Chương 6-1: Uy hiếp, làm người đàn ông của tôi (1)
*Edit: Julia*
*Xe chạy nhanh về phía trước, Hỏa Viêm vừa hưng phấn vừa nhìn sang xe thể thao màu đen chạy bên cạnh, cô mơ hồ nhận ra một tia ác ý nàng cùng khiêu khích cả người trong xe, mà điều này làm cho tế bào muốn chiến đấu trong cô nhộn nhạo cả lên.*
*Mà Tinh Không Văn Dương ngồi bên cạnh còn đang chìm vào trong suy nghĩ của mình.*
*Từ đêm đó hai người mơ hồ gặp nhau, lại mơ hồ làm ra cái chuyện…, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời anh xuất hiện một người mà anh không thể nào trón thoát khỏi.*
*Tuy rằng có rất nhiều thống khổ, nhưng con người rất xem nhẹ nỗi đau thân thể, cho nên, trước trò chơi sinh tử này, Tinh Không Văn Dương chỉ nhớ đến cái nhiệt tình ngọt ngào kia mà thôi!*
*Anh nghĩ, có thể ở cùng một cô gái như cô, hẳn là sẽ không bao giờ biết nhàm chán là gì.*
*Chỉ là, hình như cô không thích ở cùng anh, mỗi lần đều hung dự như thế, không phải nắm đấm thì là uy hϊế͙p͙, muốn đánh anh, hơn nữa, cách sống của anh rất đơn giản sợ là khiến cô nhàm chán,còn có một chuyện làm anh luôn canh cánh trong lòng, ngày đó anh nói muốn phụ trách, cô liền mắng anh sau dó quăng anh ra ngoài xe.*
*Chẳng lẽ nhìn anh đê tiện lắm sao, haizz, nên làm gì bây giờ?*
*Tinh Không Văn Dương mãi suy nghĩ, gương mặt baby nhăn nhó, đột nhiên anh giật mình nhớ lại, cái vấn đề sinh tử này anh quên mất rồi.*
*“Két……” Tiếng phanh xe chói tai vang lên, chiếc xe màu đen bên cạnh dừng lại, mà lúc này Hỏa Viêm cười xán lạn, đạp mạnh phanh xe.*
*Dựa theo quán tính, xe ngoặt sang bên mới dừng lại, Tinh Không Văn Dương bị tiếng phanh xe chói tai giật tỉnh, mắt mở to nhìn vách núi đen sát trước mặt, không biết từ đây nhảy xuống sẽ như thế nào đây.*
*“A!” Rốt cục, xe đã dừng, Tinh Không Văn Dương không khống chế được kêu to, lúc này trong đầu Tinh Không Văn Dương tràn ngập cảm giác tử vong!*
*Trong nháy mắt này, tay Tinh Không Văn Dương không tự chủ nắm lấy tay Hỏa Viêm, cảm nhận được độ ấm từ Hỏa Viêm, cảm giác tử vong kia dường như biến mất, lúc này, anh chợt nghĩ, cho dù có chết như vậy cũng không sao, chỉ cần có cô bầu bạn thì trên đường xuống hoàng tuyền sẽ không cô độc!*
*Mà đối với Hỏa Viêm cảm giác uy hiếp truớc sinh tử này chả là gì, chỉ là lúc Tinh Không Văn Dương mở to hai mắt khẩn thiết nhìn cô, Hỏa Viêm đột nhiên có một loại xúc động muốn hôn người đàn ông này.*
*Cô cảm giác được Tinh Không Văn Dương đang nắm chặt tay cô, Hỏa Viêm cũng nắm lấy tay anh thật chặt, bởi vì cô rất tự tin với khả năng lái xe của mình, tất nhiên hai người sẽ không gặp nguy hiểm được, nhưng mà, đôi tay đang nắm chặt tay cô của anh, không biết vì sao cô lại nhìn thấy sự kiên định của anh, cái loại cùng nhau đồng sinh đồng tử.*
*Suy nghĩ rất nhiều, cảm giác rất nhiều, cũng quyết định rất nhiều, nhưng trên thực tế từ lúc xuất phát đến khi về đích chỉ vỏn vẹn 3, phút mà thôi.*
*“Sợ hãi sao?” Hỏa Viêm nhẹ nhàng hỏi, lúc này, xe đã ngừng lại, chỉ có đầu xe là còn run nhẹ nhàng mà thôi.*
*“Sợ.” Đối mặt tử vong, Tinh Không Văn Dương đúng là 7 imcó chút sợ hãi.*
*“Hối hận?” Hỏa Viêm nghĩ, nếu không phải tin tưởng vào khả năng của mình, e là cô cũng sợ.*
*……..*
*“Nếu cô đồng ý, sau này tôi vẫn sẽ ngồi đây cùng cô như lúc này.” Đây đúng là một câu nói lãng mạn, nhưng mà……*
*“Ngu ngốc, làn đầu tiên tôi gạp phải một người không muốn sống như anh đấy, anh ngốc quá đi!” Đúng vậy, cô gái như Hỏa Viêm không hiểu lãng mạn là gì.*
*Mắt Hỏa Viêm lóe lên tia sáng kì dị*
*“Ha ha.” Tinh Không Văn Dương cười ngây ngô, anh cũng đâu nói mình là người thông minh*
*Thấy anh cười, Hỏa Viêm vươn tay kéo đâu anh xuống, sau đó ở cái nơi ‘lãng mạn’ kia cùng Tinh Không Văn Dương diễn tấu một màn hôn nóng rực.*
*Mà đám tiểu đệ mới tới chỉ có thể xấu hổ đừng chờ ngoài xe, không dám quấy rầy lão đại đang hôn say đắm kia, sợ rằng sẽ bị đánh bầm dập.*
*“Làm người đàn ông của tôi đi.” Hôn xong, Hỏa Viêm bá đạo nói, ánh mắt trừng không cho cơ hội cự tuyệt.*
*Hừ, đây là lần đầu tiên cô nói ra lời này, nếu anh ngu ngốc cự tuyệt thì cô sẽ đánh anh cho quỷ thây cũng phải kêu, “Gặp quỷ”!*
*Tinh Không Văn Dương dại ra, không nói gì.*
*Hỏa Viêm ảo não,tay nắm chạt thành nắm đấm.*
*“Này anh kia, anh dám nói không xem, tôi sẽ đánh anh bầm dập ngay.” Hỏa Viêm đe dọa, trong mắt tràn đầy ý uy hϊế͙p͙.*
*“Tôi đồng ý.” Lần này, Tinh Không Văn Dương phản ứng rất nhanh, nhưng không phải là do Hỏa Viêm uy hϊế͙p͙, mà thật tình đồng ý, nhưng có lẽ, Hỏa Viêm không biết*
*Trong khoảng thời gian dài mới quyết định, Hỏa Viêm đều cho rằng Tinh Không Văn Dương đồng ý với cô vì sợ cô đánh anh, mà không phải vì anh thích cô.*
*“Cốc cốc!” Cửa kính bị ai đó gõ, tuy không muốn dừng câu chuyện yêu đương này, nhưng xe đang đậu sát vách núi đen, thật khiến người ta run sợ, hơn nữa đứng bên cạnh vị tiểu dệ ia là một người đàn ông sát khí đằng đằng, nên đành hải liều mạng gõ cửa làm phiền lão đại.*
*“Gì chứ?” Còn chưa có nói cho Tinh Không Văn Dương biết yêu cầu khi làm người đàn ông của cô đã bị cắt đứt, cho nên giọng điệu của Hỏa Viêm không tốt chút nào.*
*Tiểu đệ kia run run.*
*“Lão đại, đây là tiền thưởng của ngài, còn có ngài cũng nên dời xe đi, ở đây không an toàn.” Tiểu đệ đưa một cái túi đen vào cửa sổ, Hỏa Viêm xem cũng khong xem ném cho Tinh Không Văn Dương.*
*“Lão đại, em xin đi trước, không làm phiền chị và tỷ phu.” Nói xong, tiể đệ kia dùng tốc độ ánh sáng chạy đi, không chạy mới là ngu đấy*
*Hỏa Viêm đang tức giận bị một câu tỷ phu của tiểu dệ mà tiêu tan, cô rất thích cách xưng hô này, vui vẻ lái xe đi.*
*“Tôi……” Hỏa Viêm xoay người muốn tiếp tục đề tài vừa nãy, nhưng cửa xe bị gõ lần nữa*
*Hỏa Viêm quay đầu, lạnh lùng nhìn, nhưng vừa thấy Hỏa Viêm liền nhận ra người tới chính là người lái chiếc xe thể thao đen kia.*
*Hắn đứng ở ngoài xe, biểu tình trên mặt cực hung ác.*
*Hỏa Viêm khinh thường hừ nhẹ, sau đó mở cửa xe ra, tên đứng ở ngoài không kịp né thì bị cửa xe quẹt trúng.*
*Cô mạnh mẽ đóng cửa xe lại, tđạp chân ga hướng tên đó.*
*Nam nhân kinh hoảng chạy đi, Hỏa Viêm lái xe chạy về phía trước, đụng người tên đó, khiến hắn ngã xuống*
*“Cô điên rồi!” Nam nhân nằm dưới đất gào thét*
*Hỏa Viêm khinh thường đạp chân ga, xe tiến lên một chút, tên đó nằm dưới xe nhưng không đến mức bị thương, nhưng mà trong mắt hắn đầy kinh sợ, lần này hắn không dám kêu gào.*
*Hỏa Viêm lạnh lùng nhìn hắn rồi quay đầu xe, lái đi.*