Chương 2
Sau 2 tuần nhập học thì dư âm về sự may mắn của mình không chỉ lan tỏa đến từng ngóc ngách, xó cửa trong lớp mà lan sang cả những phòng bên cạnh. Đi đâu lũ bạn mới quen đều chỉ vào thẳng mặt mình mà dưới thiệu với em sinh viên rằng.
- Xin trân trọng giới thiệu, đây là Hưng số đỏ, học ngu nhưng vẫn được nhận vào trường vì thiếu chỉ tiêu các em ạ!
Đám con gái vỗ tay rào rào trong nỗi nhục nhã vô biên của mình. ch.ết thật, cái lũ khốn nạn kia còn hò nhau lập topic lên diễn dàn của trường để lăng xê giúp mình nữa. Trời ơi, nghĩ đến chỉ muốn cắm đầu vào bồn cầu, xả nước vài cái cho bớt nhục thôi!
Tuần học đầu tiên là học quân sự nằm lê la dưới thảm cỏ đầy rẫy châu chấu, bọ ngựa và có lẽ cả bọ chét. Khi ráp AK thì rõ ràng là không sai một li nhưng khi thầy cầm vào thì cò súng bị kẹt, báo hại mình nhảy lò cò 2 vòng trường, nhưng còn hơn là phải rơi vào tình trạng 1 thầy 1 trò học riêng với nhau. Ức nhất là khi mấy đứa con gái chỉ biết cầm nòng súng dí vào mặt thầy rồi cứ nói "Ộp pa ộp pa" thì lại được cho qua. Buổi học vượt chướng ngại vật thì còn rợn tóc gáy hơn. Mấy thầy đứng hàng lang tầng 2 cứ cầm gạch con gạch nhỏ ném tới tấp xuống gọi là "Giúp cho các em nhanh tay nhanh chân khi phải ra chiến trường giữa làn mưa đạn". Đứa nào cũng đội mũ cối, có đứa đội cả mũ bảo hiểm nhưng chẳng ai dám cầm cờ xung phong. Mình thì như thằng nhà quê lên tỉnh, vừa chen ngó nghiêng xem thế nào thì mấy đứa mất dạy đẩy vào trận địa rồi rồng rắn kéo nhau qua. Còn mình thì nhận hết gạch đá của thầy cô. Nhỏ nhưng đau ra phết, phát cuối cùng ném thủng cả mũ cối.
- Trời ơi, mình đi học lập trình mai sau phấn đấu thành Steve Job chứ gan nào dám làm Phan Đình Giót lấy thân lấp lỗ châu mai đâu!
Kết thúc tuần quân sự, cả lớp kéo nhau đi ăn Lotteria. Đứa nào cũng chê là đắt với chẳng ngon bằng mẹ tao làm, nhưng đến đầu cánh cũng chẳng còn tí da, tí mỡ nào. Hôm đấy nhân viên phát hoảng khi phải phục vụ đại tiệc gà cho một đám hai chân xổng chuồng. Trước khi về thằng Hòa, cái thằng ngồi ngay sau mình một bàn thiết tha cầu xin nhờ mình đưa bức thư tình số 5 mấy cho bạn Thúy (được cả bọn phong là Ngọc Trinh của lớp). Trước khi đưa cho hot girl õng ẹo ấy, mình đã lén đọc và hiểu tại sao đây là bức thư tình số 5. Văn thơ của thằng Hòa hôi khú từ cách viết chẳng khác gì hôi nách từ trong lá lách, chả trách Ngọc Trinh cứ cười nắc nẻ.
Thúy xem xong liền đưa cho mấy bạn nữ cùng đọc, cả bọn đều rũ ra cười nhưng khi ra về thì lại thản nhiên ném vào thùng rác. Chỉ mình nhìn thấy, còn cả lớp thì mải vặn đùi gà và chơi trò ném khoai chiên. Phải rồi, nếu đã là Ngọc Trinh thì "không phải Bill Gates mà đòi cạp tao à?", sao không vậy cưng. Có lẽ Hòa chỉ cần biết mình đã đưa thu cho Thúy là được rồi, hạnh phúc của nó là không thấy tấm lòng cùa mình bị quăng vào cùng với giấy lau tay.
Vừa rời trận địa về nhà, mẹ Gấu con chỉ mặt hét toáng lên rằng:
- Mũ mày buộc sau xe chở lợn sao mà nát toét thế kia hả! Thế thì thằng Tép chú mày 2 năm sau nó vào đại học biết đội bằng cái gì hả Gấu còi của mẹ?
- Con vừa thoát khỏi trận địa phục kích của địch đấy mẹ ạ. May mà vẫn sống để về cho mẹ chửi. Mà thằng Tép đấy thì học hành gì, nó có được diễm phúc to ngã ngửa bằng con không chẳng biết.
Mẹ Gấu con vờ như không nghe mình nói, liền giật lấy cái mũ cối cứ như được bới từ Trường Sơn về mang vào phòng làm gì đấy không biết. Dễ dùng khăn lau chùi, bọc ni lông lại đem cất lên kho đợi thằng Tép thi đỗ rồi tặng nó đây. Mình nháy máy báo cho nó cái tin vui này ngay mới được.
- A lô! Tép à.
- A lô em đây, anh Gấu còi hả, em đang nhốt muỗi trong nhà tắm để khỏi chạy sang phòng ngủ. Có chuyện gì không anh?
- Có gì đâu, mày cứ cố gắng 2 năm thi vào trường anh, mà trường nào cũng được thì bác Gấu con tặng quà cho đấy nhé.
- Ok con dê. Anh bảo bác là sắp có iphone 5 rồi, em không đòi hỏi gì hơn đâu nhé.
- Sao nhỏ bé thế, bác mày đã múa sẵn hẳn một thứ còn to hơn cà ipad rồi kia kìa. Thế nhé, nhốt muỗi tiếp đi em.
Sau khi bơm vào đầu thằng Tép viễn cảnh tươi đẹp mà mình nằm mơ cũng chẳng được đó, thì mình nhận ra là hôm này mình chẳng có hứng thứ gì với lập trình hay code nữa. Bỏ mặc C#, HTML hay Java, mình lại đăng nhập chơi Liên minh Huyền Thoại xả xì trét đã. Đùa chứ đặt là Chiến Thần hay chỉ ghi là LoL còn hay chán ghi đổi thành cái tên dài như cầu Vĩnh Tuy kia.
Từ sau cái hôm đó mình chả gặp lại con bé mông bành dầy ấy nữa. Mấy tuần đầu nhập học bao nhiêu là việc, chỉ riêng việc trở thành sinh viên cá biệt của trường càng làm mình chẳng tha thiết gì đến gái với cả mông bánh dầy nữa. Nhưng nhớ lại thì mới biết mình ngu thật. Dù là có xích mích dẫn đến tình huống đáng tiếc đi nữa thì đào đâu ra một đứa con gái chơi game kiểu DOTA bây giờ. Mà là gái không có chim nhé! Giá mà mình bình tĩnh chút nữa thì tốt biết mấy. Giá mà mình ngọt xớt bảo "Ừ thì đánh nhau xong mới thành anh em chứ không phải là con kia mày nhớ mặt ông mày đấy". Nhưng thôi, bây giờ đã muộn và đổ vỡ hết cả rồi.
Không hiểu trời xô trời đẩy thế nào mà mình gặp lại LinTiHan ngay trong trận xếp hạng đầu tiên. Mình vui thì nhiều mà giận nó thì ít, tuy rằng LinTiHan là đưa ban pick còn mình là slot 5, đồng nghĩa với việc bị chúng nó coi khinh và rủ rúng nhất.
- Thằng dadodaihoc ngu lắm hơn heo đó bọn mày ạ. Bảo nó đánh carry thì lại đạp trung tank mà Malphite nó to như quả núi chứ có nhỏ bé gì đâu. Con bé vừa thấy mặt mình liền đốp thẳng.
Khỏi phải nói những đứa khác rủa mình thậm tệ như nào nữa. Chúng nó yêu cầu mình thoát ra ngay lập tức để khỏi phải tốn thời gian. Đồ giận dai nhớ lâu, suýt nữa thì mình mất câu chào hỏi nó. Đang rối trí mình comment lại rằng là:
- Nó là con gái đấy bọn mày ạ.
- Gái có chim à? Tao cũng có này. Một thằng phúc đáp tức thì.
- Thế có nghĩa là mày ngu hơn con gái hả thằng kia. Má ơi, xấu mặt bọn tao quá.
- May mà thằng đó giả gái không à.
LinTiHan làm mặt cười lăn lộn trên nỗi đau của mình. Thôi đành nín và nén nỗi đau trong lòng lại mà chơi thôi. Nói thêm câu nữa thì con bé đó lại kể về sự tích xe mang cá hai màu của mình và lần ngạt thở trong cà phê với kem mất.
- Này slot 5, ngu thì sp cho chị nhé. Đánh cẩn thận vào biết chưa hả.
- Ù, cố gắng mà penta kill đi nhé, không được thì biết tay bố đấy rõ chưa.
Trận đấu bắt đầu, mình Nunu còn LintiHan lại chọn Vayne. Ngay phút thứ 5 LintiHan đã giết liền 3 đứa trong một pha giao tranh gần trụ đối phương, tạo điều kiện cho team ăn rồng ngay sau đó rồi một cú penta kill thật khi team kia trúng phục kích ở Barron phút 19. Sau đó nhà nổ trước khi đồng hồ điện tử mới nhảy sang số 21. Khỏi phải nói con bé đứa mấy đứa kia tung hô hết lời, nhưng ức chế nhất là nó vừa khen vừa nói xỏ mình rằng "May mà slot 5 ngu nhưng vẫn biết cách cắm mắt nên mới thắng". Nghe xong thì mình chỉ muốn thọc tay vào màn hình mà bóp cổ nó. Con ôn con lại bắt đầu nhờn rồi đấy. Nhưng mình vẫn ra vẻ biết lỗi để gặp lại cái mông bánh dầy.
- Nỡm ạ, đáng yêu thế không biết! Em cứ trêu anh là anh chửi cho đấy. - Mình đáp và cả room nổ tung bằng cái kí tự icon.
- Eo, đúng là cái lưỡi uốn cong chín khúc có khác. Mới đây hùng hổ còn muốn đánh người ta cơ đấy.
- Vậy bọn mình gặp nhau nhé. Anh sẽ mời em cà phê với bánh phết đẫm kem.
Nói thế thôi, tao không có tiền đâu, trà đá thì được. Mình tủi thân nghĩ. Mấy đứa kia hoảng quá, cứ tưởng như game mà hai thằng con trai gặp nhau và nhận ra giới tính thật của mình. Có đứa nói rằng nó đã chụp lại đoạn chat chít đó và chuẩn bị đưa lên haivl với voz cho cả làng biết. Mặc kệ, miễn là bí mật LinTiHan là con gái, mà con xinh xắn nữa chứ chỉ mình mình biết là được rồi.
- Có vẻ thái độ thân thiện hơn rồi đấy. Trận vừa rồi cũng bớt óc heo đi nhiều. Nhưng cứ phải xem thế nào đã. - Con bé đáp lại
- Đánh tiếp đi em, bọn mình phối hợp ăn ý ra phết. Lần đầu là do anh chủ quan và cho chúng nó thắng đấy thôi.
- Ừ thì tiếp tục.
Cả team ở lại hăm hở vào trận thứ hai sau cảm hứng của một cuộc tàn sát thứ nhất. Tuy nhiên đanh khi canh blue ở rừng nhà mình thì LinTihan bất ngờ bỏ cuộc chơi. Thế là mất cả vui, bọn kia thì ăn được mạng còn team mình thì đè mình ra tổng xỉ vả vì quen biết cái đứa khốn nạn kia. Chờ đợi mãi mới qua 20 phút, trong thời gian này thì con bé không quay lại. Thôi, nó lại chơi mình rồi. Con ôn con kia, lần sau tao mà gặp lại thì tan xác với tao. Lần này thứ mình tự húa với lòng là thế, nhưng mà chẳng hiểu sao vẫn ngóng mông bánh dầy quay lại. Nhưng vô ích, có lẽ một lần nữa con bé lại chơi mình vố đau.
Tối xuống ăn cơm như nhai rạ, chẳng vì trận thua mà như thế nhưng có điều gì đó cho thấy LinTiHan không hẳn là muốn chơi mình. Quay lại phòng, mình mẻ máy, đăng nhập vào nick gõ tên nó, LinTiHan không online. Mình gửi tin nhắn cho nó, những chữ cái trong sạch nhất từ khi hai đứa vô tình gặp nhau