Chương 49
Trịnh Hằng lo lắng khi hắn đi rồi thì Lục Tự Minh có thể sẽ làm gì đó Lục Ninh Cảnh, nhưng sự thật thì hắn đã lo quá xa rồi, bởi vì thời điểm nhìn thấy hai chú cháu họ vào hôm sau, quan hệ hai người tựa hồ còn tốt hơn so với trước.
Tuy rằng Lục Tự Minh vẫn làm mặt thối với hắn.
Trịnh Hằng cũng không tính toán, chuyện này thuộc về vấn đề thành kiến rồi, không thể trong một đêm liền thay đổi, chỉ cần y không bức Lục Ninh Cảnh nữa, những chuyện khác có thể từ từ.
Trịnh Hằng đến xem người, sau khi yên tâm thì liền đi làm. Đến trưa, phụ tá riêng của hắn gõ cửa tiến vào, Trịnh Hằng ngẩng đầu hỏi: “Có kết quả?”
“Vần ” Mộ Lâm cầm USB trong tay đưa cho hắn. Vì lần trước Lục Ninh Cảnh không cẩn thận nhìn được tư liệu trên giấy tờ nên bây giờ Mộ Lâm đem toàn bộ thông tin lưu trữ trong USB, bất quá hắn ta biết Trịnh Hằng cũng không có thời gian xem, cho nên nói sơ lược, “Chạng vạng hôm qua, Lục Tự Minh tiên sinh đúng là đi đến một nhà hàng, Khâu tiên sinh cũng ở đó.”
Trịnh Hằng gật đầu, cái này hắn đoán được, “Bọn họ trước đây có quen biết?”
“Bọn họ trước kia là bạn học thời đại học, nghe nói là ở cùng phòng kí túc xá, sau khi tốt nghiệp thì tách ra. Về sau hai người cũng có qua lại một chút, nhưng Khâu tiên sinh khi đó kết hôn, Lục tiên sinh liền từ chức, rời đến thành phố S, quan hệ giữa hai người khi đó cũng đoạn tuyệt.”
Trịnh Hằng nhíu nhíu mày: “Như vậy sao?”
“Cụ thể ra sao, bởi vì chuyện cũng quá lâu rồi nên không tr.a được hết, bất quá khi đó trưởng bối Khâu gia cũng rất phản cảm hai người qua lại. Dù sao thế hệ Khâu gia khi đó cũng được bồi dưỡng rất tốt, không cho phép Khâu tiên sinh có chỗ dính bẩn, nếu như bây giờ điều tr.a thì cũng có thể tìm được chút chuyện, nhưng lại có thể kinh động đến Khâu tiên sinh.”
“Cứ như vậy đi, điều tr.a chút chuyện nhỏ.” Trịnh Hằng tâm lý đã đoán được, chuyện các trưởng bối hắn cũng không muốn biết quá nhiều, hơn nữa Khâu Tử Hiên rõ ràng cho thấy không muốn để người khác đào bới chuyện này.
Bất quá nếu như Khâu Tử Hiên và Lục Tự Minh mà là loại quan hệ đó, mọi chuyện coi như sẽ thuận lợi. Lục Tự Minh căn bản là anh em ruột với ba Lục, tướng mạo có mấy phần giống nhau, cho nên Lục Ninh Cảnh có đường nét giống ba Lục cũng không có gì kỳ quái, cậu càng là giống Khâu Tử Hiên nhiều hơn.
Về phần tại sao lúc trước bọn họ sinh Lục Ninh Cảnh, sau đó lại đưa cậu cho ba mẹ Lục nuôi nấng, Trịnh Hằng cảm thấy, nếu bọn họ muốn nói thì nói, không thì cứ để bí mật này bị chôn vùi đi.
Ban ngày Lục Tự Minh đến công ty y thu mua làm vài chuyện, y cũng không có thời gian tan tầm cố định. Khi trở về đã là 5 giờ hơn, đúng lúc Lục Ninh Cảnh đang nhặt rau chuẩn bị cơm tối. Lục Tự Minh thấy cậu đứng ở mép bàn, thỉnh thoảng dùng tay vịn để bám, bộ dáng tựa hồ thật mệt mỏi, liền đi tới nói: “Ta giúp con.”
Lục Ninh Cảnh cũng không phải mệt, chỉ là mang theo cái bụng, theo thói quen liền muốn đỡ eo, nghe y nói muốn giúp thì kinh ngạc một chút, vẫn là tránh sang một bên để y hỗ trợ.
Ai biết chú cậu không phải là muốn giúp đỡ, mà là nói thẳng: “Con đi ra ngoài ngồi, để ta làm.”
“… Chú định làm cơm?”
Y liếc nhìn cậu một cái: “Nhiều chuyện.”
Vậy mới nói, Lục Ninh Cảnh mang tiếng là cháu của y nhưng lại như người xa lạ, y từ trước đến nay chưa từng vào bếp chứ đừng nói là làm cơm. Đừng nhìn y là trẻ con nông thôn, bởi vì hồi bé y đã muốn đọc sách học hành, ông bà thấy thế liền không cho y đụng vào bất kỳ việc gì, sợ y lỡ dở việc học, cho nên cậu thật hoài nghi.
“Chú, thân thể cháu hiện tại thật không tiện, nhưng bữa cơm vẫn có thể làm được, hay là để cháu làm đi.” Lục Ninh Cảnh sợ y sẽ làm ra đồ ăn độc hại gì đó, lại khiến cậu nhớ về món ăn mà lần trước cậu ăn ở nhà Khâu Tử Hiên, bất quá y mà có thể làm được đến trình độ đó, cũng là tạm được.
Cậu thậm chí còn lo chú mình sẽ đem cái nhà bếp này nổ tung, như ba cậu chính là sát thủ điển hình.
“Yên tâm, không làm con ch.ết đói.” Y nói như vậy, lại bổ sung một câu, “Ta không giống ba con.”
Được thôi, nếu y đã nói vậy, Lục Ninh Cảnh cũng liền phối hợp, ngược lại dạo này trong tủ lạnh tích trữ đầy nguyên liệu nấu ăn, làm không được thì có thể làm lại lần nữa.
Trịnh Hằng buổi tối cũng tới dùng cơm, hắn vừa vào nhà thì nghe thấy tiếng xoong nồi trong phòng bếp, mà Lục Ninh Cảnh ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, có chút ngạc nhiên nói: “Chú em làm cơm?”
“Y nói là muốn làm, bất quá đừng ôm kỳ vọng quá lớn, trước nay em chưa từng thấy y làm cơm bao giờ.”
Trịnh Hằng cũng không để ý: “Không được thì chúng ta ra ngoài ăn.”
Nói xong Trịnh Hằng ngồi xuống bên cạnh, ôm eo cậu, đưa tay ra muốn sờ mò bụng cậu, Lục Ninh Cảnh lại không phối hợp, muốn thoát khỏi ngực của hắn: “Chút nữa chú em ra thì chẳng coi ra gì.”
Tuy rằng chú cậu xem như là chấp nhận chuyện của hai người, nhưng Lục Ninh Cảnh biết phần lớn là do thằng nhãi con trong bụng cậu, y đối với Trịnh Hằng vẫn là một mặt thối, vào lúc này ở phòng khách mà thân mật như vậy, y mà nhìn thấy khẳng định sẽ chán ghét.
Quyền lợi cơ bản nhất của Trịnh Hằng đã bị tước đoạt, hắn cũng sợ cậu có chuyện nên cũng là buông tay ra, Lục Ninh Cảnh lại đến gần, nhanh chóng hôn nhẹ một cái trên mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Nhịn một chút đi, hai ngày nữa y về thành phố S, anh lại có thể đến đây thuê phòng.”
Trịnh Hằng cười khẽ, bóp bóp mũi cậu, “Anh không dễ giận như vậy.”
Nhưng mà loạt động tác nhỏ này của hai người lại rơi vào trong mắt chú cậu, y bưng đĩa thức ăn đi ra, vừa vặn nhìn thấy Lục Ninh Cảnh đến gần thân Trịnh Hằng, Trịnh Hằng liền bóp mũi cậu, nhất thời đen mặt, nặng nề ho khan một tiếng nói: “Cầm chén đũa và thức ăn ra, ăn cơm.”
Y lúc này mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng chắc chắc là đang ám chỉ Trịnh Hằng, Trịnh Hằng nếu mà kiên trì muốn Ninh Cảnh đi, y sẽ lập tức đem hắn quét ra đi.
“Rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.” Trịnh Hằng ngược lại là rất tự giác, mang theo Lục Ninh Cảnh đồng thời tiến vào nhà bếp, mở vòi hoa sen cho cậu rửa tay, chờ cậu rửa xong thì mình cũng rửa, sau đó đi lấy bát đũa.
Một loạt động tác săn sóc làm rất tự nhiên, phảng phất như đã sớm thành thói quen, Lục Ninh Cảnh trên mặt từ đầu đến cuối đều tràn đầy ý cười nhạt.
Cho nên, thế này là đã đủ rồi, Lục Tự Minh thử thuyết phục chính mình, có thể đối tốt với Ninh Cảnh, vô luận hắn là nam hay là nữ, chỉ cần cậu thích, đối phương cũng yêu thích cậu, vậy là đủ rồi.
Lục Ninh Cảnh cho là chú cậu làm cơm sẽ rất khó ăn, không nghĩ tới y cư nhiên thâm tàng bất lộ là một tay nghề rất tốt, cậu ăn miếng cánh gà kho, nước sốt được phủ đầy cánh gà, mùi vị mằn mặn tươi mới, ăn rất mềm mà ngon miệng, đặc biệt hơn chính là hình thức cũng rất đẹp, kỳ thực lại không có một chút mỡ nào.
“Thơm quá, ” Lục Ninh Cảnh khen không dứt miệng, “Chú à, chú khi còn trẻ khẳng định rất dễ dàng theo đuổi con gái.”
Lục Ninh Cảnh nấu ăn cũng rất ngon, cho nên trước đây Nhạc Nhạc thường hay nói với cậu, cô yêu cậu khẳng định là do cậu đã bắt được dạ dày của cô. Trịnh Hằng mặc dù không có nói thẳng ra như vậy, nhưng ở cùng với cậu một thắng, hắn được cậu nuôi đến mập ra một vòng.
Lục Tự Minh nghe vậy, đũa không tự chủ chọc vào bát, xác thực y đã dựa vào một bữa cơm mà nắm bắt tâm một người, nói: “Đã lâu không có làm.”
Không khí trên bàn ăn bởi vì có Trịnh Hằng và Lục Tự Minh mà có chút bất hào, thêm chút lúng túng, Lục Ninh Cảnh liền dựa vào cái đề tài này mà khuấy động không khí, “Cháu phát hiện ra, càng là người thành công thì tài nghệ càng tốt. Lần trước vị bộ trưởng Khâu kia mời cháu ăn cơm, còn tự mình xuống bếp, mùi vị khi đó cũng không tệ lắm.”
Trịnh Hằng không nghĩ tới cậu sẽ nhắc đến đề tài này, liếc nhìn Lục Tự Minh, chỉ thấy sắc mặt băng sơn vạn năm của y hơi đổi, sau đó buông bát xuống nói: “Ta ăn no, hai người cứ từ từ dùng.”
Lục Ninh Cảnh: …
Lục Ninh Cảnh nhìn y mới chỉ ăn có vài miếng, trong bát còn nhiều cơm: “Chú, chú còn chưa ăn được bao nhiêu.”
“Gần đây không thấy ngon miệng, con ăn nhiều một chút.”
Lục Ninh Cảnh quả thực bị nghẹn, cậu có phải đã nói điều gì không nên nói không?
Cậu mờ mịt nhìn về phía Trịnh Hằng, Trịnh Hằng cười trấn an, “Không có chuyện gì, ăn cơm, canh này rất ngon, anh múc cho em.”
Lục Ninh Cảnh cũng không có cách nào lý giải được tính khí bất thường của chú mình, lắc lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.
Lục Tự Minh cũng biết mình biệt nữu như thế là không phải, nhưng mà, tự nhiên chuyện của 20 năm trước, hai ngày nay lại liên tiếp được nhắc tới, khiến y nhớ lại, không cách nào kiềm chế được sự khó chịu.
Trù nghệ của Khâu Tử Hiên là do y dạy, bất quá dạy đã lâu mà vẫn chưa xuất sư.
Vào lúc ấy y đối với khái niệm đồng tính luyến ái còn chưa có khái niệm, chỉ cảm thấy người bạn học xinh đẹp này rất dính người, rõ ràng là người cả mười ngón tay không dính nước, tiểu thiếu gia quen sống trong nhung lụa, ăn một bữa do y làm xong thì quấn lấy muốn y dạy, lúc dạy, tay bị mỡ nóng bắn lên làm nổi bọt nước, hắn còn muốn làm nũng y giúp hắn thổi.
Y là người không có kiên trì, tính khí cũng không tốt, bởi vì lớn lên từ trên núi nên không khỏi có chút tự ti, y trở nên phi thường quái gở thậm chí che lấp, bạn học cũng chả ai muốn ở chung, chỉ có Khâu Tử Hiên. Người này có tiền, có tướng mạo, lại còn nuôi dưỡng rất tốt, trở thành đối tượng được yêu mến trong mắt mọi người, cho dù y có lạnh mặt thế nào cũng không ảnh hưởng, mỗi ngày hắn đều tìm y đi ăn cơm, cùng lên lớp, cùng đến thư viện tự học…
Tâm có là sắt đã cũng bị tấn công làm mền dần. Hai người cứ như vậy mà vui vẻ trải qua hai năm, sau đó Khâu Tử Hiên biểu lộ, cùng nhau thuần khiết mà nói chuyện hai năm, tốt nghiệp đêm đó mới dựa vào chất rượu mà lên giường, về sau cứ chia chia hợp hợp tận 4 năm, đến tận khi Khâu Tử Hiên kết hôn, hai người mới hoàn toàn cắt đứt…
***
Bên Khâu gia.
“Thừa Chí, buổi tối ngày mai bên Cẩm Thái có tiệc giao lưu, đài truyền hình sẽ đến, cháu nên đến một chueyens.” Ăn xong cơm tối, Khâu Tử Hiên gọi Khâu Thừa Chí vào thư phòng, nói với cậu ta.
“Chú Hai, chú không đi sao?” Trường hợp quan trọng như vậy, chú hắn cư nhiên không đi, “Cháu sợ cháu sẽ làm điều gì đó không phải.”
Khâu Tử Hiên xoa lông mày: “Thừa Chí, cháu sớm muộn gì cũng sẽ tự lập, không thể ỷ lại chú mãi.”
“…” Lời này nghe sao thấy lạ, Khâu Thừa Chí nhìn bộ dáng Khâu Tử Hiên tựa hồ rất mệt mỏi, đáy mắt cũng có nhàn nhạt thanh ý, “Chú Hai mệt lắm hả?”
“Có chút, cháu nhớ tới là được rồi, cụ thể sẽ có thư ký Phùng nói với cháu.”
“Ồ…”
Khâu Thừa Chí đồng ý, lại thấy Khâu Tử Hiên tựa hồ mệt mỏi, liền đi ra ngoài trước, ngược lại là Điền An, cũng cảm thấy Khâu Tử Hiên gần đây có gì đó không đúng, “Tiên sinh, buổi tiệc kia rất quan trọng, ngài vắng mặt có vẻ không được thích hợp cho lắm.”
“Việc nhỏ, ” Khâu Tử Hiên nhìn Điền An một bộ muốn nói lại thôi, khẽ cười nói, “Điền An, nếu như tôi từ chức, cậu cảm thấy thế nào?”
Bị danh lợi ràng buộc hơn nửa đời người, già rồi cũng muốn tùy hứng một phen.
Điền An giật nảy cả mình, “Tiên sinh, không thể nói thế được.”
Khâu Tử Hiên cười cười, không có trả lời. Ngày hôm qua Trịnh Hằng gọi điện thoại cho hắn, đại thể nói một lần chuyện bên đó, Lục Tự Minh cư nhiên lại tiếp nhận, làm cho hắn ta có chút giật mình.
Đồng thời lại cảm thấy Lục Tự Minh rất tiêu sái, năm đó quyết đoán từ trách nhiệm, hiện tại tuy rằng không thể hô mưa gọi gió, song lại sống được tự tại, có ai như hắn, muốn đi gặp Tiểu Cảnh đều phải mượn cớ.
“Tiên sinh…” Điền An do dự gọi hắn, hiển nhiên đối với chuyện hắn nói rất để ý.
“Điền An, cậu theo tôi cũng gần 30 năm rồi nhỉ.” Khâu Tử Hiên nói.
Điền An nói: “26 năm lẻ 3 tháng.”
“Năm đó tôi kết hôn, đưa thiệp mời cho Lục Tự Minh, chắc cũng là kiệt tác của cậu đi.”
Điền An bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Khâu Tử Hiên, đã thấy Khâu Tử Hiên đè lại tay hắn, ra hiệu đừng nói chuyện, “Cậu trước tiên không cần phải gấp gáp tỏ rõ cậu đối với tôi tận tâm, chính là cậu không hề, 20 năm trước tôi đã có thể đổi cậu. Lòng cậu đang ở nơi nào, với ai tôi đều rõ, cậu có hiểu ý tôi không? ”
Điền An cúi đầu: “Rõ ràng.”
Khâu Tử Hiên nhìn hắn nửa ngày, lại nói: “Chuyện này cậu trước tiên đừng nói với ai, tôi còn đang cân nhắc.”
“Được.”
Điền An vi khẽ thở ra một hơi, kỳ thực vị Khâu tiên sinh này, tuy rằng bình thường thoạt nhìn là một bộ tao nhã vô hại, thế nhưng khi làm việc có lúc thủ đoạn khiến người khác không ngờ tới được, hắn ta lại luôn vì thân phận của mình mà thấp thỏm hơn 20 năm, không nghĩ đối phương đã sớm biết.
***
Lục Tự Minh bên này đã làm xong chuyện thu mua công ty, còn muốn về thành phố S giải quyết rõ ràng vài việc mới có thể đem trọng tâm di dời đến nơi này.
Lục Tự Minh đến nơi là sáng Chủ Nhật, tối hôm qua y đã hạ cánh, bên ngoài bây giờ còn âm u, bất quá nhìn không có vẻ là sắp mưa. Buổi chiều Trịnh Hằng mỗi ngày phải chịu khí nóng bức, đề nghị đi ra ngoài câu cá, Lục Ninh Cảnh đang lo ở nhà ngộp đến hoảng loạn, vui vẻ đồng ý.
“Làm sao trưng cái mặt khổ này ra.” Trịnh Hằng xuyên mồi câu, thấy Lục Ninh Cảnh vô tâm ủ rũ bên cảnh, đến bên cạnh cậu, hỏi, “Lẽ nào chú em đi lại không nỡ?”
“Không phải, ” Lục Ninh Cảnh kỳ thực ước gì y sẽ đi, chỉ là, “Y tối hôm qua nói với em, y muốn em kế thừa sự nghiệp của y. Y không phải còn có một đứa con trai và một đứa con gái sao? Em nghĩ mãi vẫn không thông, hơn nữa em đối với mấy việc đó không có hứng thú, vẫn là làm tiêu thụ thì tốt hơn.”
Cậu cảm thấy chú mình thật là con người kỳ quái, lúc trước thì luôn muốn cậu đến thành phố S, đến chỗ y làm việc, bây giờ thì còn kỳ quái hơn, muốn cậu kế thừa sự nghiệp, nhưng mà Lục Ninh Cảnh là người không có ý chí muốn tiến, chỉ muốn vùi đầu làm tiêu thụ.
Cái tin này khiến Trịnh Hằng càng thêm khẳng định suy đoán của hắn, hắn cũng không có cách nào nói với Lục Ninh Cảnh sự thật, chỉ là nửa đùa nửa thật nói: “Đại khái chú em cảm thấy em đặc biệt có thiên phú?”
“Khà khà, em cũng đã nghĩ tới chuyện này, ” người nào đó đại ngôn bất tàm nói, “Mà em không muốn tưởng tượng sẽ như anh bây giờ, đầy thứ để bận tâm, nhân sinh không thể làm chuyện mình thích tình, còn có ý nghĩa gì.”
“Vậy em liền làm chuyện mình thích đi, ” Trịnh Hằng không biết chú cậu phần sản nghiệp có bao nhiêu, nhưng hắn tự tin dùng tài lực bây giờ của mình, tuyệt đối sẽ không cần quan tâm phần sản nghiệp đó, Lục Ninh Cảnh muốn làm chuyện gì, hắn đương nhiên là ủng hộ vô điều kiện, “Thời điểm đó khi bất động anh cũng đều nuôi em.”
“Ồ, lời này phải để em nói mới phải, ” Lục Ninh Cảnh nói, “Tính thế nào cũng là anh bất động trước em.”
“Ừ, vậy em phải kiếm thật nhiều hợp đồng, khi đó phải cẩn thận mà nuôi anh.”
Nơi bọn họ câu cá là nơi Trịnh Hằng thường đến, là một bến tàu, chung quanh là lau sậy cao cao, mặt nước yên tĩnh, thỉnh thoảng có gió lạnh thổi qua, khiến người dương dương tự đắc, mấu chốt là không ai quấy rối, là nơi phi thường nhàn nhã.
Lục Ninh Cảnh thấy Trịnh Hằng tự nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cần câu cá, câu được câu không mà cùng cậu nói chuyện, nổi lên ý đồ xấu, len lén muốn đem nước giội lên hắn. Trịnh Hằng sớm nhận ra được tâm tư đó, cũng không né tránh, mặc cậu hất nước lên đầy mặt mình, nhìn bộ dạng cậu đắc ý cười, một tay kéo cậu vào trong ngực, tay ám muội mà vuốt ve: “Chơi vui không?”
Lục Ninh Cảnh lắc lắc thân thể né tránh hắn, nhìn hắn chằm chằm nói: “Nơi này là bên ngoài, anh chớ có làm loạn.”
Trịnh Hằng hôn nhẹ cổ cậu, “Nơi này không ai…”
“Đi ra!” Lục Ninh Cảnh ở nơi này không có hứng thú.
Nhưng mà Trịnh Hằng lại có hứng thú, “Sẽ không có ai tới, tin tưởng anh, em không cảm thấy nơi này rất kích thích sao?”
“…” Cậu sợ kích thích ra bệnh tim luôn đấy.
“Ninh Cảnh…” tay Trịnh Hằng đã luồn xuống phía dưới cậu. Dạo này vì có chú cậu nên hai người đã hai tuần chưa làm, thêm vào thân thể mẫn cảm, vào lúc này tùy tiện chạm chạm, Lục Ninh Cảnh lập tức có phản ứng, bất tri bất giác liền khuất phục cùng hắn quấn quít lấy nhau…
Ngày dài liền như vậy bình tĩnh mà qua, đảo mắt đến đã tháng 10, cách ngày sinh theo dự tính càng lúc càng gần. Lục Ninh Cảnh bụng đã lớn đến mức không tiện ra khỏi nhà, đồng thời trong lòng cũng có chút bất an, dù sao chuyện như vậy, đều là lần đầu tiên, chưa kể cậu lại là đàn ông.
Lục Ninh Cảnh nghĩ tới nghĩ lui vẫn là quyết định sinh mổ, cậu tình nguyện có thêm vết sẹo trên bụng chứ cũng không muốn chịu đựng loại đau này, hơn nữa cũng quá phát tởm. Trịnh Hằng đương nhiên là tôn trọng ý kiến của cậu, cùng bác sĩ thương lượng một chút, bác sĩ bên kia liền chuẩn bị.
Ngày sinh mổ được xác định là 20 tháng 10, nghe nói hôm đó là ngày tốt. Lục Ninh Cảnh đối với mấy ngày nay không có khái niệm gì, nếu đã quyết định, đương nhiên không có bất kỳ dị nghị gì.
Nhưng mà, bất ngờ có lúc chính là đột nhiên tới như vậy.