Chương 14
Mà y so với trước kia chân thật hơn, không có tiếp tục giả dối với người ngoài, đã không còn khuôn mặt tươi cười nguỵ trang như trước, khi phỏng vấn nói thập phần ít, người khác đều nói y đang thay đổi, cho nên bắt đầu lãnh đạm. Từ trên mặt y, ta có thể nhìn ra nét u buồn, gầy yếu, rõ ràng không có hảo hảo đối đãi chính mình, lòng bởi vì y mệt mỏi mà lo lắng, nhưng ta rất tin thời gian lâu, có thể làm cho chúng ta quên đi hết thảy, miệng vết thương cũng bởi vì chúng ta quên mà khỏi hẳn, hiện tại cho dù chưa quen, nhưng một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ hảo……không phải sao?
Cùng Ân Tiểu Huệ gặp mặt, nàng đối ta bình luận: “ Các ngươi ngay từ đầu liền ra sức tr.a tấn chính mình, ngược đãi đối phương, biến thành tất cả mọi người đều tàn tật rồi yên lặng mà ch.ết đi.” Đại khái thật sự là như vậy đi, ít nhất ta quả thật có ngược đãi chính mình như nàng nói, còn y, ta không biết, thật sự không biết… Nhớ rõ y nói qua là chưa từng cùng người kia bên nhau, người kia cũng không có yêu y, chỉ có chuyện y đem ta làm một thế thân là thật, ta hoàn toàn nhìn không ra y có tr.a tấn chính mình.
Nữ nhân kia đối với hành vi của ta, không có ý kiến gì thêm, nàng chỉ nói với ta một câu: “ Ta hy vọng ngươi có thể sống vui vẻ.” Vui vẻ!? Hai chữ này thật sự là xa lạ, cái gì mới gọi là vui vẻ, ta chưa bao giờ có ngày nào cảm thấy vui vẻ cả, không có thể nghiệm qua, ta không biết như thế nào mới có thể sống vui vẻ được. Ta chỉ là lẳng lặng sống, yên lặng tìm kiếm hạnh phúc, cầu xin người khác yêu, còn vui vẻ!? Ta chưa bao giờ kỳ vọng qua.
Rồi sau đó, một người khác cuối cùng xuất hiện, hắn là Quan Chí Lãng.
Ta là ở thư cục bị hắn nhìn thấy, rồi bị kéo đến quán cà phê, ta căn bản không uống cà phê…
“……” Chúng ta đã trầm mặc gần mười lăm phút, cảm giác nề hà bó buộc này sắp đem ta giết ch.ết, liều lấy việc hút thuốc mà thư hoãn tâm tình khẩn trương.
” Ngươi… gần đây khoẻ?” Một thanh âm hơi chấn động bán đứng hắn, ta biết hắn cũng đang rất đỗi khẩn trương.
” Hảo, sắp mở triển lãm tranh.” Đây là chuyện gần đây làm ta bận rộn, nhà xuất bản chủ động thay ta mở một cuộc triển lãm tranh, ta biết đây là cơ hội khó được làm cho sự nghiệp của ta tiến thêm một bước, không thể để vụt qua.
” Cuối cùng thay ngươi thoát ly khốn cảnh dĩ nhiên là y, cũng không uổng công ngươi thật tình sai phó.” Thật tình sai phó!? Nguyên lai đây là đánh giá của hắn đối với tình cảm của ta.
” Ta không biết là ta có sai.” Yêu thương một người không thương mình là sai sao!? Tình cảm chưa bao giờ là ép buộc liền có gì đó, nhưng không chiếm được, cũng coi như là một chuyện làm sai không hơn đi!?
” Y một chút cũng không thương ngươi.” Thì tính sao
” Ta biết.” Không cần ngươi phải nói cho ta biết!?
” Ngươi còn muốn tiếp tục như vậy đến khi nào!?” Hắn bắt đầu làm khó dễ, nhưng ta cũng không ngại.
” Chuyện của ta không cần ngươi quản, nếu ta yêu thương y là sai, như vậy ngươi cũng không tư cách nói ta, tim ta chỉ có một, ta sẽ không yêu thương người khác.” Ta cùng hắn thẳng thắn, tuy rằng thật lâu trước kia đã cùng hắn thẳng thắn, ta cũng không hy vọng thương tổn hắn.
Sau đó, ta không có cùng hắn gặp mặt nữa, theo báo chí biết được, hắn cùng Ôn Gia Dật đánh nhau, chuyện ta cùng Ôn Gia Dật lại bị khơi lên, tuy rằng cuộc sống khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng, nhưng bởi vì dạng này mà cuộc triển lãm tranh của ta được tuyên truyền miễn phí, đại khái cứ xem như đây là trong hoạ có phúc đi!?