Chương 22: Bị thương
Lục Ninh Cảnh cả kinh, cúi thấp đầu tránh đòn, túi nhựa chứa đặc sản trong tay hướng phía trước quét qua, thừa dịp người kia lùi về theo phản xạ thì nháy mắt đạp một cước, đem hắn đá văng, sau đó quay người đá chéo trúng tay của người nọ. Người kia đau đến mức làm rơi gậy, Lục Ninh Cảnh tự mình nhặt gậy lên.
Toàn bộ quá trình diễn ra trong nháy mắt, động tác trôi chảy.
Lục Ninh Cảnh cầm gậy, để đồ trong tay xuống đất, nói: “Mấy anh nhận lầm người rồi chăng?”
Lục Ninh Cảnh mới đến, những người này hiển nhiên không phải vì tiền mà tới, cho nên Lục Ninh Cảnh cảm thấy bọn họ nhất định là nhận lầm người.
Những tên kia hiển nhiên không ngờ tới Lục Ninh Cảnh có võ, đều sửng sốt một chút, nghe Lục Ninh Cảnh hỏi như vậy, liếc nhìn nhau, một người trong đó nói: “Mày chính là người của bên Thịnh Liên.”
Lục Ninh Cảnh hơi nheo mắt lại, dự cảm có chuyện không ổn.
“Hừ, chắc không sai, mối làm ăn của thành phố A toàn là nẫng tay trên của bọn tao” người bị cướp gậy rút từ hông một con dao, gắt một cái nói, “Lên, chúng mày!”
Vào lúc này Lục Ninh Cảnh cực kỳ vui mừng vì hồi nhỏ muốn chọc giận mẹ mà cùng mấy tên đại ca hàng xóm học chút võ, mặc dù không chiếm được ưu thế trước mắt Trịnh tiên sinh nhưng mà vẫn có thể miễn cưỡng đối phó với ba tên này.
Tay chân cậu vừa nhanh vừa lưu loát, đối phương trong thời gian ngắn cũng không thể chiếm được tiện nghi. Đường ngầm dưới đất cũng không hoàn toàn vắng người, thỉnh thoảng có người đi qua nhìn thấy cũng đều cuống cuồng bỏ chạy, ba người kia có lẽ sợ người qua đường báo cảnh sát, càng cố giải quyết nhanh gọn.
Hai tên trong đó bỗng nhiên ném gậy đi, rút cái dao sáng loáng ra.
Đối phương chỉ muốn dạy cho Lục Ninh Cảnh một bài học, làm cho cậu biết khó mà lui nhưng không hề nghĩ tới cậu lại có chút thân thủ, nên đành làm thật. Lục Ninh Cảnh thấy tình huống không đúng, lập tức liếc nhìn bốn phía chuẩn bị chạy đi. Mọi người trên đường cũng không dám xen vào, song mà đối phương cũng nhận ra ý đồ của cậu, liên bao vây xung quanh cậu.
Lục Ninh Cảnh sợ hết hồn, làm thật hả, định giết người luôn sao!?
“Mấy người muốn thế nào?”
“Đánh mày!”
Một người trong đó đáp, khẽ quát một tiếng, xoay con dao trong tay, Lục Ninh Cảnh buông cây gậy trong tay, hai người kia nhân cơ hội xông lên, dao so với gậy thì kinh khủng hơn nhiều, Lục Ninh Cảnh nhanh nhẹn mà tránh, nhiều lần suýt nữa bị đánh cho nở hoa.
Bỗng nhiên, thời điểm cậu nghiêng người tránh cú đá của tên trước mặt thì một con dao từ đâu đã vọt tới, đâm thẳng vào bụng cậu. Cảm giác được nguy hiểm, Lục Ninh Cảnh chỉ kịp né sáng bên trái một chút, cảm giác ở eo một trận đau nhói, cậu bị đau, chân liền đá văng người đã đánh lén, che chỗ bị thương đang rỉ máu.
Một nhát chí mạng, nếu không phải cậu kịp né nửa bước, phỏng chừng đã bị đâm xuyên ruột.
“Hừ, thằng khốn, ” một tên nhân cơ hội đá văng cậu, xì một tiếng, “Ông nói cho mày biết, ngày hôm nay chỉ là dạy cho mày một bài học, nếu còn muốn đánh chủ ý lên hạng mục Hưng Khoa Đạt thì cẩn thận ông cho mày không còn lành lặn để mà thoát khỏi thành phố C đâu. Đi!”
Hưng Khoa Đạt chính là công ty lớn mà sáng nay Lục Ninh Cảnh đến, chỉ vì một tờ giấy hợp đồng mà lén ra tay như này cũng không phải lần đầu, mà Lục Ninh Cảnh lại không nghĩ tới mình sẽ bị thương, chỗ eo cứ chảy máu không ngừng, Lục Ninh Cảnh đau đến hoa mắt, cắn răng lấy điện thoại di động ra, gọi 120… (đường dây nóng cấp cứu)
***
Vết thương tuy sâu nhưng vì tránh được nên không có tổn hại đến nội tạng, bác sĩ sau khi băng bó cho cậu thì tiêm thêm một mũi, cứ thế đến lúc xong xuôi thì đã nửa đêm. Nằm ở trên giường bệnh, bởi vì nơi hông vô cùng đau đớn, Lục Ninh Cảnh cả một buổi tối đều ngơ ngơ ngác ngác, lại còn một thân một mình nên tâm lý càng thêm khó chịu. Cậu cũng không dám để cha mẹ biết, sợ bọn họ lo lắng, nửa đêm nửa hôm lại đến đây.
Ngày hôm sau cậu mới gọi điện thoại cho Tống Tranh để nói cho hắn biết chuyện này, thuận tiện xin nghỉ một hôm vì không thể đến làm.
Tống Tranh bị tin tức này doạ hết hồn, biết không có đáng lo quá thì mới yên lòng, hắn vừa vặn được mời về thành phố B họp tổng bộ, không có cách nào đến thăm, cho nên để Trương Kính và Tiểu Lâm đến, nhưng bởi vì muốn đi gấp, không thể nào vèo cái đến được, chỉ có thể đặt vé máy bay đến xế chiều hôm nay.
Tuy rằng không ảnh hưởng gì đến đi lại nhưng bởi vì vết thương sâu, không thể tự lo liệu việc sinh hoạt, cũng không thể tùy tiện động đến vết thương nên Lục Ninh Cảnh thuê một người chăm sóc việc ăn mặc của cậu.
Sáng sớm mới ăn hai ngụm cháo hoa, Lục Ninh Cảnh thực sự không có khẩu vị gì, liền nằm ngủ trên giường. Mặc dù đã qua một buổi tối, phần eo vẫn vô cùng đau đớn, lại thêm mùi nước khử bệnh viện trùng khó ngửi, Lục Ninh Cảnh cũng không sao ngủ nổi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lục Ninh Cảnh cảm giác có người tiến vào, cậu tưởng là y tá hoặc là bác sĩ tuần phòng nên không để ý, ngủ tiếp, nhưng này người tựa hồ đem cái ghế dời để bên cạnh giường ngồi xuống, Lục Ninh Cảnh đang lúc nửa tỉnh nửa mê cho là ảo giác, mãi đến khi bàn tay cậu thả ở trên giường bị một bàn tay ấm áp khác đặt lên.
Lục Ninh Cảnh lim dim mở mắt, người kia thấy cậu tỉnh lại, khuôn mặt giật giật, nói: “Đánh thức em à?”
Trịnh tiên sinh?
“Anh… Ngài tại sao lại ở chỗ này?”
“Tôi nghe nói em xảy ra chuyện, không yên lòng cho nên tới xem một chút.”
Lúc Trịnh Hằng nhận được tin này thì cũng giật mình, xác định chỉ là bị thương ngoài da, không có thương tổn đến nội tạng mới hơi hơi yên tâm lại. Vốn nghĩ là cậu có người quen ở thành phố C, nhưng nghĩ lại thì ở nơi xa như vậy, khả năng có người chiếu cố là không có. Tuy rằng hắn đã đáp ứng Lục Ninh Cảnh sẽ không đi tìm cậu nhưng chung quy vẫn là không yên lòng, hắn nhờ thư ký Diệp đặt vé máy bay rồi thu xếp bay đến thành phố C.
Lục Ninh Cảnh muốn rụt tay về, lại bị Trịnh Hằng tóm chặt lấy không chịu buông, đành mặc hắn, hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Hơn 10 giờ.” Trịnh Hằng nói.
Tuy rằng không biết Trịnh tiên sinh làm sao biết tin cậu bị thương, bất quá hiện tại cách lúc cậu họi cho Tống Tranh cũng chưa tới 3 tiếng. Trịnh tiên sinh cư nhiên tới đây nhanh như vậy, từ thành phố A đi máy bay tới mấy hơn 1 tiếng, nhưng phải đến chiều mới có chuyến, Lục Ninh Cảnh không biết là làm sao Trịnh Hằng làm được.
“Lúc biết tin, tôi đã nhờ người quen lấy giúp vé của chuyến bay gần nhất, may mà khi đó có chuyến, ” Trịnh Hằng nhìn ra nghi ngờ của cậu, giải thích, lại hỏi, “Có đau hay không?”
“Tốt hơn rồi, ” bất luận Trịnh tiên sinh quan tâm đối với cậu xuất phát từ lập trường gì, Lục Ninh Cảnh thừa nhận vào đúng lúc này, trong lòng là hết sức cảm động, “Cảm tạ sự quan tâm của ngài.”
Trịnh Hằng nắm tay cậu, nhìn nằm sắc mặt trắng bệch của người ở trên giường, đột nhiên cúi xuống, đem Lục Ninh Cảnh ôm vào trong lồng ngực.
“Này, anh đừng... Đừng để người khác nhìn thấy.”
Lục Ninh Cảnh bị động tác của hắn làm sợ hết hồn. Ở bệnh viện công cộng, hắn lại dám ôm cậu, đây là phòng bệnh ba người, sát vách giường là một người đang ngủ, người nhà không ở đây, một người khác phỏng chừng đi ra ngoài tản bộ, nhưng mà không có nghĩa là có thể ấp ấp ôm ôm một cái trước mặt mọi người.
“Em không có chuyện gì là tốt rồi.” Trịnh Hằng ghé vào lỗ tai cậu nói rồi buông cậu ra.
Lục Ninh Cảnh ngẩn ra.
Trịnh Hằng làm như không có chuyện gì xảy ra, khôi phục lại như thường, giúp cậu đắp chăn, “Vết thương sẽ không có gì đáng ngại chứ?”
“Không có chuyện gì, bác sĩ nói cần quan sát một chút, không có chuyện gì thì sáng ngày mốt có thể xuất viện, cho nên không cần quá lo lắng.”
“Bữa trưa muốn ăn cái gì, tôi gọi người mang cho em.”
Lục Ninh Cảnh đau, không có khẩu vị gì, Trịnh Hằng liền hỏi ý kiến của bác sĩ về cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, hòng giúp Lục Ninh Cảnh mau lành vết thương. Gọi một ít đồ ăn thanh đạm, bởi vì hắn cũng chưa ăn trưa, cho nên gọi hai phần ăn.
Phòng bệnh ba người rất không tiện, người đi tản bộ sau khi về còn mang theo con khóc khóc nói nói nhao nhao vô cùng đáng ghét, cho dù y tá nhắccũng vô ích, cho nên Trịnh Hằng không để ý Lục Ninh Cảnh phản đối hay không, vẫn cứ đổi cho cậu sang phòng đơn tốt nhất.
Điều kiện so với lúc trước đúng là cùng một trời một vực, đến giường cũng lớn hơn, Lục Ninh Cảnh không khỏi cảm thán tư bản chủ nghĩa chính là không giống nhau a.
Trịnh Hằng mang không ít hoa quả đến, dọn phòng xong thì giúp Lục Ninh Cảnh gọt táo, bất quá kỹ thuật rất kém, một quả táo bị gọt đến loang lổ. Bản thân hắn từ khi sinh ra đều là có người khác hầu hạ, mấy việc lặt vặt này quả thực chưa từng đụng đến.
Yên lặng mà quan sát quả táo trong tay từ căng tròn mọng nước, bị hắn gọt đến còn một mẩu, Trịnh Hằng đem nó để ở một bên, móc một quả khác ra tiếp tục gọt.
“Kia là cái gì, ” Lục Ninh Cảnh xem trình độ gọt táo “phi thường” của Trịnh tiên sinh, vừa nhìn là biết đây chính là loại người chả mó tay vào việc nhà bao giờ, nhìn hắn gọt táo mà kinh hồn bạt vía, thật sợ hắn sẽ không cẩn thận đem ngón tay của chính mình gọt mất, “Quả này gọt xong thì đưa cho tôi, không cần gọt thêm.”
Trịnh Hằng mắt liếc quả táo, “Còn chưa gọt xong.”
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì, ” Lục Ninh Cảnh nhìn thấy Trịnh tiên sinh tự mình hầu hạ cậu, không tiêu hoá nổi, “Tôi ăn táo không cần nhìn hình thức.”
Trịnh Hằng: …
Cuối cùng vẫn là Trịnh tiên sinh thỏa hiệp, giúp cậu rửa sạch quả táo kia.
Trịnh Hằng tiện tay cầm một quyển tạp chí trong ngăn tủ đầu giường xem, mới không bao lâu, thấy người trên giường đứng ngồi không yên, hắn tưởng vết thương của cậu đau, sau đó lại thấy không phải vậy.
Cậu là quá mót, không tiện gọi hắn.
Trịnh Hằng đem tạp chí vứt xuống, đứng lên nói: “Đến, tôi dìu em đi.”
Lục Ninh Cảnh: …
“Làm sao anh biết tôi muốn…”
“Đoán.” Trịnh Hằng giúp cậu treo bình tiếp nước cẩn thận, đỡ cậu xuống giường. Tuy rằng phương diện chăm sóc người khác còn có chút ngốc, nhưng Trịnh Hằng rất tận lực không cho Lục Ninh Cảnh chạm vào vết thương.
“Ngài, ngài trước tiên tránh ra một chút.” Tiến vào phòng vệ sinh, Lục Ninh Cảnh thấy Trịnh Hằng còn đứng ở một bên, có chút ngượng ngùng nói, bị Trịnh tiên sinh nhìn, cậu không “đi” được đâu.
Trịnh Hằng sợ cậu ngã sấp xuống, xoay người, “Em cứ việc, tôi không nhìn.”
Lục Ninh Cảnh đỏ mặt, Trịnh tiên sinh đã nói như vậy, đuổi người ta nữa thì hơi kỳ, chỉ có thể kéo quần xuống, một hồi lâu sau mới tiểu, xong việc, nhanh chóng kéo quần lên, kết quả bởi vì vội quá, quần không kéo lên được, trái lại không cẩn thận đụng tới vết thương, không nhịn được rên một tiếng.
Trịnh Hằng cho là cậu bị làm sao, lập tức xoay người lại, liền nhìn thấy, khụ khụ, “anh bạn nhỏ” của Lục Ninh Cảnh cùng đản đản (tự hiểu nha mấy má T.T), cái kia tuy nhỏ nhưng cũng không kinh người, lông rất ít, lại còn có chút thanh tú.
Ngọa tào*, thật mất mặt.
*ngoạ tào: trong trường hợp này là chơi chữ, có ý chửi rủa. Ngã thảo: đồ rác rưởi. Nó chỉ là một câu buột miệng để chửi rủa thôi, có thể hiểu nó như Ngã kháo (mẹ kiếp gì gì đó…)
Lục Ninh Cảnh không biết nên lúng túng hay là nên xanh mặt, đang muốn kéo quần lại lần nữa, Trịnh Hằng đã vươn tay ra, giúp cậu kéo laok, thậm chí còn một mặt bình tĩnh hỏi: “Không có sao chứ?”
Lục Ninh Cảnh khoát tay áo một cái, đau đến nhe răng trợn mắt, đều là do mình tự làm tự chịu.