Chương 2: Nhớ lại chuyện thê thảm tuyệt vời
*Edit: Julia*
*“Có cái gì không thể, chúng ta đều là người trưởng thành, dẹp ngay cái bộ dáng kinh ngạc đó đi.”*
*“Cô, cô, tôi rõ ràng là không muốn làm loại chuyện này mà a! Cô, cô đây là cường, cường, bạo!” Tinh Không Văn Dương cũng không nghĩ ra được từ nào tốt hơn từ này, chỉ cần nhớ đến chuyện hôm, là anh sẽ nghĩ ngay đến từ này*
*Đầu tiên là bị đánh, sau đó là bị dụ hoặc, chính là cái loại dụ hoặc không phản kháng được này, cuối cùng là hồ đồ nhấn chìm trong bể dục vọng, trong sạch 30 năm gìn giữ giờ mất rồi, hơn nữa, vẫn là cho một nữ nhân bạo lực.
Nghĩ đến đây, Tinh Không Văn Dương cảm giác thân thể của mình còn đau, mà hết thảy đều do nữ nhân này gây ra.*
*“Cường! Bạo! Không phải hôm qua anh cũng rất hưởng thụ sao? Sao lại nói là do tôi bắt buộc anh!” Hỏa Viêm bắt đầu bốc hỏa, nam nhân này làm sao vậy, dám dùng bộ dạng uỷ khuất này nói cô cường bạo anh!*
*“Không…… Không phải, cô khi dễ tôi, cô….Cô còn đánh tôi…” Bị Hỏa Viêm doạ sợ, giọng nói của Tinh Không Văn Dương đứt quãng, sau đó anh cúi đầu, anh thật sự có chút sợ cái nắm đấm của Hỏa Viêm!*
*“Hừ, tôi cưỡng bức anh thì thế nào, có bản lĩnh anh đánh tôi đi, nếu không, thì câm miệng, anh là đàn ông con trai khóc gì mà khóc, muốn bị đánh à?” Tinh Không Văn Dương bị bộ dáng tức giận của Hỏa Viêm doạ cho sợ, nói năng lung tung!*
*Tuy rằng bình thường cô luôn khi dễ người, nhưng chuyện đêm qua xem như là hai bên tình nguyện, sao bây giờ lại biến thành cô dùng sức mạnh cưỡng ép, nam nhân này, quả thật đáng đánh đòn mà!*
*“Tôi…… Tôi…… Cô…… Ô!” Tinh Không Văn Dương run chỉ tay vào Hỏa Viêm, mà Hỏa Viêm ghét người ta chỉ tay vào mặt, một quyền đánh vào khuôn mặt đáng yêu kia.*
*Mà Tinh Không Văn Dương che mặt kêu ô ô, anh cảm giác mùi máu trên người mình.*
*Có điều, nhìn Hỏa Viêm tức giận t, Tinh Không Văn Dương đột nhiên ý thức được một vấn đề!*
*Vừa nãy anh nói cái gì, thật ngu ngốc mà, sao anh lại nói như vậy!*
*“Cái đó, thực xin lỗi.” Che miệng, Tinh Không Văn Dương nói xin lỗi Hỏa Viêm, vừa nãy chắc anh bị choáng đầu, mới có thể nói ra những lời xấu hổ như thế, anh là đàn ông sao có thể nói lời như vậy với cô, cái này chính là không muốn chịu trách nhiệm, nhất định là cô hiểu lầm, cho nên, mới tức giận như vậy.
Đôi khi, người tốt có, mà hiểu lầm cũng có.*
*“Anh nói cái gì?” Hỏa Viêm có chút hoài nghi có phải mình đánh nam nhân này hỏng luôn rồi không, sao lại nghe được lời xin lỗi của anh!*
*“Tôi nói, thật xin lỗi.” Tinh Không Văn Dương lặp lại lần nữa, hơn nữa còn mỉm cười nói, chẳng qua, anh cười như vậy, làm cho máu tươi từ miệng chảy ra, màu đỏ tươi khiến Hỏa Viêm nheo mắt!*
*“Vì sao muốn nói xin lỗi?” Cau mày, Hỏa Viêm không rõ anh bị sao, vừa nãy uỷ khuất, sao giờ thành dạng này, giống như mang theo chút áy náy xin lỗi!*
*“Vừa nãy tôi nói vậy là do kích động quá, vốn, vốn, tôi dự định giữ cái kia cho đến khi kết hôn, lại không nghĩ rằng…… Sau đó, ân, cô hiểu ý tôi chứ?” Nói xong, Tinh Không Văn Dương ngẩng đầu chờ mong nhìn Hỏa Viêm.*
*Khoé miệng Hỏa Viêm giật giật, tiếng nắm tay nghe rốt rốt!*
*Cô ghét nhất là người cằn nhằn, có chuyện gì nói thẳng không phải tốt sao, phải đoán nữa, chỉ số thông minh cao của cô không rảnh dùng cho chuyện này đâu!*
*“Muốn nói gì nói mau, đừng vô nghĩa!” Hỏa Viêm cắn răng nói, nếu anh còn dám nói lời vô nghĩa, nắm đấm này sẽ dạy lại cho anh cách nói chuyện.*
*“Được, được, được, tôi nói, cô đừng tức giận, ý của tôi là tôi là một đàn ông, chuyện này phải do tôi phụ trách, cô không cần tức giận, tôi sẽ không chối bỏ tar ch nhiệm, chỉ cần cô nguyện ý, giờ tôi có thể cưới cô ngay, vừa nãy tôi nói bậy bạ, cô đừng có để trong lòng, tôi không phải là người không chịu trách nhiệm, cô hãy tin tôi.” Tinh Không Văn Dương cấp vội đem ý của mình nói ra, không cần nói anh nhát gan, mà nắm đấm của cô gái này không dễ chịu mấy đâu.*
*Chẳng qua, anh không ngờ rằng, anh giải thích rõ vậy mà cô vẫn đấm anh như thường.*
*“A!” Lần này nắm đấm đánh vào mũi Tinh Không Văn Dương, máu tươi liền chảy.*
*Tinh Không Văn Dương ôm cái mũi cùng miệng, ai oán nhìn Hỏa Viêm, trong mắt là không tiếng động lên án!*
*Anh đã nói thế rồi sao còn bị đánh! Cái này không có thiên lý mà, hơn nữa, quan trọng nhất là anh muốn kết hôn với cô, vậy cuộc sống sau này của anh sẽ như thế này ư, trời ạ, nghĩ đến đây Tinh Không Văn Dương nhất thời thấy quạ đen bay đầy đầu.*
*“Anh rất giỏi, tôi nói cho anh biết, Hỏa Viêm chưa bao giờ cần người phụ trách, càng không cần nói là một người nam nhân, chuyện ngày hôm qua nói trắng ra chỉ là 419*, tôi không cần anh phụ trách, cho nên, thu hồi lại tự tôn nhàm chán của anh đi, bây giờ là thời đại nào rồi mà còn phụ trách, anh cho rằng con gái là kẻ mềm yếu à, lúc nào cũng đợi đàn ông các người phụ trách, anh dám nhắc đến vấn đề phụ trách với tôi, đúng là con heo vô dụng, tức ch.ết mà, anh mau cút đi, bằng không tôi sẽ đánh anh thành đầu heo.”*
**419: For one night (tình một đêm)*
*Nghe luận điệu của Tinh Không Văn Dương, Hỏa Viêm càng thêm tức giận, cô không thích nhất là đàn ông tự cho mình là đúng, nam nhân cùng nữ nhân lên giường, trừ phi là bị bắt buộc, bằng không là ngang hàng, hai người đều cần tình ái; Hai người mà nguyện ý, mới gọi là lưỡng tình tướng nguyện!*
*Nếu thực sự muốn phụ trách, chỉ có tên ngốc này, muốn phụ trách chỉ có thể là chính mình! Người khác? Hừ, chê cười!*
*Cô Hỏa Viêm là nữ nhân độc lập, chuyện chọc ch.ết người khác không thiếu, nhưng cô chưa từng vì cái nhìn của người khác mà miễn cưỡng chính mình, mà đối với vấn đề nam nữ, Hỏa Viêm trực tiếp dùng quan điểm của mình để nói.*
*Nam cùng nữ, trời sinh ngang hàng, mặc kệ là địa vị hay năng lực, đương nhiên bao gồm một số vấn đề riêng tư, ví dụ như chuyện liên quan đến vấn đề phụ trách.*
*Tư tưởng của Hỏa Viêm, nữ nhân cần nam nhân phụ trách mới là kẻ ngu xuẩn, hơn nữa, nam nhân nguyện ý phụ trách lại càng thêm ngốc, nữ nhân vì sao phải để cho người khác phụ trách? Chẳng lẽ nữ nhân không có năng lực phụ trách sao?*
*Nam nữ ngang hàng? Loại chuyện này chưa cần nói đến vấn đề ngang hàng, như vậy không có chân chính ngang hàng.*
*“Cô, cô……” Không thể tin được nghe Hỏa Viêm nói vậy, Tinh Không Văn Dương cảm thấy chính mình thực ủy khuất, anh nói sai gì rồi sao? Vì sao bị đánh luôn là anh?*
*Mặc kệ anh nghĩ thế nào khi thân thể đối mặt với nguy hiểm theo bản năng lẩn tránh, mở cửa xe, Tinh Không Văn Dương nhảy xuống xe, né tránh một quyền Hỏa Viêm đánh tới*
*Chỉ là, quần áo xốc xếch, Tinh Không Văn Dương sẫy chân ngã trên mặt đất, tư thế chật vật vô cùng.
Hỏa Viêm thấy thế, toàn bộ cơn giận biến sạch, hơn nữa còn có ý cười.*
*Bộ dạng này của Tinh Không Văn Dương thực sự quá đáng yêu, giống như con chó nhỏ lạc đường, cực kỳ tội nghiệp kích trúng tình yêu của Hỏa Viêm.*
*Chỉ là, Hỏa Viêm có ít tình yêu quá, chỉ là không dùng hai chân đá anh, cho nên, Hỏa Viêm nhìn Tinh Không Văn Dương xong, liền lên xe, lái xe rời đi.*
*Phía sau Tinh Không Văn Dương chật vật quỳ rạp trên mặt đất, mặt đã sưng đỏ lên, quần áo hỗn độn lộ ra dấu vết kích tình, vài giọt máu tươi theo lỗ mũi chảy xuống bờ cát……*
*Đây là tình hình tách ra sau khi Tinh Không Văn Dương cùng Hỏa Viêm lần đầu tiên gặp nhau……*
*Tinh Không Văn Dương từng nói một câu: Ngày đó với tôi là ác mộng, nhưng là ác mộng tuyệt vời không quên được!*
*Lái xe, Hỏa Viêm trực tiếp về tới biệt thự cạnh bờ biển, đêm qua ở trong xe ngủ eo mỏi lưng đau, bây giờ cô muốn nhảy lên giường đánh một giấc, nhưng mà, nghĩ đến đêm qua, cùng với khuôn mặt đáng yêu hiện lên trong đầu, tinh tế ngẫm lại, cảm giác đêm qua rất tốt, nhất là biểu cảm của nam nhân kia.*
*“Lão đại, ngài đã trở lại, tối hôm qua đùa vui không?” Hỏa Viêm vừa xuống xe, liền đụng phải Ngô Hà, Ngô Hà cười mờ ám hỏi.*
*“Phái người đến bãi biển tìm nam nhân kia, sau đó đưa anh ta về, đừng có nhiều lời, chị mày đang muốn nghỉ ngơi, còn nữa hôm nay đừng có làm phiền” Nói xong, Hỏa Viêm liền vào phòng, về tới phòng mình, ngay cả đám hạ nhân không dám ầm ĩ làm phiền đến cô, bởi vì, không ai muốn bị đánh!*
*……*
*Lại nói Tinh Không Văn Dương bên này!*
*Sau khi Hỏa Viêm lái xe đi rồi, Tinh Không Văn Dương không cử động nổi, bởi vì cả người đau nhức không thôi, cho nên, anh như đà điểu nằm ở đó, bất tri bất giác ngủ say.*
*Tinh Không Văn Dương tin rằng, ngủ là chuyện tốt nhất.*
*Cho nên, hôm qua nằm ở trên giường lớn của Hỏa Viêm không phải là chuyện kỳ quái gì.*
*“Tiểu tam, nam nhân mà lão đại nói có phải là hắn không?” Một nam nhân hỏi nam nhân bên cạnh.*
*“Tiểu Tứ, mày xem hắn còn sống không? Tuy rằng lão đại rất ít sảy tay đánh ch.ết người, nhưng mày xem thử xem, ngay cả động cũng không động, mày nói xem có phải lão đại bảo chúng ta đến nhặt xác không?”*
*Nam nhân gọi là tiểu Tam suy nghĩ, chỉ vào Tinh Không Văn Dương nằm trên cát.*
*“Hẳn là còn sống đi, mày xem hắn còn thở kìa.” Hai người đến gần, thấy Tinh Không Văn Dương thở nhẹ.*
*“Xem ra lão đại còn để lại một hơi, nói như vậy chúng ta không cần nhặt xác, nhưng chuyện này cũng phiền toái, bởi vì lão đại bảo chúng ta đem người về, nhưng là hắn ngay cả động cũng không động, chúng ta đem hắn về thế nào đây” Tiểu Tứ oán giận, tựa hồ đối với người không ch.ết, hắn cảm giác thật đáng tiếc.*
*“Cái này đơn giản thôi, xem tao nè.” Tiểu Tam đi lại, ngồi xổm trước mặt Tinh Không Văn Dương, cùng ngón tay chọc chọc anh*
*Tinh Không Văn Dương giật giật, nhưng vẫn không có tỉnh lại.*
*Tiểu Tam dùng sức chọt chọt, Tinh Không Văn Dương từ từ mở hai mắt, chẳng qua một giây sau lại nhắm lại, còn phất tay như phủi ruồi.*
*Tiểu Tam khó thở, hai tay nắm bả vai Tinh Không Văn Dương lắc lắc, lần đầu tiên hắn đụng phải người như vậy,ra cái dạng này mà còn ngủ!*
*“Đứng lên, đứng lên, không đứng lên tao sẽ đánh mày!” Tiểu Tam kêu gào, nói chuyện như thế không hổ là tiểu đệ của là Hỏa Viêm, ngay cả uy hϊế͙p͙ cũng nói giống nhau.*
*Lần này, dưới sự cố gắng của tiểu Tam, Tinh Không Văn Dương rốt cục mở hai mắt đáng yêu ra.*
*“Tôi thành như vậy rồi, anh còn muốn đánh tôi?” Mở miệng câu đầu tiên, Tinh Không Văn Dương nói như vậy, bởi vì anh bây giờ rất nhạy cảm với mấy lời này, hơn nữa, anh cảm giác toàn thân đau đớn*
*Tiểu Tam sửng sốt, lập tức phản ứng lại, nam nhân này hôm qua không phải bị đánh thảm thế này chứ, không có biện pháp, lão đại bọn họ đúng là rất khủng bố, tính tình hỏa bạo, nắm đấm cường hãn, ngay cả bọn họ làm tiểu đệ cũng theo phản xạ mà chạy trốn, chỉ cần nhìn thấy lão đại phát hoả là chạy ngay, bằng không, bị đánh thành đầu heo chỉ có thể oán mình chạy chậm quá.*
*“Đứng lên đi, lão đại phân phó bọn tao phải đưa mày về.” Tiểu Tứ bước đến nói.*
*“Lão đại? Lão đại các người là ai?” Tinh Không Văn Dương có chút kỳ quái, xưng hô lão đại như thế sao cảm giác đó không phải là người tốt.*
*Chẳng lẽ có người muốn bắt cóc anh?*
*“Mày không biết lão đại bọn tao?” Tiểu Tam kinh ngạc nhìn Tinh Không Văn Dương, chẳng lẽ là bọn họ tìm lầm người?*
*Mà một bên tiểu Tứ ở một bên suy nghĩ hồi lâu mới nói:“Ngày hôm qua mày đi với một nữ nhân?” Trừ bỏ lúc đánh nhau, bình thường bọn họ rất ít khi nói tên.*
*“Ân, sao anh biết?”*
*“Vậy không sai, bọn tao đưa mày về, nhà mày ở đâu.”*
*……*
*Ước chừng 40 phút sau, Tinh Không Văn Dương về tới nhà mình, một biệt thự trong khu biệt thự xa hoa, nhà Tinh Không Văn Dương, trừ bỏ một đống người hầu cũng không có người khác,cha mẹ anh đều là người rất có tiếng trong giới từ thiện.*
*Tinh Không Văn Dương xuống xe, tiểu Tam cùng tiểu Tứ liền lái xe đi, lưu lại Tinh Không Văn Dương khập khiễng đi về biệt thự.*
*Đến khi người hầu nhìn thấy, lập tức chạy đến đỡ anh vào trong nhà, sau đó lại là một phen ép buộc, mời bác sĩ, tẩy trùng, băng bó, bôi thuốc, từng chút một cuối cùng nghỉ ngơi, đằng đẵng mất hết 4 giờ!*
*Sau đêm qua mang Tinh Không Văn Dương đi quán bar, đám bạn tốt kéo tới hỏi thăm, một phen tr.a khảo xong mới chịu đi, mà Tinh Không Văn Dương cũng được tự do, nặng nề ngủ.*
*Chỉ là trong mộng, anh mơ thấy nữ nhân bạo lực kia, thân thể cô toả ra luồng nhiệt nóng rực, làm cho người ta cảm giác ấm áp……*
*Ba ngày sau.*
*Thương thế của Tinh Không Văn Dương tốt lên, tuy rằng còn vết hôn chưa mất, nhưng cảm giác đau đớn giảm đi rất nhiều, vết thương ở miệng Tinh Không Văn Dương cũng liền lại.*
*“Thiếu gia, hôm nay ngài có muốn ra ngoài không?” Lão quản gia nhà Tinh Không quan tâm hỏi Tinh Không Văn Dương, từ ba ngày trước thiếu gia một thân đầy vết thương trở về, ông là người chăm sóc thiếu gia từ khi ngài còn nhỏ, cũng không biết là ai lại nhẫn tâm đánh thiếu gia thiện lương bị thương nặng như thế, nhưng hỏi thiếu gia, thiếu gia cái gì cũng không nói, rất quật cường.*
*“Tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút, lát nữa về.” Tinh Không Văn Dương ở nhà ngây người ba ngày, trừ bỏ ăn thì ngủ, thật sự rất nhàm chán, hơn nữa, quan trọng nhất là, thường nhìn thấy hình ảnh nữ nhân bạo lực kia trong đầu, điều này làm cho anh vừa kinh vừa sợ, anh có loại dự cảm, những ngày nhàn nhã sắp kết thúc.*
*Nghĩ đến đây, Tinh Không Văn Dương có chút hoảng hốt đi ra ngoài biệt thự, phía sau là ánh mắt lão quản gia quan tâm nhìn anh*
*……*
*Mà ba ngày này, Hỏa Viêm không muốn sống cuộc sống nhàn nhã tí nào, đây cũng là lý tưởng của cô
Trừ bỏ ăn cùng ngủ, ngày thường Hỏa Viêm thích nhất chính là đánh nhau, chẳng qua, càng đánh võ thuật càng cao, địa vị vì thế tăng cao, người bên cạnh không ai nguyện ý đánh nhau cùng cô nữa, bởi vì không ai muốn trở thành bao cát*
*“Lại đây.” Hỏa Viêm nắm nắm đấm trừng mắt một tiểu đệ.*
*“……”*