn trang. Trong đầu lóe lên tia sáng.
Lập tức theo hướng mảnh vải tìm kiếm.
Đang lúc cô nghĩ mình đi sai hướng thì phát hiện một góc vải trắng lòi ra ngoài sau gốc cây to.
May mắn cô chịu khó để ý những góc khuất nếu không thật là công dã tràng rồi. Đang tính chạy lại nhưng nghĩ nghĩ vẫn cẩn thận thì hơn.
Thế là lần bước vòng ra mấy cái cây. Khi thấy được một cô gái xinh đẹp tóc tai rối loạn, hơi thở suy yếu ngồi bệt ở đó thì ngốc trệ.
Sao lại là một nữ nhân.
Trời ơi!
Cho sét đánh một phát cho con tỉnh lại đi. Cái nồi gì vậy?
Tên thủ lĩnh nói là người. Mình lại chỉ nghĩ đến là hắn nên hiểu lầm bán cả nửa cái mạng chạy tới đây. Giờ nữ nhân này là ai? Là ai đây?
Cứu hay không cứu?